“Chị muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi nói không có liên quan tới tôi chính là không có liên quan, chị đừng có ở chỗ này nổi điên lên rồi cắn bậy.”
“Chuyện như thế nào thì trong lòng cậu là rõ ràng nhất”. Vương Thu Hoa cười lạnh một tiếng: “Cậu cứ chờ đó, việc này tôi sẽ không để yên đâu, lúc trước cậu lừa em ấy ký hợp đồng, trói buộc chúng tôi vào Truyền thông Thiên Môn, nhiều năm như vậy còn chưa kiếm đủ tiền cho cậu sao? Bây giờ em ấy đã chết rồi cậu cũng không muốn buông tha cho em ấy, Bạch Cư Hàn, bây giờ tôi có liều cái mạng già này cũng phải đòi lại một cái công đạo!”
Bạch Cư Hàn há miệng thở dốc, trong mắt hắn xẹt qua một tia lửa giận: “Chị bị điên rồi!”
Hắn là người rất sỉ diện, buông lại một câu sau đó nổi giận đùng đùng đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua người Dư Nghệ, hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cho rằng cô chính là người mới của Vương Thu Hoa, trong miệng lẩm bẩm một câu chửi thô tục.
Cửa biệt thự bị hắn dùng sức đóng lại vang lên một âm thanh rung trời.
Bạch Cư Hàn vừa đi, khí thế cường hãn khi nãy của Vương Thu Hoa cũng hoàn toàn yếu đi, thân thể của chị lắc lư một hồi rồi suy sụp ngã xuống sô pha, Sở Thanh Y sửng sốt, vội vàng muốn đi qua đỡ chị, chị xua xua tay, thở dài:
“Chị không sao, Thanh Y, em cũng trở về đi, chị sợ lát nữa còn có phòng viên quay lại đây. Em có thể nhớ tới em ấy, tới đây nhìn em ấy một cái là đã đủ lắm rồi.”
Sở Thanh Y rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, ánh mắt phức tạp dừng lại trên người Vương Thu Hoa hồi lâu, mãi mới lên tiếng hỏi: “Nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông đã điều tra rõ ràng chưa?”
Dư Nghệ đứng bên ngoài phòng khách theo bản năng nín thở một hồi.
Vương Thu Hoa ngẩn người, cười khổ một tiếng: “Nói là ngoài ý muốn, tài xế của một chiếc xe khác say rượu. Hôm đó đúng ra là chị sẽ đi với cô ấy, nhưng có một nghệ sĩ khác đột nhiên có chuyện, muốn chị qua đó xử lí. Trợ lí của em ấy cũng có việc phải về nhà một chuyến, cô ấy một mình đi trước, ai biết…”
Thanh âm của chị đã có chút nghẹn ngào, Sở Thanh Y ngây ngốc đứng hình trong chốc lát, bổng nhiên nâng cao giọng nói: “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Dư Nghệ và Vương Thu Hoa đều sửng sốt.
Vương Thu Hoa nhíu mày: “Em đang nghi ngờ…”
“Không có gì, em chỉ tùy tiện nói thôi.”
Sở Thanh Y cắt ngang lời nói của chị, nhìn về phía Phỉ Hành Vân, lắc đầu với Vương Thu Hoa ý bảo chị không cần tiếp tục đề tài nạy, hắn vẫn không nghĩ ra vì sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây.
Rõ ràng là hai người này hoàn toàn không có liên quan gì.
Phỉ Hành Vân hoàn toàn không có để ý tới suy nghĩ của bọn họ, thậm chí từ đầu tới cuối đều không để đối thoại lọt vào tai hắn, từ lúc tiến vào phòng khách, ánh mắt của hắn không có một giây đồng hồ rời khỏi bức tường trước mặt.
Ở đó có tấm ảnh chụp của Dư Nhất Băng.
Tấm ảnh tám tấc được đóng bên trong cái khung ảnh tinh xảo, cô gái trong tấm ảnh mặc một bộ y phục cổ trang, tóc buông dài, khóe môi mang theo nụ cười có chút ngây ngô, nhưng trên mặt đọng lại một mảnh ôn nhu.
Đây là ảnh chụp Dư Nhất Băng khi mới xuất đạo, trong một bộ phim điện ảnh.
Lúc đó cô cũng chỉ đóng một vai qua đường, may mắn nhận được vai diễn có hai câu thoại liền vui vẻ muốn chết, lúc phim phát sóng còn cao hứng tới mấy ngày không ngủ được, cô con cắt lại một đoạn phim ngắn ngủn chưa đầy một phút, lại in ra thành ảnh chụp giữ lại.
Xem như nhắc nhở chính mình, vĩnh viễn cũng không được quên bản chất ban đầu.
Phỉ Hành Vân nhìn tấm ảnh trong chốc lát, hắn rũ mắt, không tiếng động thở dài.
Dư Nghệ nghe hết toàn bộ đối thoại của Sở Thanh Y và Vương Thu Hoa, cô không tự chủ nhíu mày.
Chuyện xảy ra tai nạn xe cộ, cô thật sự không biết gì cả, bằng không làm sao mà bị đổi tới một khối thân thể khác cô cũng không hay biết. Lúc trước cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ cân nhắc lại, hình như đúng là có gì đó không thích hợp.