Chương 51

Lâm Hân lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ một lần nữa trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Dư Nghệ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Đây là lần thứ hai cô để cho Dư Nghệ chiếm thế thượng phong, cô còn chưa bao giờ chịu đựng uất ức như vậy đến như vậy. Cục tức này, làm sao mà nuốt trôi được!

Cô ta còn đang định nói thêm gì đó, Bạch Tuyết lại không muốn nghe nữa, giơ tay ra cắt ngang lời nói của Lâm Hân.

“Mấy giờ rồi?”

Trợ lý nam vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chị Tuyết, sắp ba giờ rồi, nếu như phải thay đổi lễ phục thì bây giờ chúng ta phải đi rồi.”

“Ừm!”. Bạch Tuyết khẽ gật đầu: “Còn những người ở bên ngoài, mấy giờ thì rời khỏi đây?”

“Chắc là khoảng 5 giờ!”

“Vậy cậu cứ ở lại đây chờ bọn họ về hết rồi mới được về.”

Bạch Tuyết chống tay trên bàn trang điểm từ từ đứng dậy, cái cổ trắng nõn như một con thiên nga kiêu ngạo, cô xách túi xách qua một bên, bước chân ưu nhã đi tới cửa, bàn tay như bạch ngọc cầm lấy tay vặn.

Vừa ra tới cửa, cô ta quay đầu lại liếc Dư Nghệ một cái: “Còn cô nữa, cứ ở lại đây là từ từ suy nghĩ đi, đây là phòng nghỉ của tôi, hi vọng cô có thể ở trong này học được cách tôn trọng tiền bối. Trước khi muốn bay lên thì cần phải đứng cho vững vàng đã, hẹn gặp lại, đại minh tinh tương lai!”

Trong giọng nói của cô tràn đầy châm chọc, trên mặt là một mãnh xem thường ngạo nghễ.

Từ lúc phát hiện ra Dư Nghệ có điểm nào đó rất giống với Dư Nhất Băng thì Dư Nghệ cũng bị xem là đối tượng ghi thù trong lòng Bạch Tuyết. Dư Nghệ còn không biết địch ý của Bạch Tuyết đối với cô đại đa số chính là từ bản thân mình trong quá khứ.

Lúc này Bạch Tuyết cũng không thèm che giấu ý tứ của bản thân nữa. Cô đang vội vàng kịp giờ đi thảm đỏ, một Dư Nghệ không đáng để cô trì hoãn quá nhiều thời gian. Cứ nhốt ở chỗ này một ngày, xem như là một bài học nho nhỏ.

Cho dù cái phòng nho nhỏ này âm lãnh lại không thông gió, buổi tối không chừng sẽ lạnh như tủ đông, cũng không có quan hệ gì với cô. Đây là dạy dỗ hậu bối, chỉ thế thôi.

Bạch Tuyết bước ra cửa, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn trợ lý nam một cái. Không cần nói cũng biết đây chính là ý tức cảnh cáo.

Thân thể trợ lý nam run lên, nháy mắt hiểu ra ý tứ của Bạch Tuyết. Cô ta không chỉ muốn hắn đừng xen vào việc của người khác, mà còn muốn hắn lưu lại nơi này đuổi hết những người không cần thiết đi, cho đến khi…nơi này chỉ còn lại một mình Dư Nghệ.

Trợ lý nam còn suy nghĩ cẩn thận được chuyện này, sao Dư Nghệ lại không nhìn ra. Loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng dùng đến? Cũng không biết giao tình giữa Bạch Tuyết và Lâm Hân sâu đậm tới cỡ nào.

Nếu cô đã đoán ra ý đồ thì sẽ không ngồi yên chờ chết, nhìn thấy Tuyết Trắng đã rời khỏi, trợ lý nam và Lâm Hân đều chưa quay đầu lại, Dư Nghệ cất bước muốn lao ra khỏi phòng.

Căn phòng này không lớn, khoảng cách từ chỗ cô đứng tới cửa không xa, bước vài bước là có thể lao ra ngoài rồi. Rất gần!

Thiếu một bước nữa.

Lâm Hân bật cười, cô ta động tay một cái, dù sao thì cô ta cũng đứng gần cửa hơn so với Dư Nghệ, cho dù đầu óc có phản ứng chậm thì cũng biết là không được cho Dư Nghệ đạt được ý nguyện.

Cô ta giang cả hai cánh tay ra, dùng thân thể để chặn đường chạy của Dư Nghệ. Cùng lúc đó, trợ lý nam chạy tới cửa, chỉ để lại một khe hở vừa đủ cho một người qua, Lâm Hân đẩy bả vai Dư Nghệ một cái, quay đầu chui tọt ra khỏi cửa.

‘Bang!’

Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, sau đó là âm thanh khóa cửa lách cách. Tiếng cười không kiêng dè cùng với tiếng lí nhí xin lỗi của trợ lý nam hòa lẫn với nhau.

“Thực sự xin lỗi cô, chuyện này…cô nhẫn nhịn một đêm là được, chỉ có một đêm mà thôi, ngày mai cô nói xin lỗi với chị Tuyết là được rồi. Tôi thật sự rất cần công việc này, cô…dù sao cũng rất xin lỗi cô!”