Mạc Kỳ Dương thật may mắn là có bộ não chăm chỉ, không lăn ra ngủ suốt ngày như bộ não của Lâm Thiên. Mặc dù Lâm Thiên biết Nhạc Thiên Di là người xấu nhưng dù sao đứa trẻ này vẫn luôn được Lâm Hạo che chở, bảo vệ quá kĩ càng cho nên vẫn không biết được sự nguy hiểm của thế giới xung quanh. Mạc Kỳ Dương lại khác, đến độ tuổi này có thể nhận thức được rồi, hắn biết Nhạc Thiên Di sẽ không yên ổn mà cùng Lâm Thiên trực nhật, cô ta chắc chắn sẽ lại âm mưu làm hại Lâm Thiên.
Thân là trẻ con, sẽ không làm được gì. Vậy nên Mạc Kỳ Dương đành chạy đến lớp của Lâm Hạo. Mà trường này cũng không phải trường bình thường, thật sự rất rộng. Từ khu tiểu học chạy sang khu phổ thông cũng phải mất rất nhiều thời gian a! Bình thường toàn đi xe nhà, mặc dù khu tiểu học đã tan nhưng những khu khác vẫn là trong giờ học, tài xế chưa đến đón thì lấy đâu ra xe để đi đây!?
Cho nên Mạc Kỳ Dương chạy một đoạn lại nghỉ ngơi một đoạn, thực vất vả mới tới được lớp của Lâm Hạo. Mặc kệ hành lang có yên lặng cỡ nào, mặc kệ lớp học có ngoan ngoãn ra sao thì Mạc Kỳ Dương hắn ta cũng đã thở hồng hộc mà xông thẳng vào lớp người ta, lớn giọng quát:
"Lâm Hạo!!!"
Mọi người trong lớp học đồng loạt quay ra nhìn thủ phạm gây ra tiếng ồn vừa rồi thì chỉ thấy một đứa nhóc bộ dáng hiên ngang lẫm liệt đang hùng hổ gọi tên của đại thiếu gia Lâm gia.
Giáo viên: "Lâm Hạo không học ở lớp này, em nhầm lớp rồi! Xin mời em ra ngoài, tránh gây ồn ào lần nữa!"
Mạc Kỳ Dương đỏ mặt biết mình nhận nhầm lớp liền chạy nhanh không còn dấu vết, cũng tại hắn vội quá nên mới không kịp nhìn tên lớp a.
Lần này chắc chắn đến đúng lớp, nhưng có khác biệt với lần trước, Mạc Kỳ Dương thật lịch sự mà gõ cửa lớp học, ngại ngùng thò nửa cái đầu vào trong, hỏi "Xin hỏi, Lâm Hạo có ở đây không?"
Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt về phía cửa lớp rồi lại đồng loạt đưa ánh mắt về phía thân ảnh cao to đang yên ổn gục xuống bàn ngủ ở cuối lớp học, cảnh tượng cứ diễn ra như vậy trong vài phút, không ai gây ra tiếng động gì...
Mạc Kỳ Dương hết kiên nhẫn: "... Ai đó làm ơn gọi Lâm Hạo dậy có được không?!"
Mọi người đột nhiên quay người lại trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Dương, một đồng học nhíu mày hướng Mạc Kỳ Dương nhắc nhở "Suỵt! Để yên cho cậu ấy ngủ"
Mạc Kỳ Dương: ". . . . . . ."
Mạc Kỳ Dương liếc mắt tới chỗ anh trai mình. Mạc Đình Phong thấy vậy thì chỉ biết nhún nhún vai, tiện thể bồi thêm một câu "Đánh thức cậu ta sẽ không có kết quả đẹp"
Mạc Kỳ Dương chỉ biết thở dài đi tới cuối lớp, không nặng không nhẹ nói, "Lâm Hạo! Anh mau dậy đi, Lâm Thiên gặp chuyện rồi!"
Lâm Hạo động đậy một chút, dường như đang mơ hồ sắp xếp lại câu nói vừa rồi. Anh ngồi dậy, một tay che mắt, tay còn lại xoa xoa mái tóc rối bời của chính mình. Tất cả hành động này đều được thu vào tầm mắt của mọi người, quả thực, người đã đẹp thì làm gì cũng đẹp a!
"Thiên Thiên?" Giọng nói khàn khàn vang lên nhưng cũng không mất đi sự trầm thấp vốn có của nó.
"Hôm nay Lâm Thiên cùng Nhạc Thiên Di ở lại trực nhật!"
Lâm Hạo trầm mặc không nói gì, vài giây sau chậm rãi nở một nụ cười, nụ cười khiến người ta lạnh đến dựng tóc gáy. Đôi mắt anh từ từ mở ra cũng chính là lúc hàn khí bao trùm cả phòng học. Trong ánh mắt kia sâu thẳm không thấy đáy, nhưng lại làm người ta không thể rời mắt khỏi nó để rồi bị cuốn hút vào. Lâm Hạo đút hai tay vào túi quần đứng dậy, từng hành động đều bình tĩnh đến đáng sợ.
Chiều nay khi quay về lớp học, Lâm Hạo nhìn thấy Nhạc Hàn Long đang lén lén lút lút làm gì đó. Anh nhíu mày, đây đâu phải trường học của Nhạc Hàn Long. Anh ta tới đây làm gì? Đón em gái lại quá sớm như vậy?
Lâm Hạo tính cảnh giác cao, biết rằng Nhạc Hàn Long chắc chắn không rảnh rỗi đến nỗi tới đây chỉ để đi tham quan trường học. Anh lôi kéo một bạn học đi ngang qua, đưa tờ tiền giá trị lớn cho cậu ta, nhờ cậu ta va vào người Nhạc Hàn Long và gắn cái thiết bị GPS mini này lên áo anh ta. Bạn học kia nhìn thấy tiền đôi mắt lập tức sáng ngời, không suy nghĩ liền đáp ứng. Lâm Hạo nhếch mép xoay người rời đi, những chuyện như thế này, chẳng lẽ cần anh ra tay sao?
Lâm Hạo đi tới chỗ ngồi của Mạc Đình Phong đang run rẩy, giọng nói băng lãnh vang lên, "Nhạc Hàn Long đưa Thiên Thiên đi rồi"
"... Sao cậu biết?"
"Cậu mau tới phòng giám sát, quan sát lại camera."
Mạc Đình Phong bình thường sẽ trêu chọc vài câu rồi mới chịu đi, nhưng bây giờ thấy Lâm Hạo đột nhiên bình tĩnh thì lại càng cảm thấy đáng sợ, tốt hơn hết là cứ theo lời của Lâm Hạo. Lâm Hạo lúc bình thường thì có thể cho là có tình người, nhưng những lúc bất thường như thế này có lẽ chính là một kẻ máu lạnh.
Lâm Hạo gọi điện cho tài xế, chưa đầy hai phút xe đã có mặt dưới khu phổ thông. Anh nhanh chóng lên xe tiến về khu tiểu học. Tới lớp của Lâm Thiên, cánh cửa bị đập mạnh không thương tiếc. Lâm Hạo đưa mắt nhìn một lượt không thấy bóng dáng ai cả.
"Chết tiệt!" Lâm Hạo trái tim như thắt lại, tức giận chửi một tiếng.
Đúng lúc này điện thoại cũng reo lên, là Mạc Đình Phong gọi tới.
"Lâm Hạo, Tiểu Thiên thật sự là bị Nhạc Hàn Long mang đi."
"Đã biết."
"Lâm Hạo, đợi một chút. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, Nhạc Hàn Long chắc chắn phải biết ở đây có lắp camera, tại sao hắn lại bất cẩn như vậy?!"
Lâm Hạo bật cười, tiếng cười quỷ dị đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng rồi chợt tắt, thay vào đó là một ánh mắt nguy hiểm, "Hắn không bất cẩn, mà chính là muốn cho tôi nhìn thấy. Được rồi, cậu gửi đoạn video ấy vào máy cho tôi"
Mạc Đình Phong nghe tiếng cười phát ra trong điện thoại mà lạnh hết sống lưng, hắn có hơi chần chừ nhưng vẫn là đáp ứng. Quả thực không muốn cho Lâm Hạo xem đoạn video kia một chút nào, có khi nào Lâm Hạo xem xong mà tức giận đến bóp chết luôn cả Mạc Đình Phong hắn không?!
Lâm Thiên không được tỉnh táo suốt quãng đường, vì Nhạc Hàn Long lo lắng cậu dở trò nên đã chuốc mê cậu. Thật sự thì con quỷ này cũng căn giờ chuẩn ghê nha, cậu vừa tỉnh lại đúng lúc tới nhà hàng.
"Em đói không?" Nhạc Hàn Long từ đầu đến cuối đều bế Lâm Thiên.
Chờ mãi không có ai trả lời. Nhạc Thiên Di khó chịu, nói "Thiên Thiên! Là nói cậu đấy, mau trả lời đi! Thật không lễ phép"
Khuôn mặt Lâm Thiên chán nản nhưng giọng nói vẫn là cứng rắn, "Anh mang tôi đi ăn cơm lại hỏi tôi có đói không?! Không cần đâu, tôi no rồi, nhìn cái mặt của anh em hai người cũng đủ no một bụng tức"
Nhạc Hàn Long cười cười không nói gì, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món. Nhạc Thiên Di ngồi một bên ưỡn ngực thẳng lưng, rất ra dáng một cô gái dịu dàng mà không kém phần quý phái. Lâm Thiên ngồi bên này còng lưng thả lỏng người, một bộ dáng "muốn làm gì ta thì làm" đếm đếm cánh hoa của những bông hồng được cắm trên bàn.
Thức ăn rất nhanh chóng được bê lên, có thể nói trên bàn ăn bây giờ đều là sơn hào hải vị. Nhưng có khi nào những đồ ăn này có độc không? A phi, trọng điểm là... Sao toàn hải sản vậy cha nội!? QAQ
Nhạc Hàn Long nhìn khuôn mặt của Lâm Thiên hiện lên vài phần ghét bỏ, tưởng cậu giận dỗi không thèm ăn liền gắp một miếng cá bỏ vào bát cậu.
Lâm Thiên bĩu môi, "Tôi không thích ăn cá"
Nhạc Hàn Long: "Em đừng kén ăn như vậy chứ, ăn cá rất thông minh đó"
Lâm Thiên liếc mắt khinh bỉ, "Ba mẹ cũng lừa tôi như vậy, tôi mới không ngốc mà mắc lừa lần nữa đâu!"
Nhạc Hàn Long: "Theo như anh biết thì lúc ở nhà em ăn rất nhiều cá a?"
Lâm Thiên nghĩ đến cảnh Lâm Hạo lúc nào cũng bắt mình ăn cá, nếu không ăn thì coi như cả đời này cũng đừng hòng động đến xúc xích, cậu bất giác rùng mình, "Đó là vì anh hai bắt phải ăn a!"
Nhạc Hàn Long cười cười, "Được rồi, mau ăn đi."
Lâm Thiên: "Ở nhà anh hai luôn lấy xương cá ra cho tôi."
Nhạc Hàn Long đen mặt đem xương cá bỏ hết ra sau đó mới gắp thịt cá vào bát của Lâm Thiên.
Lâm Thiên tiếp tục bĩu môi, "Ai nói với anh tôi sẽ ăn cá anh gắp?!"
Nhạc Hàn Long sắp đến giới hạn, trừng mắt nhìn Lâm Thiên, "Vậy thì tự gắp ăn đi!"
Lâm Thiên nhún nhún vai, "Tôi cũng không nói sẽ ăn cá chính mình gắp a"
Nhạc Hàn Long tức giận đập đũa xuống bàn, đứng dậy túm lấy cổ áo Lâm Thiên, "Mẹ nó! Mày đừng nghĩ ai cũng phải phục vụ mày!"