Đây là lần đầu chúng tôi được chứng kiến cường giả triển linh thi triển thực lực.
Nếu hóa thần là sử dụng linh lực thuộc tính vô cùng thoải mái, có thể biến ảo kĩ xảo vô cùng hoa lệ thì triển linh là ngưng tụ không gian chiến đấu để áp chế kẻ địch.
Khi này công pháp, kĩ xảo chỉ là phù du.
Chỉ có thực lực cường đại mới có thể dùng không gian áp chế không gian của đối phương.
Thông qua đủ loại chiêu thức mộc hệ Trần lão thể hiện.
Có thể thấy lão đã lĩnh ngộ mộc hệ rất cao.
Lúc này Hoa Tâm đã khôi phục dáng vẻ cười đùa như trước.
"Ông à! Thứ kia là cái gì thế."
Trần lão xoa đầu Hoa Tâm nói.
"Đó là tu la.
Là dạng đáng sợ nhất của ma quỷ.
Nó một khi được sinh ra thì không chỉ là gϊếŧ chóc mà sẽ là hủy diệt.
Hủy diệt hoàn toàn, không có một chút sự sống nào.
Cũng may tu la mới sinh ra thường không mạnh nên chỉ cần có một vị triển linh đỉnh phong hoặc tạo hóa ra tay là giải quyết hết được."
Hoa Tâm nghe vậy thì tỏ ra kinh hãi.
"Đáng sợ quá, cũng may ông tới kịp."
Nhưng Trần lão lúc này chợt nghiêm mặt.
"Cậu chủ à, nếu chơi đủ rồi thì về thôi.
Lão gia và phu nhân rất nhớ cậu."
Nghe tới đây Hoa Tâm vội buông tay Trần lão rồi nhanh chóng chạy trốn.
"Không, ta không về đâu.
Ngươi xem mới ra ngoài vài năm tu vi ta đã là ngưng đan đỉnh phong rồi.
Nếu ở tại gia tộc ta sẽ lại phải học đủ thứ, làm sao có thể mạnh mẽ như thế này."
Chỉ thấy Trân lão vươn tay. Không gian xung quanh Hoa Tâm lập tức đông cứng. Trần lão thở dài.
"Ầy! Cậu chủ à.
Việc học tập là để tạo tiền đề giúp cậu chủ có thể đột phá ngưng thần cảnh.
Nếu cậu đã ngưng đan thành công thì không thể để cậu ở lại ngoài này nữa.
Nếu không ngưng đan sai lầm rồi đột phá ngưng thần sẽ lại là một chuỗi sai lầm."
Xong Trần lão cúi người với chúng tôi.
"Xin lỗi các cậu."
Lời xin lỗi của lão ta khiến chúng tôi ngơ ngẩn cả người.
Phải biết cường giả Triển Linh đều là thần tiên sống mà chúng tôi vốn chỉ như sâu kiến trong mắt của họ.
Vậy mà Trần lão lại tỏ ra khánh khí với chúng tôi như vậy.
Chúng tôi còn chưa hết thất thần thì Trần lão trực tiếp bắt Hoa Tâm đi.
Để lại chúng tôi 3 người còn đang bàng hoàng ngơ ngác.
Hoa Tâm thấy vậy thì điên cuồng gào thét.
"A! Ta không về đâu, ta không muốn về.
Thanh Tuyết, Hoàng Thao mau cứu ta."
Chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau thở dài.
Ai có thể cứu hắn từ tay của cường giả triển linh cảnh chứ.
Có lẽ Hoa Tâm không phải đệ tử tán tu mà là con cháu một gia tộc lớn nào đó.
Thảo nào thiên phú hắn tốt đến như vậy.
Thanh tuyết đưa mắt nhìn về phía Kiếm Tâm.
"Giờ chúng ta đi đâu."
Suy tư hồi lâu Kiếm Tâm mới trả lời.
"Chúng ta tiếp tục đi về phía nam."
Nghe vậy chúng tôi đều gật đầu tán thành.
Mặc dù lần này thập tử vô sinh.
Trong lòng chúng tôi vẫn chưa thể thực sự thoát khỏi cảm giác đối diện với tử vong.
Nhưng đã là người tu đạo há có thể lùi bước.
Tôi nhìn về phía rời đi của Hoa Tâm rồi mạnh mẽ quay đầu.
"Đi thôi!"
Thấy tôi tỏ ra người lớn thì Thanh Tuyết bật cười.
"Haha, đi thôi."
Kiếm Tâm cũng nhại lại hành động của tôi.
"Đi thôi."
Tôi tức giận chỉ vào hai người.
"Này, đánh cha không bằng pha tiếng nhớ."
Nghe vậy hai người họ đều cười lên ha hả làm tôi khá xấu hổ.
Những tiếng cười đó vang lên như để bỏ lại toàn bộ những gì đã trải qua.
Ba người chúng tôi lại tiếp tục đi về phía nam.
Tôi đi được vài bước thì vội dừng lại trước một viên đá to bằng quả trứng.
Trước đó tôi mơ hồ thấy nó rơi ra sau khi thân xác tu la khi tan biến.
Tôi vội nhặt lên thăm dò.
Tôi khá tò mò vì ma quỷ thường không có thực thể.
Dù có ngưng tạo ra khi bị công kích mạnh như vậy thì sao có thể chống đỡ được.
Khi tôi đang thăm dò viên đá tì nó như hóa thành vô hình chui vào cơ thể tôi.
Tôi vội dùng thần thức dò xét thì thấy nó đã nằm ở vị trí linh căn.
Tôi vội dùng linh lực toàn đẩy nó ra ngoài nhưng vô dụng.
Tôi chợt nghĩ, liệu nó có thể sẽ trở thành linh căn của tôi không.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng giờ tôi cũng rất lo lắng.
Tự dưng lại có một thứ không rõ ràng ở trong cơ thể, tôi há có thể yên tâm.
Nhưng còn chưa kìm dò xét tiếp thì Kiếm Tâm đã thúc dục.
"Còn đứng đó làm gì.
Đi nhanh lên."
Tôi vội gạt suy nghĩ đó sang bên rồi nhanh chóng đuổi theo bước của Kiếm Tâm và Thanh Tuyết.
Dù sao là phúc thì không phải họa mà là họa thì tránh không nổi.
Dù sao nó tạm thời không thấy có ảnh hưởng gì với tôi.
Một điều mà tôi thực sự khâm phục triển linh giả đó là linh khí của họ quá dồi dào.
Chỉ cần một cái phất tay mà cây cối bắt đầu sinh sôi.
Ngay cả tôi sau khi hấp thụ cũng khôi phục năm thành sức lực, bức tường do tu la để lại cũng sụp đổ, các con sông đã bắt đầu có nước chảy.
Cứ thể chúng tôi vừa đi vừa chứng kiến sự sinh sôi nảy nở của tạo hóa.
Một cảm giác như được chứng kiến một lục địa được tái sinh nó tuyệt vời vô cùng.
Cây cối bắt đầu mọc lên, ra hoa, kết quả.
Nước bắt đầu chảy, cá bắt đầu bơi, chim từng đàn kéo nhau về làm tổ.
Đây là một cảnh tượng rất khó miêu tả bằng lời.
Tôi quay sang đang định nói chuyện viên đá thần bí thì đã thấy Kiếm Tâm đang cõng Thanh Tuyết.
Thấy tôi nhìn sang lão vội ho khan.
"Khụ khu, à.
Thanh Tuyết bị thương ở chân nên."
Tôi bĩu môi trêu trọc.
"Quỷ mới tin ông.
Cường giả ngưng đan kì đi đường bị thương ở chân.
Đi mà lừa con nít."
Thanh Tuyết thấy vậy cũng không ngại trêu trọc thêm.
"Thúc thúc à, mau buông ta xuống đi.
Thúc đã ngần ấy tuổi mà còn định trâu già gậm cỏ non à?"
Nghe đến đây mặt lão Kiếm Tâm đỏ ửng vội buông tay.
Thanh Tuyết ngã đến uỵch xuống đất.
"Ngươi!"
Thanh tuyết tức không nói lên lời.
Kiếm Tâm vội giải thích.
"Ngươi chẳng bảo ta buông tay còn gì."
Thành Tuyết tức giận quay mặt đi.
"Đồ ngốc!"
Nhìn vậy tôi đành bất lực thở dài.
Kiểu này là tôi sẽ phải ăn cơm chó dài ngày rồi đây.