Đợi những tên diễn viên đó bừng tĩnh từ tài diễn xuất của Tống Như, Tống Như đã đứng trước mắt họ: "Bây giờ các cô còn nghi ngờ tài diễn xuất của tôi không?"
Bên cạnh có nhân viên hừ vài tiếng: "Không biết bản thân họ đã diễn ra sao mà dám thách thức với Ảnh hậu."
"Xem cô diễn cũng tạm được, được rồi chứ!"
Họ đưa mắt nhìn nhau, quay người lại muốn rời đi và thì thầm trong lòng, rõ ràng Dương Vũ Mịch nói với họ rằng tài diễn xuất của Tống Như không tốt lắm, cũng không có người chống lưng nên họ mới dám gây sự với Tống Như, bây giờ xem ra hoàn toàn không như lời cô ta nói.
"Đợi đã!"
Tống Như ngăn bọn họ lại, nhìn thoáng qua vị trí lúc nãy Dương Vũ Mịch ngồi: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn các cô xin lỗi tôi."
"Xin... Xin lỗi!"
Tống Như biết rằng đa số họ được Dương Vũ Mịch mua chuộc bèn khẽ ngước mắt lên, ăn nói mạnh mẽ: "Muốn sinh tồn trong giới này không đơn giản như các cô tưởng tượng, không có đầu óc trở thành cây súng trong tay người ta thì chỉ có tự hủy hoại tương lai của mình mà thôi."
Những lời này của Tống Như đã đủ khoan dung, nếu họ rơi vào tay người khác, nói không chừng sau này sẽ bị trả thù, không bao giờ được đóng phim nữa.
Tống Như ngước cằm lên, tỏ ra vẻ kiên cường quay người lại rời đi.
Cô vốn muốn về phòng nghỉ ngơi một lát và xem lại cảnh quay của ngày mai, bỗng chị Hy vui vẻ chạy nhào tới trước mặt cô: "Tống Như, em mau ra xem, có người chuẩn bị một bất ngờ lớn cho em đấy!"
"Bất ngờ?"
Tống Như sững sờ, bị chị Hy kéo đến trước cửa phim trường.
Trên ba chiếc xe Mercedes-Benz chứa đầy bento và trái cây, biểu ngữ treo trên xe cũng rất bắt mắt: "Chúc "Niên Hoa" phủ sóng rộng rãi, Tống Như."
"Wow, chịu chi đến vậy, toàn là bào ngư và bò bít tết."
"Xem ra thực sự có người đang chống lưng cho Tống Như, hơn nữa mạnh hơn nhiều so với Tổng giám đốc Phương ở phía sau Dương Vũ Mịch kia! Chỉ biết nói suông thôi."
Tống Như túm lấy chị Hy: "Chuyện gì vậy? Những thứ này không phải em mua."
"Chị hỏi qua rồi, hình như là người của Đại Thiên." Chị Hy lén nháy mắt với cô.
Người của đoàn phim xếp hàng lấy bento, đạo diễn Trần cưởi mỉm chỉ bước tới: "Tống Như à, cô thực sự quá tốn kém rồi đấy, không ngờ lại mời mọi người ăn một bento ngon như vậy."
"Không có gì..." Tống Như cười đáp lại, đang muốn gọi điện thoại cảm ơn với Dương Gia Cửu.
Ngay lúc này, vài tên đàn ông đeo khẩu trang xông vào, chỉ vào Tống Như quát to: "Chính là cô ta đã giật hết sự nổi trội của Vũ Mịch."
Trứng gà,cà chua được ném lung tung vào Tống Như.
Cảnh tượng bỗng chốc trở nên rất hôm loạn.
Tống Như trở về phòng khách sạn dưới sự bảo vệ của chị Hy, yên tĩnh ngồi bên giường lau sạch những chất lỏng trứng trên tóc.
Ở phía bên kia chị Hy hậm hực cúp máy của phóng viên.
"Hỏi rõ rồi, là trợ lý của Dương Vũ Mịch sai khiến. Hơn nữa cô ta đã mua Hot search, bây giờ trên mạng toàn là những tin tức chịu ta chịu oan ức và bị ép xuất diễn vai nữ số ba."
"Chị Hy, video và ghi âm chắc đã chuẩn bị xong rồi chứ!" Đôi mắt Tống Như trở nên lạnh băng, trầm giọng nói: "Nếu cô ta tự tìm đến con đường chết, vậy chúng ta cũng không cần khách sáo với cô ta nữa. Chị Hy, hành động đi."
"Chị đợi câu này của em lâu lắm rồi, em cứ ngồi chờ mà xem đi!"
Chị Hy phấn khởi lắc củ đấm, lấy điện thoại ra bắt đầu sắp xếp.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, đoạn video chị Hy cho người tung lên mạng đã gây ra phản ứng lớn.
Người tung tin ghi rõ chi tiết thời gian của mỗi đoạn video, rõ ràng Bùi Lạc Phong bắt cá hai tay mà Dương Vũ Mịch biết rõ giữa họ có hôn ước còn ráng chen chân vào, nhìn biểu cảm trên video tuyệt đối không phải bị uy hϊếp đâu.
Do mức độ hình ảnh trên video quá lớn, hình tượng thuần khiết của cô ta ngay lập tức rơi xuống đáy, trên mạng xã hội Tieba và các Bloger đang tranh cải một phen, những người hâm mộ cô ta cũng đồng loạt bày tỏ thích phải ngôi sao như vậy là váy bẩn trong đời họ.
"Hóa ra cô ta thực sự là tiểu tam của Bùi Lạc Phong, phá hoại tình cảm của Bùi Lạc Phong và Tống Như, còn lợi dụng Tống Như thử vai giúp cô ta, sau khi bị vạch trần thì trả đũa lại, người phụ nữ giả tạo như thế quả thật quá đáng ghét!"
"Tôi nghe nói cô ta còn sai khiến anti fan đến đoàn phim làm càn, làm tổn hại đến Tống Như!"
"Rút lui đi, không bao giờ theo dõi bất cứ trạng thái nào của cô ta nữa, lãng phí thời gian của tôi."
Còn có rất nhiều người đăng bài xin lỗi Tống Như.
Cùng lúc đó, Bùi Lạc Phong đang đưa Dương Vũ Mịch rời khỏi đoàn phim đi ăn cơm với đám người Tổng giám đốc Phương, bàn về khoản đầu tư tiếp theo.
Điện thoại bỗng reo lên: "Thật ngại quá, tôi xin phép nghe điện thoại."
Anh còn chưa lên tiếng, bên kia đã vang đến tiếng hét của Quản lý bộ phận PR: "Tổng giám đốc Bùi, xảy ra chuyện lớn rồi. Anh mau chóng về công ty đi."
"Có chuyện gì? Anh nói từ từ..." Bùi Lạc Phong càng nghe, sắc mặt càng u ám hơn: "Tôi biết rồi, tôi về ngay lập tức!"
Nhưng anh vừa chuẩn bị lên tiếng, đám người Tổng giám đốc Phương cũng nhận được tin tức.
"Tổng giám đốc Bùi, không ngờ ngay cả chúng tôi mà anh cũng lừa dối, chuyện đầu tư gác lại tại đây, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không hợp tã với Giải trí Huy Hoàng nữa, nếu không vào một ngày nào đó chúng tôi sẽ bị các người liên lụy chết."
"Này! Tổng giám đốc Phương!"
Bùi Lạc Phong không ngăn người lại được, thấy dưới lầu có một đám phóng viên đang chạy vào, anh vội đưa Dương Vũ Mịch rời khỏi, mà sau khi Dương Vũ Mịch nhìn thấy đoạn video đó liền ngây người ra.
Tuy cơ thể cô được làm mờ đi, nhưng trên cơ bản đã vị thấy rõ hết rồi.
Bốp.
Cô tát Bùi Lạc Phong một bạt tay: "Anh dám quay lén à!"
"Em bình tĩnh một chút, sao có thể là anh quay được, liệu anh có ngu tới tự đẩy mình vào hố lửa không?" Bùi Lạc Phong trở nên bối rối bởi cú lật xảy ra bất ngờ, vốn không rảnh quan tâm đến cảm nhận của Dương Vũ Mịch bèn túm lấy cổ tay cô: "Em nghĩ kĩ đi, ai có thể làm ra chuyện này?"
"Ngoài Tống Như ra thì còn có ai nữa? Chẳng qua em chỉ muốn cô ta rút khỏi đoàn phim thôi mà, còn cô ta thì sao? Cô ta hủy hoại danh tiếng của em, khiến em không lấy được Ảnh hậu bởi những tin tức tiêu cực này, cô ta đang hủy hoại cuộc đời của em! Sau này em còn mặt mũi nào ra ngoài nữa."
Dương Vũ Mịch khóc sướt mướt rồi lau nước mắt đi, giẫm chân thật mạnh: "Em mặc kệ, bây giờ anh liên lạc với Tống Như bảo cô ta công khai xin lỗi."
"Không được, bây giờ nếu xảy ra chuyện gì nữa, anh và em thật sự toi luôn đấy, anh đưa em về căn hộ trước, gần đây em đừng đi đâu cả, mọi hoạt động đều phải hoãn lại, còn bên đoàn phim anh sẽ đi giải thích."
Bùi Lạc Phòn vỗ nhẹ lưng cô, đây là cách tốt nhất tạm thời có thể nghĩ ra được.
"Lạc Phong, anh sẽ không bỏ mặc em chứ?" Dương Vũ Mịch chợt phản ứng lại, trong mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt: "Em vì anh mà trở nên nông nỗi như ngày hôm nay, nếu anh không cần em nữa thì..."
Bùi Lạc Phong liền ôm chầm lấy cô: "Ngốc à, sao anh có thể không cần em được chứ? Anh chỉ tạm thời không thể gặp mặt với em thôi, em tin anh đi, anh nhất định sẽ giải quyết nhanh."
Dương Vũ Mịch bán tin bán nghi bước xuống xe, dõi theo chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, trong đầu cô chỉ có một chữ hận.
Trợ lý chạy tới sau, thấy cô đứng ngây người trên đường bèn lặng lẽ khuyên rằng: "Đừng nhìn nữa, mau lên lầu đi, nếu không phóng viên sắp đuổi tới kịp rồi."
"Tôi còn cơ hội trở mình không?"
Trợ lý sợ cô không thông suốt vội nói: "Tất nhiên có, đứa bé trong bụng cô chính là lá bài trở mình của cô, cậu Phong sẽ không bỏ mặc cô đâu!"
"Đứa bé?" Tay Dương Vũ Mịch vuốt ve bụng dưới, trong mắt lại lóe sáng lên.
Phải, cô còn có đứa bé.