Mấy lời như vậy mà cô ta cũng có thể nói ra miệng sao?
Dư Nghệ nghe thôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, địa vị của cô trước kia không thấp, sao không có ai tới nói như vậy cho cô nghe với, mà cho dù có người nói như vậy thì cô cũng cảm thấy thỏa mãn sao?
Nhưng mà, Bạch Tuyết lại thật sự là người thích nghe mấy lời này.
Trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười, khẽ gật gật đầu, thanh âm cũng hòa hoãn không ít: “Tất nhiên rồi, một đám minh tinh nữ hết thời, còn muốn áp chế nổi bật của chị sao?”
“Chị yên tâm, chị đi tới chỗ nào cũng là người đẹp nhất, bây giờ còn chưa có trang điểm mà em nhìn tới không rời mắt được rồi.”
Nhìn thấy có hiệu quả, Lâm Hân lại ra sức nịnh hót, cái bộ dáng cố tình lấy lòng kia hoàn toàn bất đồng với lúc cô ta làm khó xử Tiểu Vương, giống như là thay đổi thành một người khác. Quả là diễn viên!
Dư Nghệ nghe không lọt tai, liếc mắt nhìn trợ lí nam một cái: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Chờ thêm một chút đi”. Hắn không dám nói chuyện lớn tiếng, len lén nhìn Bạch Tuyết một cái, thấy tâm tình của cô ta không tệ mới tiến lên hai bước, đưa hộp quà ra, “Chị Tuyết, lễ phục tới rồi, chị xem qua một chút không?”
Bạch Tuyết ngẩng lên nhìn hắn, sắc mặt nhất thời phai nhạt không ít, thậm chí không phát ra tiếng động, nâng cằm kiêu căng quét mắt về phía cái hộp, “xùy” một tiếng: “Đơn giản như vậy mà dám đưa tới đây, còn là một tên tuổi lớn nữa chứ!”
Trợ lý cũng cười theo, đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế nâng hộp quà, không dám động một chút.
Cô ta nhìn trái phải một vòng, một lúc sau mới chậm rãi vươn tay kéo lấy dây lụa của cái nơ, đang muốn mở hộp quà ra, cô lại “a” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về thân ảnh của Dư Nghệ trong gương.
“Đây là…”
“Cô ấy cũng là một diễn viên của đoàn phim, đưa lễ phục tới đây cùng em”. Trợ lí nam vội vàng giải thích, còn không ngừng nháy mắt với Dư Nghệ, ý bảo cô ngàn vạn lần đừng nói nhiều.
Dư Nghệ cũng lười nói, cô gật đầu cho có lệ, coi như đồng ý.
Lúc này Bạch Tuyết cũng không lên tiếng hỏi gì thêm, trái tim của trợ lý nam vừa trở về vị trí vốn có của nó, tròng mắt Lâm Hân đã chuyển động, tiến lên một bước, thì thầm nói:
“Chị Tuyết, chị vẫn nên kiểm tra kỹ lễ phục này một chút đi, nữ diễn viên kia tính tình rất xấu xa, mấy hôm trước em còn cãi nhau với cô ta một trận ở cửa khách sạn, cô ta còn muốn động thủ đánh em, chỉ vì em xuất diễn của em trong bộ này nhiều hơn cô ta một chút cho nên cô ta không cam lòng. Em sợ cô ta biết quần áo này là mang đến cho chị nên lén động tay động chân, chị nhất định phải cẩn thận một chút!”
Lần này không chỉ có trợ lý nam mà sắc mặt của Dư Nghệ cũng thay đổi.
Vu oan hãm hại đều trực tiếp nói ra ngoài miệng, che giấu một chút cũng không làm. Lần trước Lâm Hân ăn thu thiệt một lần, trước mặt bao nhiêu người mất hết thể diện, trong lòng cô ta không biết hận cô tới cỡ nào, bây giờ xem ra đã tìm được cơ hội rồi.
Bạch Tuyết bao nhiêu tuổi, tuy rằng hiện tại cũng không tính là nổi tiếng lắm, nhưng cũng được xem là tiểu hoa tuyến đầu, có thể đảm nhiệm một nhân vật quan trọng trong phim truyền hình của Trục Lãng thì sẽ không phải là một người tầm thường.
Nếu có thể mượn tay đối phó Dư Nghệ…
Tùy tiện tìm một cái cớ, đuổi cô ra khỏi đoàn phim cũng là chuyện nhỏ, một khi tiếng gió truyền ra, sợ là không có đoàn phim nào nguyện ý tuyển cô.
Lâm Hân đánh bàn tính trong lòng tới vang dội, Bạch Tuyết nhướng mi liếc nhìn trợ lý nam một cái.
“Cậu kêu cô ta đi lấy lễ phục sao?”
Trợ lý nam bị dọa tới sắc mặt tái nhợt, không nghĩ tới chuyện đang êm đẹp lại có thể bị Lâm Hân làm cho sóng gió. Giấy không thể gói được lửa, môi hắn mấp máy, nhỏ giọng giải thích đầu đuôi mọi chuyện.