Chương 7
Một quả bóng rổ được đánh lên ban công tầng hai, rõ ràng là muốn gây chú ý với Hình Khải.
“Hình Khải, xuống đây chơi bóng đi!”
“Không chơi, đang đọc sách.”
“Sách gì? Sách… vàng hả?”
“Cút ra ngoài kia, không thấy đang bận à?”
Hình Khải gãi gãi đầu, cầm quyển sách toán quay vào phòng ngủ.
Anh lật người nằm lên giường, nhìn đống sách giáo khoa xếp cao trên chiếc tủ cạnh đầu giường… Kể ra thì cũng lạ, trước khi Hình Dục dùng điểm số để cá cược, Hình Khải thường không tự giác giở sách ra xem bao giờ. Có lẽ là do lòng tự tôn của một thằng đàn ông, không muốn bị con gái coi thường, đặc biệt là nha đầu Hình Dục kia, thua ai thì thua chứ không thể thua Hình Dục, vì vậy, lòng tự tôn đã ép anh phải thể hiện cho Hình Dục thấy – anh đây hoàn toàn không phải nhớ nhung gì tấm thân trần của cô mà lao tâm khổ tứ, cô muốn cởi, anh cũng chưa chắc muốn nhìn đấy!
Hình Khải nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng, vội vàng nhét quyển sách giáo khoa xuống gối, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí lật lật để trước mặt.
“Em đi lấy kem, anh vẫn ăn loại lần trước chứ?” Hình Dục gõ gõ cửa phòng, không có ý định vào trong.
“Gì cũng được! Mấy chuyện vặt vãnh như thế mà cũng phải hỏi sao?!” Hình Khải phát hiện ra một điều, chỉ cần không giở trò sàm sỡ với Hình Dục thì mắng mỏ cô thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện không được đệm từ bậy, thực ra có đệm từ bậy vào cũng chẳng sao, Hình Dục cũng không cãi lại, nhưng cô sẽ tỏ vẻ khó chịu, vẻ mặt như ai đó nợ cô 300 tệ vậy.
Vì thế, để duy trì tâm trạng vui vẻ, Hình Khải cố gắng không đệm từ bậy trong khi nói chuyện với Hình Dục.
Tiếng bước chân Hình Dục xa dần rồi mất hút nơi góc quanh của cầu thang. Sống ở những đại viện dành cho cán bộ cao cấp có một đặc điểm rất hay, cho dù bố mẹ đi vắng mấy năm không về nhà, con cái họ vẫn sẽ được ăn được uống đầy đủ, và không phải trả dù chỉ một đồng.
Hình Khải đọc thêm vài trang sách, thấy khát, mở cửa phòng gọi Hình Dục mang đồ uống, gọi được hai câu mới nhớ ra là cô không có trong phòng, anh đành cất bước ngọc đi xuống nhà.
Anh lấy một chai nước uống từ tủ lạnh ra, vừa mở nắp vừa lê bước ra phía cửa, nghe thấy vườn nhà bên cạnh rất ồn ào, anh liền đi qua đó liếc mắt nhìn, thấy mấy đứa trẻ đang chơi bài trong vườn. Đọc nhiều sách giáo khoa quá đau đầu, vì vậy anh cũng đến bên cạnh để xem.
Lúc này, anh lính cần vụ đẩy xe rác đi đến, kêu gọi mọi người mau mau đổ rác.
Hình Dục không có nhà, anh lính cần vụ lại đang đứng đợi dưới trời nắng chang chang, Hình Khải thấy hôm nay thật nóng nực, mềm lòng quay vào bếp lấy túi rác. Khi anh xách túi rác đã được gói ghém cẩn thận ra tới cửa liền nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng trên nền, đôi giày này đã theo Hình Dục hơn một năm rồi, bố mua cho cô một đôi giày hàng hiệu cô cũng không đi, nhưng lại rất yêu quý chăm chút cho đôi giày này, đánh đánh giặt giặt, bạn bè đều đặt cho cô biệt hiệu “công chúa giày trắng” với hàm ý chê cô quê mùa. Thực ra Hình Khải rất ghét nghe bạn bè gọi cô như thế, vì dù sao bây giờ cô cũng đã mang họ Hình.
Nghĩ đến đây, Hình Khải giơ chân đá đôi giày trắng ra cửa, ném vào xe rác cùng với túi rác.
Xe rác đi chưa được bao xa thì Hình Dục tay cầm túi kem quay lại. Vừa vào cửa cô đã chạy vội vào bếp, sợ kem tan hết.
Cất kem xong, Hình Dục lại bắt đầu rửa bát, sau khi đứng ở bếp hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới lấy một chiếc kem đi ra phòng khách.
“Tiểu Dục, ra lấy thư chuyển phát nhanh.” Anh lính cần vụ đứng ngoài cửa gọi.
Hình Dục đáp một tiếng, khi cô mở cửa ra cũng là lúc phát hiện đôi giày trắng đã biến mất.
“Bing bang” một tiếng, Hình Dục đẩy bật cửa phòng Hình Khải.
Hình Khải giật thót mình, không kịp giấu quyển sách trên tay.
“Cô bị điên à?” Anh tức tối bật người ngồi dậy.
“Đôi giày thể thao của em đâu?” Vẻ mặt Hình Dục vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói run run.
Hình Khải thấy khóe mắt cô hơi đỏ, lòng thoáng lo lắng, lại nằm xuống gối tiếp tục xem tạp chí.
Hình Dục đi hai ba bước tới trước mặt anh, giật tờ tạp chí trên tay anh ném xuống nền, nắm đấm của Hình Khải vừa vung lên thì phát hiện mặt Hình Dục giàn giụa nước mắt.
Nắm đấm của Hình Khải lơ lửng giữa không trung, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, mà lại khóc vì một đôi giày rách nát.
Hình Dục lấy tay quệt nước mắt, đẩy tay Hình Khải ra, chất vấn: “Đôi giày đâu? Đôi giày màu trắng của em đâu?”
Hình Khải không chịu nổi thái độ áp chế người khác đó, đập vào cánh tay cô một cái, hét lên: “Vứt rồi, vứt rồi! Đôi giày rách mà cứ làm như bảo bối không bằng. Tôi vứt rồi thì làm sao?”
“Vứt ở đâu, vứt ở đâu, anh mau nói anh vứt ở đâu?” Hình Dục nắm chặt cổ áo, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, giọng càng lúc càng run hơn.
Hình Khải còn chưa kịp trả lời thì từ không trung vang tiếng sấm rền, ngay sau đó, cơn mưa xối xả trút xuống.