Quyển 2 - Chương 39: Hồi ức

" Hạ Nghi à đừng khóc nữa. Cậu hãy từ bỏ tên khốn đó đi, nhất định cậu sẽ tìm được một người con gái tốt. Nhất định cậu sẽ có được hạnh phúc thôi ! "

" Hức . . Hức . . "

" Chúng ta đã từng mong ước rằng sẽ có thể cùng nhau đường đường chính chính bước vào lễ đường . . Đã từng ước rằng sẽ cùng nhau đứng trước sự chứng dám của cha xứ mà trở thành vợ chồng . . Cũng đã từng mong ước rằng sẽ cùng nhau răng long đầu bạc nhưng . . . Có lẽ tất cả những thứ đó cũng chỉ là mơ ước mà thôi "

7 năm sau

" Hạ Nghi tôi đến rồi nè! "

Nhị Hạ Tử hì hục chạy đến cùng một phần quà to đùng và một phòng bì vô cùng dày.

" Coi cậu kìa . . . Đi đến dự hôn lễ của tớ mà còn điệu hơn cả tớ "

Hạ Nghi cười nhẹ chọc ghẹo anh.

" Gì chứ? Cậu muốn bị đánh à? "

" Haha! Vào trong thôi "

Không khí dần dần rộn ràng lên đầy vui vẻ, hoa và nhạc cũng được bày trí đơn giản.

7 năm trôi qua như một cơn gió, những gì ở quá khứ đối với Hạ Nghi tuy vẫn còn vương vấn nhưng ít nhất cậu đã tìm được một người con gái tốt.

Cô tuy không có gia thế hiển hách hay là một nhan sắc tuyệt trần, người khác còn chê cười rằng cô dâu còn không xinh đẹp bằng chú rể . . Dẫu chỉ là một người bình thường nhưng cô đã thấu hiểu và đồng ý giúp đỡ cậu, bên cạnh cậu. Thứ cậu có thể đáp lại là cho cô một cuộc sống bình yên bên cạnh cậu.

" Nguyên Hạ Nghi! Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ dù cho phải lên núi đau xuống hiển lửa hay không? "

Cậu nhắm nhẹ mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Sơn Dương lúc mặt bộ vest đen, cảm giác như hắn đang đứng trước mặt cậu. Cậu cười nhẹ lên bi thương.

" Con đồng ý "

Đâu đó ở bên ngoài lễ đường là một con người đầy sát khí. Hắn cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hừng hựt, hắn phóng xe rời đi.

Sơn Dương tựa người vào ghế, hắn mơ màng nhìn về phía ánh trăng. Hình ảnh cậu tươi nắm lấy tay cô gái ấy như in sâu trong tâm trí của hắn. Lòng ngực hắn khó thở, đầu óc hắn hỗn loạn. Hắn đã nghĩ cậu sẽ không yêu ai . . Hắn đã nghĩ rằng cậu sẽ mãi mãi của riêng hắn . . . Vậy mà bây giờ

" Tôi ích kỷ lắm đúng không? Tôi đã mong rằng em vĩnh viễn không yêu một ai . . Tôi đã mong rằng em sẽ là của tôi cả đời dù cho tôi có cưới người khác "

Hắn cầm ly rượu trên tay, ực hết một hơi . Sát khí hừng hựt phát lên. Hắn điên cuồng bóp chặt ly rượu vang, nó vỡ tan ra khứa vào tay hắn rỉ máu. Đôi mắt hắn giờ vô hồn, tâm trí cũng điên dại Sơn Dương nhào đến hất tung mọi thứ trong phòng.

Suốt 7 năm qua hắn đã điên cuồng lao vào công việc. Hạ bệ hết gia tộc này rồi đến gia tộc nọ, gϊếŧ nhiều người đến nổi hắn bây giờ nhìn thấy máu cũng giống như nước lã mà vô cảm.

" Hạ Nghi . . Hạ Nghi em là của tôi mà "

Hắn khụy xuống, tâm trí méo mỏ ấy dần hiện rõ hơn. Sơn Dương mệt mỏi nhắm chặt mắt chìm vào giấc ngủ

________

Hạ Tử đi đến cùng một vỏ trái cây, anh ta cười nhẹ vẫy tay về phía Hạ Nghi.

" Hạ Nghi! "

Anh ta đi đến, cả hai cùng ngồi xuống băng ghế trò chuyện. Hạ Nghi đưa cho Hạ Tử một lon nước. Cả hai giờ đây điều trong vô cùng chững chạc, mỗi người điều có gia đình riêng nhưng đối với Hạ Nghi . . Có lẽ cậu ấy sẽ không thể nào quên đi khoảng khắc tươi đẹp và bi thương của 7 năm về trước.

" Này Hạ Nghi! Cô ấy chấp nhận thụ thai nhân tạo sao? "

Anh nhìn cậu lo lắng. Hạ Nghi cười trừ, vén lại mái tóc dài của mình

" Ừm. Cô ấy biết tớ không phải là con trai bình thường nên cũng không phản đối. Cô ấy cũng nói tớ cho cô ấy một mái ấm, giúp đỡ cô ấy như vậy đã là mãn nguyện rồi. Tớ cũng rất có lỗi khi không yêu mà lại cưới cô ấy . . Tớ cũng mong ba mẹ trên thiên đường có thể thanh thản vì tớ đã lập gia đình "

Anh thở dài, nhìn Hạ Nghi bây giờ không hiểu sao lòng của Hạ Tử lại có chút chua xót.

Đôi mắt dịu dàng ấy đã từng hạnh phúc biết bao, gia đình cậu ấy đã từng ấm áp vô cùng vậy mà ba mẹ cậu ấy lại đột ngột qua đời vì tai nạn. Từ đó cậu ấy mắc bệnh trầm cảm nghiệm trọng, thời gian sau đó đã được điều trị . . . Một phần cũng nhờ Mạc Sơn Dương ra sức cổ vũ và động viên cậu.