Chương 7

"Cái này! Tôi muốn nó với thiết kế này!”

Sophia nói sự lựa chọn của mình với người chủ.

Nhưng Killian nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

“Cái đó…?”

Đôi mắt nheo lại của anh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đang chỉ vào chiếc váy của cô.

"Sao cơ…?”

Hửm, anh không thích lựa chọn của tôi à.

Mất đi sự tự tin, những ngón tay của cô rụt lại.

Sau đó Killian phá lên cười.

“Tôi tưởng sẽ mất nhiều thời gian…”

"Hở…?"

Trong giọng nói lẩm bẩm nhẹ nhàng của anh ta có chút thương hại cho Sophia.

“Rõ ràng là tôi đã nói rằng sẽ mua nhiều nhất có thể.”

"Vậy thì…?"

Killian gật đầu nhẹ trước câu hỏi của Sophia.

Trong một khoảnh khắc, Sophia nhìn thấy trên đỉnh đầu Killian có hào quang tỏa sáng rực rỡ.

"Mọi thứ" có nghĩa là anh ta không quan tâm đến giá cả…!

Trái tim cô gái trẻ rung động.

“Vậy thì anh có thể trả bao nhiêu?”

Trước câu hỏi của Sophia, Killian hít một hơi ngắn. Đôi mắt đỏ của anh quét qua căn phòng.

“Mọi thứ ở đây nếu cô muốn.”

Chỉ với một câu nói như tấm séc trắng, cảm xúc ập đến cuốn Sophia đi như làn sóng thủy triều.

Đừng lo lắng về loại vải này, loại vải đó, hay kiểu dáng này, kiểu dáng kia nữa.

Nếu cô lưỡng lự thì cứ mua hết đi.

Nguyên tắc mua hàng của Killian rất đơn giản.

Chẳng phải anh ấy là nam chính của chúng ta, là món quà sau khi xuyên sách hay sao!

Thật là…!

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng nếu anh cứ như thế này thì cảm ơn rất nhiều!

Khi Sophia lấy tay che miệng và giơ ngón cái lên, Killian nhìn cô với đôi mắt ngơ ngác.

***

Sophia nhìn mình trong gương.

Chiếc váy đỏ tươi rực rỡ đã tiếp thêm sức sống cho khuôn mặt nhợt nhạt của Sophia.

Cô mỉm cười khi đung đưa chiếc váy của mình.

Những chiếc váy còn lại đều được đặt làm riêng và dự kiến

sẽ được chuyển thẳng đến nhà Bá tước trong vài ngày tới.

“Cô lên xe trước đi.”

Killian nói khi bước ra sau khi nói chuyện với người chủ cửa hàng về giá của những bộ váy.

Mình đã chọn ra chín bộ trang phục với ý định để anh ta tiêu rất nhiều tiền.

Rõ ràng nghe đến tiền sẽ khiến cô cảm thấy lúng túng nên Sophia không từ chối mà rời khỏi phòng thay đồ trước.

Ha… mua sắm xong thấy mệt quá.

Khi Sophia đang đi xuống cầu thang tới lối vào, cô dừng lại để lấy lại hơi thở.

Cô sống trên gác mái và sức khỏe không được tốt. Nhưng cô đã mua sắm một cách mãnh liệt và đam mê với một cơ thể như thế này…

Mình đã quá phấn khích rồi. Hôm nay mình sẽ về nhà và ngủ một giấc thật ngon lành.

Sẽ thật tuyệt nếu phòng cô cũng đã được đổi thành một căn phòng tốt hơn.

Nghĩ vậy, Sophia đi đến con hẻm nơi xe ngựa đang đậu.

Ngay lúc đó.

"Cướp!"

Một tiếng hét chói tai vang lên cách đây không xa.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đội nón đang cướp túi xách của một tiểu thư rồi chạy về phía cô.

“Nếu không có số tiền đó, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất…!”

Người phụ nữ bế con ngã gục, không kịp đuổi theo người đàn ông.

Một tình tiết ư?

Sophia nheo mắt trước tình tiết có vẻ khá gượng gạo này.

Tiếng kêu của người phụ nữ như thể cô ấy đã mất đi cả thế giới vang vọng đến tận đây. Đó là lời than về tầm quan trọng của số tiền trong chiếc túi đó.

Đây là một tình tiết đúng chứ?

Sophia gật đầu khi nhìn thấy người đàn ông đang chạy về phía con hẻm.

Đúng lúc, cô đã mua được quần áo mới và sự tự tin đang lên đến đỉnh điểm.

Nữ chính sẽ không bao giờ bị thương hay bị gϊếŧ bởi việc này đâu.

Một quy luật không thể thay đổi trong tiểu thuyết là những nhân vật phụ không làm hại được nhân vật chính.

Bình thường mình sẽ chú trọng đến sự an toàn hơn là công lý, nhưng giờ thì đã khác rồi. Bởi vì, mình là nữ anh hùng của thế giới này mà!

Sophia cảm thấy mình giống như nữ diễn viên chính trong một bộ phim, và cô kiêu hãnh đứng chắn đường.

Sau đó, tên trộm ngơ ngác.

“Không tránh ra à? Cô muốn chết sao?"

Tên trộm bị dồn vào chân tường ngay sau đó trừng mắt nhìn Sophia.

Nhưng Sophia không nhúc nhích.

“Bỏ cái túi đó xuống.”

Sophia nói với giọng không hề sợ hãi.

Sau đó người đàn ông rút con dao ra. Hắn tặc lưỡi và lưỡi dao lóe sáng ánh lên.

... Mọi chuyện có phải hơi kịch tính rồi không?

Chuyện đã đi xa hơn dự kiến, nhưng cũng không thay đổi được sự thật là không có nữ chính nào bị một kẻ cướp gϊếŧ cả.

Sophia cố gắng thu thập dữ liệu lớn từ tất cả các cuốn tiểu thuyết.

Đúng lúc đó, cô nhìn thấy có một cây chổi đang đặt dựa vào tường.

Cùng lúc đó, tên cướp vung dao.

Sophia nhanh chóng nhặt cây chổi lên và chặn con dao của tên trộm lại.

Khi con dao chưa đâm trúng cô, đôi mắt tên trộm chớp chớp.

Nhìn đi. Một vai phụ sẽ không đánh nữ chính được đâu.

Sophia mỉm cười đắc thắng.

Đúng lúc đó, người đàn ông đá mạnh vào cây chổi của cô. Cây chổi gãy làm đôi, cơ thể cô loạng choạng lùi về phía sau.

“Con khốn chết tiệt…!”

Tên cướp lại chộp lấy con dao của mình và trừng mắt nhìn cô.

Trong lúc Sophia đang ngơ ngác thì tên trộm đã chĩa dao găm vào mặt cô. Lưỡi dao lóe sáng của hắn ngay lập tức bay về phía cô.

Sophia biết mình không thể tránh khỏi.

Liệu mình sẽ là nữ chính đầu tiên bị gϊếŧ bởi "Tên trộm số 1" sao? Mình còn để nam chính ở bên trong nữa chứ…!

Khoảnh khắc cô nhắm chặt mắt lại trong vô thức, một sức mạnh to lớn đã kéo cô đi.

“…Thật liều lĩnh.”

Trong giọng nói trầm thấp, thờ ơ của anh có ẩn chứa chút tức giận.

Với sức mạnh mạnh mẽ của Killian, cơ thể của Sophia vùi trong một nơi vừa cứng nhưng cũng vừa mềm.

"Á!"

Ngay sau đó một tiếng hét gay gắt vang lên.

Sophia từ từ mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Killian phía trên đầu cô. Anh đang chặn con dao và vặn cổ tay tên trộm.

Tên trộm hét lên và đánh rơi con dao xuống đất.

“Tại sao chúng ta vẫn có những loại tội phạm này ở đây?”

Killian dễ dàng đánh gục tên cướp đang quỳ trên sàn.

Anh tháo chiếc thắt lưng da màu đen của mình ra, trói cổ tay tên trộm và buộc chặt khóa để trói hắn vào lan can.

“Thưa Ngài!”

Đúng lúc đó, một người đánh xe đang hút điếu xì gà rẻ từ xa chạy tới.

Khi thấy người đánh xe muộn màng quay lại, Killian thở dài và mở miệng.

“John, đi tìm người ở gần đây đi.”

"Vâng, vâng!"

Người đánh xe chạy đi gọi ai đó.

Trong khi đó, Killian xử lý con dao găm rơi trên sàn.

“Cô có bị thương không?”

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Killian quay sang kiểm tra tình trạng của Sophia.

Sophia gật đầu.

"Tôi không sao. Mức này…"

Vào lúc đó, đôi chân của cô bỗng mất hết sức lực và cơ thể cô loạng choạng.

Gì đây… ?

“Sophia…!”

Khi cơ thể cô loạng choạng, cánh tay Killian đã vòng quanh cô. Mùi hương của anh phả vào chóp mũi cô.

Sophia được đỡ lấy, đôi mắt cô mở to.

"Vẫn ổn chứ?"

Killian hỏi về tình trạng của cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Tim Sophia đập thình thịch… vì xấu hổ nhiều hơn là phấn khích.

Này, đây là tình tiết rập khuôn lỗi thời gì vậy?

Một người phụ nữ bất ngờ vấp ngã và một người đàn ông đỡ được cô ấy là một cảnh nhàm chán xuất hiện trong một bộ phim truyền hình buổi sáng đó!

"Tôi ổn!"

Sophia xấu hổ đẩy anh ra và đứng dậy.

“Mà cô đã nghĩ gì vậy…”

"À không! Không phải như vậy đâu…!”

Không phải cô muốn chiến đấu với một tên trộm đâu.

Thành thật mà nói, việc dành quá nhiều tâm sức cho việc mua sắm là một vấn đề lớn hơn.

Nhưng Killian không tin lời cô nói.

"Nhìn này, tôi khỏe mà!"

Nhưng cánh tay của Sophia quá gầy nên không thể hiện được sức mạnh của mình.

Killian quyết định bỏ qua và giải quyết tình hình.

Sau đó mọi người bắt đầu đứng vây quanh. Người phụ nữ đã khóc vì bị cướp lấy túi xách cũng chạy đến

Sophia chộp lấy chiếc túi và trả lại cho cô ấy.

"Cảm ơn. Cảm ơn…!"

Người phụ nữ liên tục cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó, người đánh xe mang theo hai người đàn ông mặc đồng phục đen đến. Hai người đàn ông với thanh kiếm quanh eo tỏa ra một sức hút lớn.

"Là lực lượng quân cảnh đấy!”

Những người xung quanh nhìn thấy họ, xì xào.

Lực lượng quân cảnh sao?

Đó là từ cô đã nghe thấy khi người ta nhắc đến vị hôn phu của cô, Killian.

Khi cô chú ý lắng nghe, thông tin hữu ích sớm được thu thập.

Lực lượng quân cảnh là cơ quan trực thuộc Hoàng gia, chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh của Hoàng gia.

Đó là một nhóm hiệp sĩ và binh lính đặc biệt được huấn luyện đặc biệt cho các nhiệm vụ. Trên hết, lực lượng quân đội, cảnh sát với tư cách là tổ chức trực tiếp của Hoàng gia, có thế mạnh trong việc điều tra, thi hành án.

Nó tương tự với hình ảnh của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia hoặc Cơ quan Tình báo Quốc gia, nhưng không phải nó giống Thánh sĩ lấy bối cảnh ở đế chế lãng mạn hơn sao?

Và…

Vậy chỉ huy là Đại Công tước Rivelon?

Một sĩ quan mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt Killian và giơ tay chào.

"Chỉ huy!"

Killian nhìn viên cảnh sát đang chào và chỉ vào tên trộm.

"Giải quyết hắn đi."

Killian nói và đưa con dao găm cho họ.

Sophia nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn Killian và các sĩ quan cảnh sát. Đôi mắt họ lấp lánh như nhìn thấy hiện thân của công lý.

Đây là chuyện mà sau này cô mới biết, nhưng an ninh đã được cải thiện rõ rệt sau khi Killian đảm nhận chức vụ chỉ huy lực lượng quân đội và cảnh sát.

Ngoài ra, dù nắm giữ quyền lực to lớn nhưng anh thực thi quyền lực của mình mà không hề tham nhũng và có danh tiếng rất tốt trong giới quý tộc.

Nhờ vậy mà Hoàng gia cũng vô cùng tin tưởng Killian.

“Sophia.”

Killian giao việc xử lý vụ án cho quân cảnh, cất tiếng gọi cô.

“…Cô có muốn về nhà không?”

Killian lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô.

"Không!"

Sophia lắc đầu.

Cô đã bước ra với một chiếc váy đẹp lộng lẫy, vậy nên cô không thể quay lại căn gác mái của mình được.

Anh mỉm cười trước đôi mắt kiên quyết của cô và gật đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Không phải chúng ta nên chứng minh rằng cô không phải là người hầu sao?”