Chương 48

Nhưng bây giờ…

Tuyệt đối không có khả năng!

Vốn dĩ thương hiệu đưa tới cho cô một bộ lễ phục cúp ngực, trong bụng cô đã ngập đầy một bụng hỏa khí. Kiểu quần áo này, nếu cô thật sự mặc ra ngoài, sợ là tin tức trên báo chí ngày mai còn chưa kịp lên tiếng thì những anti-fan kia đã lôi quá khứ bôi đen của cô ra một lần nữa rồi.

Hình tượng thanh thuần này đã duy trì không ít năm, cô cũng không có kế hoạch chuyển đổi hình tượng.

Bạch Tuyết lại liếc mắt trừng trợ lý thêm một cái nữa, sau đó gọi một cuộc điện thoại lại càng tức giận hơn, chờ cúp điện thoại, cô ta hít sâu hai cái, có thời gian tìm Dư Nghệ gây phiền toái.

Thật tình cờ.

Dư Nghệ đang muốn trốn đi, cả căn phòng này chỗ nào cũng là phiền phức, cô không muốn trở thành nơi cho nữ minh tinh này trút giận.

Lúc Bạch Tuyết nhìn qua thì tay của Dư Nghệ đã chạm tới cánh cửa, làm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy, Bạch Tuyết cười nhạo một tiếng, hất cằm về phía trợ lý.

“Mắt cậu bị mù sao? Cô ta tới đây gây sự một hồi, bây giờ còn muốn chạy, cậu cứ tính đứng nhìn như vậy sao?”

Trợ lý sửng sốt, hoảng loạn liếc nhìn Dư Nghệ một cái, lặng lẽ cân nhắc trong lòng một phen, lại không tiếng động nói lời xin lỗi, vội vàng đưa người qua giơ tay chặn cửa lại.

Hắn thậm chí còn không dám nhìn mặt Dư Nghệ.

Lễ phục đóng gói hoàn hảo, tuyệt đối không có chuyện mở ra xem rồi có thể trả về chỗ cũ hoàn hảo mà không có tổn hao gì như vậy. Chỉ vì bộ lễ phục mà thương hiệu gửi tới không hợp ý Bạch Tuyết, cô ta không dám tức giận với bên đó, chỉ có thể trút giận lên đám con tốt là bọn họ.

Còn có mấy lời khi nảy Lâm Hân nói….

Đây chính là đυ.ng trúng họng súng rồi.

Rời đi không được, Dư Nghệ liếc mắt nhìn trợ lý một cái, hắn né tránh ánh mắt của cô, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Xem ra chuyện này không thể giải quyết đơn giản như vậy.

Dư Nghệ dứt khoát xoay người lại, nhìn về phía Bạch Tuyết, trên môi xả ra một nụ cười nhưng trên gương mặt vẫn không có biểu tình.

“Chị Bạch, xin được hỏi chị muốn thế nào?”

Thấy cô đang cúi đầu, Bạch Tuyết ngạo nghễ nâng cầm lên, hất hất mặt về phía hộp quà bị đá văng trên mặt đất: “Nhặt lên, đừng nói tôi vu oan cho cô, cô tự mình xem cho kỹ đi.”

Dư Nghệ không nhúc nhích.

Nhưng Lâm Hân lúc này lại chớp chớp mắt, trong đầu cô ta vừa nảy ra một ý tưởng, nhanh chạy tới nhặt cái hộp lễ phục đang nằm trên mặt đất, cô ta dùng hai tay siết chặt một cái, cẩn thận ôm cái hộp lên.

Cô ta còn chưa từng được chạm qua quần áo đắt tiền như vậy.

Chất liệu cao cấp, sờ vào cảm xúc mềm nhẵn, trọng lượng lại không nặng, cầm ở trong tay rất nhẹ. Lâm Hân nuốt một ngụm nước miếng, động tác càng thêm cẩn trọng, sợ không cẩn thận sẽ để lại dấu vết gì ở trên bộ lễ phục, lúc đó còn phải bồi thường cho Bạch Tuyết. Cô ta cầm quần áo đưa tới bên người Bạch Tuyết, cung kinh hạ eo, thái độ cực hèn mọn.

“Chị Tuyết, chị xem thử…”

Bạch Tuyết liếc mắt nhìn lễ phục một cái, tất nhiên là lễ phục không có vấn đề gì, ngoại trừ vừa rồi bị đá văng trên mặt đất dính một chút bụi ra thì vẫn hoàn hảo vô khuyết như ban đầu.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Một diễn viên nhỏ mà thôi, nhìn chương mắt, có đôi khi không cần lấy cớ làm gì, trực tiếp đuổi cô cũng không có ai dám ra mặt ý kiến, bị làm cho tức giận như vậy, thật lãng phí thời gian.

Cô ta hừ nhẹ một tiếng: “Tuổi tác không lớn, thái độ lại rất ngạo mạn, bây giờ mấy diễn viên trẻ tuổi thật sự càng ngày càng tệ hại, vẫn còn chưa nổi tiếng mà lòng dạ đã cao hơn tầm mắt rồi.”

“Đúng vậy, ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, không chừng chính mình là cái tầng lớp gì cũng quên luôn rồi”. Lâm Hân lập tức ở một bên phụ họa: “Cô ta cũng không biết trong cái vòng này, những cô gái đẹp nhiều tới cỡ nào, nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt nữa. Tới chút lễ phép là phải tôn trọng tiền bối cô ta cũng không biết, còn muốn nổi tiếng sao, em thấy cô ta trở về nằm mơ còn không có đẹp như vậy đâu!”