Chương 22

Cô ta chỉ một vòng vào các diễn viên, thấy bọn họ đều không hé răng, xem như tán thành với những lời này, Lâm Hân vừa lòng gật gật đầu, quay mặt đi, ánh mắt thỏa mãn ngạo nghễ.

Cho dù Dư Nghệ và Tiểu Vương đứng cùng một chiến tuyến, thì thế nào?

Đều chẳng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt cô sao.

Lân Hân thực không vừa mắt Dư Nghệ, trong số các diễn viên ở đây, có ta là người nổi tiếng nhất, những người khác đều nịnh nọt cô ta, chỉ có Dư Nghệ, từ lúc tới đây cho đến giờ trong mắt đều là lãnh đạm.

Giống như hoàn toàn không để cô vào trong mắt!

Lâm Hân tức giận, còn đang định nói tiếp, Tiểu Vương vừa nhìn liền biết cô gái này không định buông tha, hắn liền tiến lên trước một bước, chắn ở giữa hai người, thở dài, nhẹ giọng nói: “

“Lâm tiểu thư, tôi xin lỗi cô còn không được sao?”

Lâm Hân là người rất có năng lực gây rối, Tiểu Vương đã ăn mệt, biết cô ta không dễ chọc, hắn không muốn đem người duy nhất dám bênh vực hắn là Dư Nghệ cũng bị liên lụy.

Xin lỗi thì xin lỗi đi!

Dù sao cũng không rớt miếng thịt nào…

Trong lòng Tiểu Vương hết sức chua xót, chậm rãi khom lưng.

“Thật sự xin lỗi, là tôi sai, cô…”

“Cậu sai cái gì?”

Eo hắn cong đến một nửa, nhưng không có cách nào khom xuống tiếp, Dư Nghệ đang kéo vạt áo của hắn ngăn động tác lại, xương sống Tiểu Vương đã cong thành một đường cung, thân thể cứng như cục đá, hắn giống như đang trôi giữa biển trước khi bị phá hủy thì được bàn tay của Dư Nghệ kéo về nhân gian.

Tiểu Vương quay đầu lại nhìn cô, mắt càng đỏ hơn.

Dư Nghệ cũng không nói cái gì, đẩy Tiểu Vương ra, cô đi nhanh lên phía trước, đưa tay ra một cái nắm được cổ áo của Lâm Hân, xung quanh vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi, Dư Nghệ đẩy thẳng cô ta xuống sô pha.

Lâm Hân cũng hoảng sợ hét lên một tiếng.

Còn chưa kịp giãy giụa, Dư Nghệ đã nâng khuỷu tay lên ấn ở gữa cổ cô ta, đồng thời cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tràn đầy hoảng loạn kia, gằn từng chữ một hỏi: “Cậu ấy không sai, dựa vài cái gì phải xin lỗi cô?”

Lâm Hân sợ hãi, chưa bao giờ gặp qua loại chuyện như thế này, trừ việc lắc đầu nguầy nguậy, một chữ cùng không nói ra được. Không chỉ có cô ta, mà các diễn viên khác ở sảnh chính cũng đang hoảng sợ, không biết lúc này nên làm cái gì cho tốt.

Tiểu Vương bị động tác của cô làm cho bất ngờ, vừa định chạy lên cản ra, Dư Nghệ đã lùi lại, tùy tiện vỗ vỗ tay, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Quan hệ của chúng tôi rất tốt, đang đùa giơn thôi!”

Mọi người tiếp tục sửng sốt, hai mắt nhìn nhau lại chuyển ánh mắt về phía Dư Nghệ, trong lòng đều mang theo ba phần kính sợ.

Lâm Hân còn ngồi trên sô pha, tóc mai tán loạn, đôi mắt trừng đến thật to, giống như cô ta có thể thét lên chói tai bất cứ lúc nào, Dư Nghệ liếc cô ta một cái, chỉ chỉ vào cái camera lớn ở góc đường, cười nói:

“Vừa rồi chị Lâm diễn có tốt không? Nếu các cô không thấy rõ, thiết bị theo dõi của khách sạn xa hoa như vậy chắc chắn không tệ, còn muốn cảm nhận một chút kỹ thuật diễn xuất cao siêu của chị Lâm đây, có thể đến phòng an ninh xin chép lại một bản về nhà từ từ nghiên cứu thưởng thức.”

Đây chính là quang minh chính đại cảnh cáo.

Đều là người lăn lộn trong giới giải trí, Lâm Hân làm sao không hiểu được ý tứ trong lời nói này.

Hoặc là ngoan ngoan câm miệng, hoặc là…để cho những gì vừa mới xảy ra lúc nảy bị phía truyền thông nắm được tung ra cho bạn bè trên mạng nhìn xem, để bọn họ tới phân xử đúng sai.

Hai chọn một, không có lựa chọn thứ ba.

Thật đủ tàn nhẫn!

Cô lại có thể thua dưới tay một cô gái trẻ!

Lâm Hân cắn chặt răng, nhìn tươi cười trên khóe môi Dư Nghệ, hận không thể xông lên xé nát cái mặt của cô gái này.

“Đúng…là tôi và em gái này cùng cậu tràng vụ này phối hợp diễn một đoạn”. Lâm Hân cúi đầu, thanh âm từ kẽ răng phát ra, nghẹn ngào khó nghe, “Cũng hi vọng mọi người nỗ lực nhiều hơn, có thể đạt tới trình độ mà đạo diễn yêu cầu.”