Quả là một cái xương cứng.
Trong đầu cô ta chớt hiện lên bóng dáng một người, hồi ức không vui trong quá khứ quên chưa được bao lâu lúc này đã bị đào lại, sắc mặt Bạch Tuyết nhất thời trầm xuống.
“Vậy à, ý của cô là nói tôi ngu ngốc, tùy tiện để cho người ta lợi dụng sao?”
Ánh mắt này…
Rất giống một người trong ký ức của cô ta.
Ánh mắt mang theo ngạo nghễ ngông cuồng không ai bì nổi, giống như không có ai có tư cách lọt vào mắt của cô ấy.
Dư Nhất Băng, Dư Nghệ, lại còn cùng một cái họ.
Bạch Tuyết càng lúc càng chán ghét cô, sự ghen tị với Dư Nhất Băng trong quá khứ lúc này không tránh được chuyển dời một phần lên người Dư Nghệ. Tuy rằng trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng là bản thân đang giận chó đánh mèo.
Cho dù không quá thân thiết với Dư Nhất Băng, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng những thành tựu mà người phụ nữ kia đạt được cho tới bây giờ, cho dù diễn viên nhỏ trước mắt này có phấn đấu cả đời cũng không có khả năng đạt được một phần mười của cô ấy.
Nhưng ai bảo Dư Nghệ làm cho Bạch Tuyết chướng mắt, chỉ có thể xem như Dư Nghệ xui xẻo!
Lâm Hân thấy chuyện tiến triển theo chiều hướng xấu, sợ Bạch Tuyết bị Dư Nghệ tác động làm liên lụy tới cô, vội vàng bước lên một bước, duỗi tay muốn xô Dư Nghệ ngã, trong miệng còn mắng không ngừng:
“Hừ! Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, trong lòng cô không sạch sẽ, đầu óc cũng toàn là những ý đồ xấu xa, cho nên nghĩ người khác cũng xấu xa giống như cô. Chị Tuyết là ai chứ? Có thể dễ dàng bị tôi ảnh hưởng sao? Nếu cô còn muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa tôi và chị Tuyết, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ…”
Còn chưa nói hết lời, Dư Nghệ đã linh hoạt lắc eo một cái tránh được tay của cô ta, thản nhiên nhích người sang một bên nửa bước, liếc xéo cô ta một cái.
“Lâm tiểu thư, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, nảy giờ quỳ gối cũng hơi lâu rồi, một hồi sẽ đứng dậy không nổi đó.”
Lâm Hân sửng sốt, sắc mặt nhất thời hết đỏ lại trắng, làm sao mà cô nghe không hiểu đây chính là lời nói châm chọc, trong lòng càng thêm tức giận. Dư Nghệ này có tư cách gì mà dám trào phúc cô, nếu chưa từng được chứng kiến qua sự tàn khốc của cái vòng giải trí này thì để cô tới dạy dỗ người mới một chút vậy!
Biểu tình âm lãnh trong mắt cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, cô đứng đưa lưng về phía Bạch Tuyết, trên mặt đã có chút vặn vẹo khó coi, chỉ có thanh âm là vẫn bảo trì bình tĩnh một cách kỳ lạ:
“Dư Nghệ, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là có quen biết xã giao, không ngờ cô lại ném đi một cơ hội tốt như vậy. Như vậy đi, cô cúi đầu tạ tội với chị Tuyết cho đàng hoàng, tôi giúp cô năn nỉ chị ấy một chút, chuyện này sẽ được cho qua, được không?”
Cô ta làm gì có lòng tốt tới như vậy?
Không chừng là có kế sách gì đang chờ cô ở phía sau. Nếu lời cô ta nói mà tin được thì trên đời này cũng thật sự có quỷ!
Dư Nghệ cũng không phải là người mới bước ra đời, đổi thành một cô gái trẻ ngây thơ thiếu hiểu biết khác thì có có khả năng tin tưởng vào chuyện ma quỷ của cô ta mà cúi đầu nhận sai, muốn một điều nhịn chín điều lành, cố gắng không làm trái ý bọn họ.
Nhưng chuyện này thật sự có thể giải quyết đơn giản như vậy sao?
Đúng như Dư Nghệ dự đoán, có tới bảy tám thủ đoạn để có thể lợi dụng sự chuyện xin lỗi này, hơn nữa ở nơi này không chỉ có một đôi mắt.
“Cúi đầu tạ tội?”. Dư Nghệ cười cười: “Cũng không phải là không được, nhưng mà…”
Cô lại cố tình kéo dài âm cuối, chờ Lâm Hân mở to hai mắt trông đợi nhìn cô mới bổ sung: “Nhưng mà, cô tới xin lỗi tôi trước mới được.”
Lâm Hân sửng sốt.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh âm lạnh băng của Bạch Tuyết đã vang lên: “Cô ta đang trêu đùa cô, cô còn nghe không hiểu sao?”