Chương 2
Chỗ ở của Dư Tư Nhạc là một biệt thự nổi tiếng ở thành phố C, người có thể định cư ở đây, đều là tầng lớp xã hội thượng lưu.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Dư Tư Nhạc đã biết rõ hoàn cảnh của khối thân thể này. Thì ra là người có tên không phải gọi là Dư Tư Nhạc, mà tên là Du Tư Nhạc, chỉ khác một chữ với tên cô.
Ở kiếp trước, cô chết trong tai nạn giao thông, lại là một đứa trẻ mồ côi, chết đi không vướng bận. Được sống lại, lại là mua bán có lời đối với cô.
“Tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.” Một bà vυ" trung niên gõ gõ cửa phòng.
Dư Tư Nhạc từ trên giường bật dậy: “Đến đây, Dì Lưu hôm nay nấu món gì ngon không?”
Tiếng dép lê vang lên lộp cộp, Dư Tư Nhạc đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cảm thán cho cuộc sống của kẻ có tiền, chính là không giống nhau, mỗi bữa cơm thức ăn được phối hợp rất khá, chẳng những hương vị ngon, mà giá trị dinh dưỡng cũng thật phong phú.
Dì Lưu mời người hầu đến, mỗi ngày phụ trách quét dọn phòng, còn có một ngày ba bữa cơm.
Biệt thự này gồm hai tầng lầu, có diện tích rất lớn nhưng lại ít người ở, chỉ có hai anh em Dư Tư Nhạc nên không cần phải quét dọn mỗi ngày.
Có lẽ cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn Dư Tư Nhạc đều có quen không phụ thuộc vào ai, đối với ai cũng đều bày ra vẻ mặt mỉm cười ba phần, tính tình dịu dàng, không dễ dàng đắc tội với người khác.
Mới có hai ngày, mà lại có quan hệ tốt với dì Lưu. Dì Lưu sợ cơ thể Dư Tư Nhạc chưa khỏi hẳn, nên nấu ăn thanh đạm, cũng không dám bỏ dầu mỡ nhiều.
Đang ăn cơm được một nửa, Dư Tư Nhạc nghe âm thanh của chìa khóa vang lên, sau đó cửa được mở ra.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
Âm thanh giày da vang dội trên mặt đất truyền vào. Sau đó xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt lạnh như băng, tay phải anh cầm một chùm chìa khóa, tay trái ôm một phần văn kiện.
Chỉ trong chớp mắt, Dư Tư Nhạc sững sờ tại chỗ, chiếc đũa rơi lạch cạch lên bàn.
Là người đàn ông ôm cô vào phòng tắm.
Ánh mắt này lạnh lẽo như nước, ánh mắt này thực chất lạnh lùng, chui vào tận đáy lòng, dường như trong sâu thẩm có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Người đàn ông nhíu chặt chân mày, một bộ mặt âm trầm, dương như đang bị chuyện gì quấy nhiễu. Ánh mắt của anh thật sắc bén, lạnh lùng lướt qua Dư Tư Nhạc, sau đó cất bước đi lên lầu hai, một câu cũng có nói.
“Anh ta…..Là anh trai của tôi?” Ánh mắt thật đáng sợ.
“Nghe nói ngôi sao của công ty bên kia đã xảy ra chuyện, đoán chừng tâm tình của Du thiếu không tốt.” Dì Lưu nhỏ giọng nói.
Nhà họ Du làm ăn liên quan đến các lĩnh vực, mới đây Du Lăng Thần quyết định tiến vào làng giải trí, anh lên kế hoạch cho các ngôi sao của công ty giải trí đầu tiên của mình. Vừa bắt đầu, đã xảy ra tai nạn, quả thật làm người ta thật khó chịu.
Nghĩ đến bản thân thế nào cũng là em gái của anh, nhớ đến bộ dáng lạnh nhạt của anh lúc vào cửa, nhất định là chưa ăn gì.
Dư Tư Lạc chạy vào phòng bếp, bới một chén cơm: “Di Lưu, con đi đưa cơm cho anh trai.”
Thay đổi một hoàn cảnh mới, ta phải tận dụng khả năng kết giao và quan hệ gần gũi với mọi người hơn. Cô đã chiến lấy tổ, cướp lấy khối thân thể của em gái nhà người ta, nếu không làm chút gì bồi thường, giúp đỡ chăm sóc cho anh trai của cô ấy, cô thật ấy náy.
Tính lễ phép gõ gõ cửa phòng, Dư Tư Nhạc bưng chén cơm đi vào: “Anh hai, ăn một chút gì đi.”
Người đàn ông đang xem tài liệu, nhìn thấy có người đến gần, ánh mắt lạnh thấu xương bắn lại, mặc cho cô gái đem thức ăn để lên bàn.
Lúc chống lại ánh mắt của người đàn ông đó, như có cảm giác làm người khác hít thở không thông.
Chưa kịp thu hồi tay lại, đột nhiên bị anh bắt lấy.
Trên cổ tay truyền đến một lực mạnh gắt gao nắm chặt tay Dư Tư Nhạc, hung hăng kéo qua, Dư Tư Lạc không có phòng bị lập tức ngã vào lòng người đàn ông.
“Thế nào? Cô còn chưa từ bỏ ý định sao?” Âm thanh lãnh khốc vang lên.
Đây là tình huống gì?
Cô chỉ muốn đưa cơm thôi mà, còn có……..thế giữa hai người có phải quá ám muội hay không?
Dư Tư Nhạc muốn đẩy anh ta ra, lại chống không lại sức mạnh của người đàn ông này. Hai cánh môi lạnh lẽo như cánh hoa phủ lên môi cô, không một chút thương tiến, người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi thô bạo càn quét.
Dư Tư Nhạc sợ ngây người, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
“Giả vờ ngây thơ cái gì?” Ngón tay người đàn ông nắm lấy cằm cô, khiến cho Dư Tư Lạc đối diện với ánh mắt của anh: “Mới hôn một chút, lại thở không được rồi hả? Không phải cô rất muốn trèo lên giường của tôi sao? Kỹ thuật như vậy làm sao khiến tôi cảm thấy hứng thú?”
Ý là cô không đủ lẳиɠ ɭơ không đủ phóng túng!
Dư Tư Lạc tức giận đến phát run: “Anh hai, em là em gái của anh đó!”
Tránh thoát cái ôm ấm áp, Dư Tư Nhạc nhảy ra cách hai bước.
“Cô còn biết sự thật này sao?”
Lời này là có ý gì?
Dư Tư Nhạc cảm thấy dung lượng của bộ não mình thật không đủ! Lại nhớ đến bóng lưng trong giấc mơ, so sánh với người đàn ông ở trước mặt này là một, hô hấp của Dư Tư Nhạc ngày càng nặng nề. Gần như muốn tông cửa xông ra ngoài, không dám đối mặt với Du Lăng Thần.
Cho dù là em gái của anh, cũng không thể đùa giỡn như vậy được!
Sau khi trở lại phòng ngủ, Dư Tư Nhạc điên cuồng lục tung lên, Rốt cuộc lấy một quyển nhật ký từ trong hộc bàn ra.
“Ngày 30 tháng năm, tôi lén lút đưa cho anh hai một hộp chocolate, đáng tiếc là anh hai không ăn.”
“Ngày 6 tháng 7, tôi lấy dũng khí thổ lộ với anh hai, bị hung hăng cự tuyệt.”
“Ngày 17 tháng 10, lần đầu tiên mình cởi sạch, muốn dụ dỗ anh hai, nhưng không thành công.”
…………………………………………
Bên trong viết rất nhiều thứ quyến rũ, kết quả đều giống nhau, kết thúc thất bại.
Tay Dư Tư Nhạc run run lật trang nhật ký cuối cùng.
“Ngày 20 tháng 12, nếu lần này anh hai không động tâm, cho dù tôi có chết, cũng muốn có được anh ấy.”
Cô vô lực ngồi trên ghế, rốt cuộc có thể giải thích vì sao Du Lăng Thần lại có thái độ như vậy. Còn nữa, đoạn đối thoại trong giấc mơ có hàm ý rồi.
Em gái muốn yêu anh trai, có lẽ trái ngược luân thường đạo lý! Mà Dư Tư Nhạc lại còn dám nghĩ đến tất cả các biện pháp để quyến rũ anh mình, thật không biết bội phục cô ấy, hay là khinh bỉ cô ấy.
Mẹ nó bị chết vẫn nhẹ nhàng, sau này bảo cô phải đối mặt với người anh trai trên danh nghĩa kia sao?
Núp trong phòng ngủ cả một buổi chiều, Dư Tư Nhạc không dám ra khỏi cửa phòng, cô sợ gặp mặt Du Lăng Thần. Cho đến tối lúc dì Lưu gọi cô đi ăn tối, cô mới biết được Du Lăng Thần đã đến công ty rồi.
Từ miệng dì Lưu biết được, Du Lăng Thần rất bận rộn công việc, cách hai ba ngày mới về nhà một lần, hơn nữa đều đi rất vội vã, rất ít khi qua đêm ở đây.
Dư Tư Nhạc rất hiểu hành vi của anh, mỗi lần đến đây, đều phải đề phòng em gái muốn quyến rũ mình, có thể ngủ được mới lạ. Hơn nữa, Du Lăng Thần có rất nhiều tiền, không chỉ có một căn nhà ở đây. Tùy tiện tìm một chỗ, ngủ thoải mái hơn so với ở đây.
“Tiểu thư, cô đừng trách dì Lưu nhiều chuyện, cô và Du thiếu không có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt pháp luật, hai người là anh em trên danh nghĩa. Người đàn ông tốt không chỉ có một mình Du thiếu, cô cần gì phải…………” Dì Lưu muốn nói lại thôi.
Dư Tư Nhạc hít một hơi thật sâu, cười gượng nói: “Dì yên tâm đi, con chết một lần, sau này con sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Cô không phải là Dư Tư Nhạc trước kia, sẽ không ngốc đến mức thích người đàn ông này.
Nhưng mà, một lúc nào đó, tình cảm thật sự không phải do bản thân mình làm chủ.
Tất nhiên những đạo lý này, về sau Dư Tư Nhạc mới hiểu được.
Khóc cho chuyện tình của anh bác sĩ đẹp trai :'(