Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Hai Của Tôi

Phiên ngoại 3 - Chương 2: Từ bỏ là hạnh phúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt xanh ấy dần sưng đỏ lên, cậu vẫn không ngừng khóc. Tại sao đã yêu anh nhiều như vậy rồi mà vẫn bị bỏ rơi? Cậu thật sự không thể hiểu được bản thân đã làm sai chỗ nào.

Sau 1 tiếng trôi qua, mặt mài của Du Cầm bây giờ lắm lem đầy nước mắt. Hai mắt cậu cũng sưng vù lên một cục, cậu mơ màng đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt.

Du Cầm lấy chìa khoá xe trên bàn, cậu cố gắng trấn tỉnh lại tâm trí

" Đi dạo một chút sẽ ổn hơn "

Cậu rời khỏi nhà, đi đến một công viên khá vắng vẻ. Du Cầm ngồi xuống băng ghế hít lấy không khí trong lành. Cậu im lặng nhìn ngắm cây lá xung quanh. Vừa thưởng thức ly sữa mới mua vừa nhịp nhịp chân, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh cậu cùng Anh Duy trước đây đi dạo công viên ở phía Nam thành phố, lòng lại nhói lên đôi chút.

" Haizz . . Thật sự không thể quên mà. "

Đang buồn bã gục mặt xuống thì đột nhiên một người cao ráo lạ lùng nào đó chạy từ xa đến. Du Cầm liền có chút ngơ ngơ.

" Ai vậy ta? "

Tên đó phòng đến chỗ cậu, hắn ta hùng hổ nắm lấy tay cậu.

" Gì? Gì? Ăn cướp à? "

Cậu hoảng loạn dự định bỏ chạy.

" Không . . Không . . Hộc! Em . . Em có phải là . . Hộc "

Hắn thở hồng hộc, lời nói thì lấp ba lấp bấp. Du Cầm cau mày khó chịu, tên này đeo khẩu trang với đội nón kín mít trong khả nghi vô cùng.

" Bình tĩnh lại dùm cái "

Cậu đưa ly sữa tươi vừa mới mua cho hắn, hắn vậy mà một hơi uống sạch còn không chừa lại cho cậu một giọt nào.

" Trời ơi! Sữa tươi của tôi "

" Tôi . . Không phải là cướp đâu. Tôi nhìn em liền thấy rất giống một người tôi từng gặp "

Hắn ta cố gắng giải thích, cậu liền trầm mặt.

" Gặp khi nào chứ? Tôi chả có ấn tượng gì hết "

Cậu dự định hất tay hắn ra mà bỏ chạy . . Nhưng đáng tiếc sức lực của cậu không bằng cái tên cao ráo này. Hắn gỡ bỏ khẩu trang xuống, cậu tròn mắt ngạc nhiên.

" DIỄN VIÊN THẾ VINH!!! "

Du Cầm hét lên, lập tức bị hắn bịt miệng lại.

" Em nhớ ra rồi chứ? Chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc đó. Lúc đó em lôi tôi đi đó nhớ không? "

Hắn cười tươi lên nhìn cậu.

" Ờ nhớ! "

" Lúc đó mình giả gái mà ta! Đừng nói là. . "

Hắn nắm chặt tay cậu, ánh mắt và hào quang xung quanh hắn lấp la lấp lánh nổi lên.

" Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó. Tôi đã luôn cho người tìm kiếm em nhưng hoàn toàn không có tung tích. Đột nhiên hôm nay đi dạo lại nhìn thấy em, tôi thật sự thấy rất vui đấy "

" Tôi là nam "

Rắc! . . Tiếng trái tim của Thế Vinh vỡ tan.

________

Anh Duy cất điện thoại vào túi, anh ta cau mày lên đầy khó chịu .

" Em ấy cũng nhây thật . . Mình đã nói hết là hết yêu mà "

Anh ta tựa người lên sofa . Lòng ngực và đầu óc anh vô cùng bình thường, một chút đau lòng hay xót xa cũng chẳng có . Ngược lại hắn còn thấy thật tốt vì bây giờ không cần phải đế ý đến Du Cầm nữa .

" Anh ơi ! "

Dương Nhi đi đến, cô cầm trên tay là một ly cafe .

" Em đến rồi . Lại đây ngồi đi ! "

Anh Duy cười nhẹ nhìn cô . Đối với hắn việc quan trọng mà hắn cần làm đó chính là cưới cô gái này và thừa kế mọi tài sản của Lâm gia . Còn tình yêu của Cậu và anh ta thì đến đây koi như chấp dứt .

" Chú Lâm mới điện cho em đó anh, chú bảo sẽ thu xếp nhanh nhất có thể cho hôn lễ của chúng ta ! "

Cô mĩm cười .

" Sao lại gọi là chú Lâm chứ . Em cũng nên gọi ba của anh là ba đi ! "

Anh ta hôn nhẹ lên trán cô .

" Phải ! Tình yêu là gì chứ ? Thứ mình cần chỉ là quyền thừa kế tài sản của gia tộc mà thôi . "

Thế Vinh đứng hình ngơ ngác, hắn bây giờ là đang tan vỡ cỏi lòng.

" Không tin đâu "

Hắn ta nhào tới chỗ cậu, tay còn tì tiện biếи ŧɦái mà bóp vào cậu em của Du Cầm.

" Tên biếи ŧɦái! "

Du Cầm sau khi bị bóp vào thì hoảng hốt đấm cho tên ngốc này một cú rõ đau. Hắn sau khi bị đánh thì liền như được nạp điện mà hừng hựt khí thế nắm lấy tay cậu. Đôi mắt cún con ấy lại lấp la lấp lánh.

" Tình đầu là đàn ông cũng không sao. Vì em tôi nguyện bị cong " (( liêm sỉ bay mất tiêu ))

Du Cầm đơ người, tên là bị thiểu năng hay là bị đánh nên chạm mạch rồi.

" Điên à! Bỏ tay tôi ra "

Cậu hất tay tên ngốc đó ra mà bỏ chạy.

Bịch! Điện thoại cậu rơi xuống trong lúc cố gắng chạy đi mà không hề hay biết. Thế Vinh nhanh chóng lượm lên, hắn lét lút nhét giấu vào túi.

" Chắc chắn em sẽ quay lại tìm tôi "
« Chương TrướcChương Tiếp »