Chương 9: Em Không Cầm Máu Được

Âu Dương Ninh Tâm gương mặt lạnh lùng pha lẫn sự tức giận nhìn bọn chúng, cô bé không muốn nghe thấy người khác nói xấu về anh trai hay là gia đình của mình. Mặc dù chỉ mới có năm tuổi, dáng người nhỏ xíu như hạt tiêu, tuy nhiên thần thái lại chẳng khác nào cha mẹ của mình phiên bản nhí.

Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng rất dễ thương, tóc thắt hai bím đều nhau, chân mang giày boot công chúa. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm vào những người kia, lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, dù trước mặt cô bé ai cũng cao to và đặc biệt là họ biết đánh nhau. Hai nắm tay cô nhóc siết chặt, chân cũng đã thủ thế sẵn, nếu bọn người kia xông lên cô bé cũng không ngán.

"Con bé hột tiêu này ở đâu ra vậy? Con nít thì về nhà chơi đi, đừng có ở đây gây sự!" Một tên ở trong nhóm hướng mắt về phía Âu Dương Ninh Tâm hung dữ nói.

"Khoan đã, nó vừa nói cái thằng nhãi trong kia là anh nó, vậy nó không phải Âu Dương Ninh Tâm sao?" Một thiếu niên khác khoảng chừng mười sáu tuổi bước lên tiếp lời.

"Lại là một đứa đáng ghét nữa à? Chậc, nhưng mặc kệ nó đi, cũng chỉ là một ranh con vắt mũi chưa sạch mà thôi!"

"Hừ, đi thôi!" Nhìn thấy Âu Dương Ninh Tâm chỉ là một cô nhóc nhỏ tuổi, bọn chúng cũng lười để ý, quay lưng hừ lạnh tính toán rời đi.

Mà Âu Dương Ninh Tâm vẫn còn rất tức giận, đâu phải những người kia muốn nói thì nói, muốn đi thì đi như vậy chứ. "Các người mau đứng lại cho tôi! Nếu không xin lỗi anh trai của tôi thì đừng hòng đi đâu cả!" Cô bé đanh giọng bát cao thanh âm nói.

"Cái gì? Mày nghĩ mày là ai mà bọn tao phải nghe lời của mày, lại còn phải xin lỗi thằng nhãi kia hả?" Tên thiếu niên lúc nãy nghe thấy lời nói của cô bé liền không vui gằn giọng đáp lại.

Âu Dương Ninh Tâm thở mạnh, cô trừng mắt lặp lại một lần nữa. "Các người đặt điều nói xấu anh của tôi, đương nhiên phải xin lỗi!"

"Nếu tao nói không thì sao? Mau biến đi!"

"Đồ thỏ đế nhát gan, đánh không lại thì quay ra nói xấu người khác, các người tưởng như vậy thì hay lắm sao?" Lúc này một giọng nói khác vang lên, dù là giọng của trẻ con thì cũng có chút dọa người.

Vũ Minh Nguyệt một thân váy màu xanh ngọc đứng phía sau bọn chúng, mái tóc hai bên buộc cao có gắn nơ trông rất đáng yêu, tuy nhiên gương mặt lại đang tỏ ra giận dữ và phẫn nộ. Cuộc nói chuyện giữa đám người kia và Âu Dương Ninh Tâm cô bé đã nghe thấy, dĩ nhiên cô bé cũng không thể chấp nhận cái chuyện nói xấu người khác hèn hạ như thế này.

"Lại là đứa nào nữa đây? Hôm nay đúng thật là xui xẻo mà, toàn gặp thứ gì đâu, chúng ta mặc kệ bọn nó đi!" Tên cầm đầu trong nhóm bây giờ mới lên tiếng, hắn tỏ ta rất không vui.

Bọn chúng không muốn nói chuyện với hai đứa nhóc liền khinh thường rời đi, tuy nhiên đi được vài bước liền nghe thấy giọng của Vũ Minh Nguyệt mỉa mai.

"Tưởng thế nào, hóa ra là một đám người hèn nhát, dám làm nhưng lại không dám nhận! Cỡ như đám rùa rụt cổ các người thì làm gì có khả năng đánh lại Tư Duệ?"

Lời nói này giống như giọt nước tràn ly, tên thiếu niên mười sáu tuổi tên Châu Hạo Dân nghe xong liền cảm thấy nóng mặt. Đường đường hắn là một người học võ, sao có thể chấp nhận bị một con nhóc thế này gọi là kẻ hèn nhát chứ? Đôi mắt hắn mang theo sự hung ác quay lại trừng Vũ Minh Nguyệt, lần này cô bé đã động đến lòng tư ái của hắn. Hắn ta có thể sợ hãi Âu Dương gia mà không dám làm gì, nhưng còn Vũ Minh Nguyệt thì lại khác, bởi vì hắn chưa biết lai lịch của cô bé thế nào.

"Tao cho mày nói lại một lần nữa đó!" Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo sự sát khí nặng nề. Ở nhà hắn luôn được xem là kẻ vô dụng và hèn nhát trong mắt cha mẹ, cho nên những ai gọi hắn như thế hắn đều có ác cảm với kẻ đó.

"Có gì mà không dám chứ, có giỏi thì các người đứng trước mặt Tư Duệ mà nói, đừng hèn nhát như vậy!" Vũ Minh Nguyệt không nhận ra bản thân đang sắp gặp nguy hiểm, cô bé lớn giọng nhấn mạnh từng chữ.

Hai chữ hèn nhát quấn lấy tâm trí của Châu Hạo Dân, ánh mắt hắn ta càng lúc càng trở nên thâm hiểm và độc ác. Nộ khí trong người hắn dâng lên cao, hơi thở cũng nặng nề và gấp gáp hơn. Giờ thì Vũ Minh Nguyệt đã chính thức chọc giận hắn ta rồi, khóe môi hắn giật giật, bước chận bắt đầu tiến đến chỗ cô bé, mỗi lúc một nhanh hơn.

Ngay lúc này Vũ Minh Nguyệt mới nhận ra sự nguy hiểm, cô bé vội vàng kéo Âu Dương Ninh Tâm ra sau bảo vệ, cơ thể cũng tự động lui về sau vài bước. Còn chưa chuẩn bị bỏ chạy thoát thân, thì Châu Hạo Dân đã nhanh hơn một bước.

"Bốp!" Một cái tát như trời giáng đánh vào mặt Vũ Minh Nguyệt, mang theo sự phẫn nộ của hắn ta suốt mấy năm qua.

Vũ Minh Nguyệt vì quá bất ngờ nên cũng không tránh kịp, cô cũng không dám tin là cái tên này lại ra tay đánh một cô gái nhỏ như mình. Đầu cô bị đánh ong một tiếng, tầm mắt trở nên mơ hồ, cả cơ thể choáng váng tựa như muốn ngã phịch xuống đất. Gò má bị đánh đến đỏ bừng một mảng lớn, cảm giác tê rần râm ran cả khuôn mặt cô bé. Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa bị cha mẹ đánh như thế bao giờ, dù chỉ là mắng họ cũng còn không nỡ. Vậy mà...

"Chị Minh Nguyệt, chị có sao không vậy?" Âu Dương Ninh Tâm tim giật thót lên, lúc nãy cô nhóc còn thấy bình thường, nhưng giờ nhìn Vũ Minh Nguyệt bị đánh liền cảm thấy sợ hãi.

"Chị không s..." Vũ Minh Nguyệt dù đau đến đầu óc muốn mụ mị, nhưng cô bé vẫn còn muốn trấn an Âu Dương Ninh Tâm. Nhưng lời còn chưa có nói xong, cô liền cảm thấy thân thể có chút kỳ lạ.

"Tách!" Một giọt máu tươi rơi xuống chiếc váy màu xanh ngọc của Vũ Minh Nguyệt, làm cho nó trở nên lem luốc. Vừa nhìn thấy máu cả người cô bé liền cứng đờ như tượng đá, nỗi sợ này chính là giống với mẹ của cô bé.

"M...máu..." Vũ Minh Nguyệt thốt lên một tiếng, liền lúc này máu mũi liên tục chảy xuống, làm cô bé không kịp trở tay, gương mặt phút chốc đã lấm lem máu, cô bé run rẩy đưa tay lên cố gắng ngăn nó lại.

"Chị Minh Nguyệt, chị đừng có làm em sợ!" Âu Dương Ninh Tâm nước mắt nhạt nhoà oà lên nức nở, cô nhóc cũng loay hoay tìm cách giúp Vũ Minh Nguyệt cầm máu.

"..."

"Đi thôi, có chuyện rồi!" Đám người kia cũng bắt đầu chột, bọn chúng vì sợ liên lụy nên nhanh chóng bỏ đi, để lại Châu Hạo Dân và hai đứa trẻ ở đó.

Mà hắn ta bây giờ cũng cảm thấy lạnh người, liệu có hay không vì một cái tát mà mất mạng, hắn có phải sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, máu chảy nhiều thế cơ mà. "Chết tiệt!" Hắn nghiến răng gầm nhẹ.

...

Trận đấu của Âu Dương Tư Duệ cũng vừa kết thúc, kết quả không thay đổi, cậu vẫn là người chiến thắng. Thi đấu đã xong, cậu rời khỏi võ đường chuẩn bị thay đồ trở về nhà, nhưng khi vừa bước ra đã thấy một đám đông vây kín. Âu Dương Tư Duệ vốn không thích lo chuyện bao đồng, nên chỉ nhìn một cái rồi chuẩn bị đến phòng thay đồ.

"Chị Minh Nguyệt, em không cầm máu được!"

Ngay sau đó giọng của Âu Dương Ninh Tâm vang lên, ngay lập tức Âu Dương Tư Duệ dậy nhận ra giọng của em gái, cậu không nghĩ nhiều mà gấp gáp chạy đến chỗ đám đông đang đứng.

"Ninh Tâm!"

_____🌸 To Be Continued 🌸_____