Chương 31

Phía trước cãi cọ ầm ĩ còn chưa xong, một đám người khiêng camera chen lên hàng đầu, ý vào thân hình cao to không ngừng ép người bảo vệ sát vào tường, phía sau còn có vô số phóng viên đang tán gẫu, tất cả mọi người đều muốn mình là người đầu tiên vọt vào trong đoạt được những tin tức mới nhất.

Nữ phóng viên đi theo Dư Nghệ hàn huyên hai câu sau đó cũng không nhường ai, từng bước ép sát, múa may microphone trong tay, thế mà thật sự tiến được vào không ít, thấy Dư Nghệ không đi, cô ta còn có lòng kéo Dư Nghệ một phen.

Dư Nghệ bị bắt cuốn vào đám đông, muốn lui cũng không lui được. Trước sau đều là máy quay cùng micro, cô động cách tay một chút đều nghe thấy người ta chửi bậy khắp nơi.

Cũng may, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Cho dù bảo vệ cầm trong tay côn dài, cũng không dám ra tay với nhiều người như vậy, huống chi còn có camera ở đây, ngoài miệng cảnh cáo hai câu đã là cực hạn rồi. Bảo vệ bị xô đẩy ở một bên, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã là một trận bụi mịt mù.

Dư Nghệ đi theo sau nữ phóng viên, tò mò hỏi: “Sao mọi người biết được nhà cô ấy ở đâu?”

“Đương nhiên là biết rồi, chứ không làm sao có thể tới đoạt tin tức được”. Nữ phóng viên đầu cũng không quay lại, giày cao gót chạy như bay về phía trước, “Nhưng mà công nhận Dư Nhất Băng này giấu cũng kín ghê, lúc trước tôi theo đuôi cô ấy vài lần cũng không tìm được nhà của cô ấy, cho tới ngày hôm qua mới nhận được tin tức này.”

Nếu đã lựa chọn đi con đường nghệ sĩ này, cần phải làm tốt công tác bảo toàn riêng tư, Dư Nghệ yên lặng gật đầu, mày hơi hơi nhíu lại.

Người biết nhà của cô không nhiều, trừ khi thật sự không còn biện pháp nào, bằng không những người này tuyệt đối sẽ không để lộ địa chỉ nhà cô.

Cho nên, rốt cuộc là ai?

Dư Nghệ vô thanh vô thức đi theo phía sau nữ phóng viên, thể lực của cô ấy cực kỳ tốt, chạy một cây số thì cũng chỉ thở hơi hổn hển, biệt thự đã ở trước mắt, tòa kiến trúc màu gỗ nhạt, bị thực vật bao trùm ở giữa, lộ ra một cảm giác hoang vắng khó tả.

Cửa biệt thử mở ra, có người đứng ở cửa thấp giọng trò chuyện, thoàng nhìn thấy nhiều phóng viên báo đài vọt tới như vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Một người phụ nữ trung niên tiến lên một bước, một mình chị ta chặn ở cửa lớn, quát to: “Nơi này không cho phép chụp ảnh phỏng vấn, ai cho các người tới đây?”

Vóc dáng chị ta không cao, dáng người hơi béo, tướng mạo bình thường, vẻ mặt tiều tụy càng làm cho người ta cảm thấy trên người chị ta cò phần tang thương, nhưng ngay cả như vậy, thời điểm chị ta vừa đứng ra, các phóng viên có mặt đều khựng lại một chút.

Đây chính là người đại diện hàng đầu nổi danh của giới giải trí.

Nghệ sĩ chị ta quản lý không nhiều lắm, nhưng đại đa số đều trở thành siêu sao, từ lúc Dư Nhất Băng xuất đạo, càng ra sức nâng đỡ và cung cấp tài nguyên cho cô. Mối quan hệ giữa hai người, không chỉ là hợp tác, mà còn là người thân.

Giống như theo bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy chị ta, Dư Nghệ càng hạ thấp vành nón, che khuất hốc mắt đang phiếm hồng. Cô biết, cho du cô đã chết, Vương Thu Hoa nhất định vẫn sẽ che chở cho cô.

Cho dù lực uy hϊếp có mạnh, cũng chỉ duy trì trong phút giây ngắn ngủi, các phóng viên liếc mắt nhìn nhau, có một phóng viên lá gan càng lớn tiến lên một bước, gân cổ kêu lên:

“Cô nói như vậy là không được rồi! Chúng tôi tới cũng đã tới rồi, đâu có đạo lí gì rời đi tay không như vậy?”

Vương Thu Hoa lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cậu là phóng viên của đơn vị nào? Tôi đã thông cáo trước đó, không tiếp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn hay chụp ảnh nào, cậu đang muốn đối nghịch cùng truyền thông Thiên Môn đúng không?”

Nam phóng viên sửng sốt, giơ tay bịt kín phần thu âm trên micro, có Vương Thu Hoa đứng đây chặn đường, ai tới tham dự tang lễ ở bên trong bọn họ cũng không biết được, một chuyến đi này coi như công cóc sao.