Anh Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tác phẩm Anh Em kể về hai con người đã vì nhau mà thay đổi bản thân. Là tình thân của nhau từ thưở bé, anh và cô đã bất chấp mọi rào cản, cuối cùng họ đã có thể đến được …
Xem Thêm

Chương 23
Sau khi Hách Tịnh tỉnh lại từ giấc ngủ mê, người đầu tiên nhìn thấy dĩ nhiên là Đan Dũng, cô cau mày, đợi đến khi phục hồi ý thức, chuyện lúc trước hiện ra trong đầu, cô chợt ngồi dậy, nhưng bởi vì đột nhiên thấy chóng mặt nên lại nằm xuống.

“ Vừa hết thuốc mê, con nên nằm nghỉ một chút”. Thấy Hách Tịnh vẫn còn giùng giằng, Đan Dũng liền nói, giọng nói trầm ổn mang cho người khác cảm giác yên tâm, nếu như người nghe không phải là Hách Tịnh, họ có thể sẽ theo bản năng làm theo yêu cầu của ông, Hách Tịnh lại mắt điếc tai ngơ,vẫn vùng vằng bò dậy, thế nhưng mắt cũng không nhìn ông. Đan Dũng thở dài, tiếp tục nói: “ Mẹ con trông con một ngày một đêm, dượng cho người đưa bà ấy đi nghỉ ngơi, trước khi đi bà ấy nhờ dượng chăm sóc con.”

Nếu như Hách Tịnh có để ý, cô sẽ nhận thấy sắc mặt của Đan Dũng cũng rất khó coi, hiển nhiên cũng không được nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn chưa quan tâm tới, cũng không ngẩng đầu, vòng qua Đan Dũng xông ra ngoài, Đan Dũng cũng không ngăn cản cô, chỉ nói vọng theo sau lưng cô: “ Vụ án của ba con đã được phá, cũng đã bắt được hung thủ.” Quả nhiên, lời nói của ông vừa ra khỏi miệng, thân thể Hách Tịnh chấn động, bước chân đột nhiên dừng lại, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, oán hận nhìn chằm chằm Đan Dũng, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển từng hơi.

“ Dượng vẫn biết con là một đứa trẻ kiên cường và lý trí, sẽ không bị bất kì chuyện gì quật ngã, ngồi đi, dượng từ từ nói cho con.” Đan Dũng lại ngồi xuống chỗ cũ, cầm lấy quả cam, từ từ lột vỏ, sau khi bóc xong không nhìn ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Hách Tịnh, đưa cam cho cô: “ Ăn cam đi, dượng cũng chính là người thân của con, cho nên con không cần khách sáo.”

Cô khách sáo lúc nào, cô đều không khách sáo mà có ý nghĩ muốn ra tay đánh ông! Chỉ là giống như Đan Dũng nói, từ nhỏ Hách Tịnh có sự tự chủ rất cao, không dễ dàng mất khống chế, ngày đó sở dĩ tổn thương quá lớn, hơn nữa tổn thương tới quá đột ngột, lý trí cô sớm đã hiểu cha đã chết, chỉ là trên tâm lý không cách nào tiếp nhận, cũng không nguyện ý tiếp nhận, mới náo loạn như thế, mà hiện giờ cô muốn đi ra ngoài cũng không phải là vì tiếp tục náo, mà là muốn xử lý chuyện sau đó.

Hách Tịnh cố nén tức giận, dùng ánh mắt ép hỏi Đan Dũng, nhưng Đan Dũng là ai, sao có thể bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của cô bé nhìn như “ sắc bén” này, vẫn tự nhiên giơ quả cam lên, lại đưa tới: “ Đừng cắn răng mạnh quá, ăn một chút gì thả lỏng một chút, không phải con thích ăn cam sao? Quả chuối kia thế nào, ngại ngùng, dượng sẽ không gọt vỏ nếu muốn ăn táo thì con phải tự mình làm rồi.” Đan Dũng biểu hiện một bộ dáng người hiền lành thương lượng, khiến Hách Tịnh muốn tức giận cũng không có nơi phát tác, được rồi, coi như ông lợi hại,mình để ý sẽ bị rối, nhịn một chút có làm sao.

Hách Tịnh đi tới nhận lấy quả cam một hơi nhét vào miệng, khiến miệng phồng như bánh bao, hơi nhai nhai liền nuốt xuống, nước cam chua ngọt từ cổ họng chảy tới dạ dày, khiến đầu óc cô tỉnh táo không ít, ngồi phía trước đối diện với Đan Dũng, Hách Tịnh mở miệng lại phát hiện cổ họng mình vẫn khàn khàn không chịu nổi, chỉ là cô vẫn kiên trì hỏi: “ Rốt cuộc là ai làm ba cháu bị thương.”

Đứa nhỏ quật cường này! Cô chính là dùng từ “ bị thương”, còn không chịu tiếp nhận thực tế sau? Đan Dũng trong lòng cảm thán, nhưng trên mặt không hề biến đổi, rút từ túi hồ sơ bên cạnh ra mấy trang giấy: “ Ngiêm túc mà nói con còn chưa trưởng thành, không thể cho con xem những tài liệu này, chỉ là con là con ruột Hách Kính, hơn nữa dượng tin tưởng con có thể bình tĩnh xem chuyện này, cho nên, hiện tại dượng cho con làm người lớn để xem.” Đan Dũng trước hết nâng cao cô lên.

Hách Tịnh không thèm suy nghĩ xem có phải toàn bộ vụ án cũng sẽ do thị trưởng đại nhân tự mình tham gia, thậm chí thay thế cảnh sát và thân nhân người trong cuộc đàm phán, cô chỉ nhanh chóng đoạt lấy phần tài liệu chưa kịp đưa tới kia từ tay Đan Dũng.

Mấy trang giấy thật mỏng kia bị Hách Tịnh nắm chặt trên tay, càng nắm càng chặt, cho tới khi khớp xương cô trắng bệch, mới run rẩy đôi môi nói: “ Tôi không tin! Cha cháu ông ấy và người phụ nữ kia cơ bản là không có gì, cô ta và đồng hương chó mà gì kia tại sao muốn gϊếŧ chết cha cháu?”

Đan Dũng không trả lời vấn đề của cô, mà đưa cho cô một tấm ảnh: “ Con biết người này?”

Sau khi Hách Tịnh nhận lấy, vừa nhìn liền xác định mình đã từng thấy cô gái trong hình, trí nhớ của cô trước giờ rất tốt, suy nghĩ trong nháy mắt, trái tim của cô lại lần nữa đập bịch bịch kịch liệt: “ Người này cháu biết, cô ta và Vu Tự Cường cùng nhau ăn cơm.” Chính là lần đó tại nhà hàng Pháp, đầu óc Hách Tịnh hoạt động nhanh, từ sự lúng túng sau khi bị phát hiện của Vu Tự Cường, tới ông ta cố ý ngăn cản bọn họ gặp mặt, còn có gần đây ở trường cha luôn gặp xui xẻo, tất cả hiện ra sinh động, Hách Tịnh lại muốn hét lên.

Đan Dũng ngăn cản cô, lời của ông khiến Hách Tịnh sững sờ tại chỗ.

“ Báo cáo giám định thi thể nói lên, cha con, Lý Băng, còn có cô gái này Giang Tú, cô ấy là sinh viên khoa Lịch sử đại học C của cha con, ba người đều chết ở hiện trường, nguyên nhân cái chết đều là bị một vυ" khí sắc nhọn đả thương, người đánh chính là đồng hương của Giang Tú, người này đã nhận tội, trải qua điều tra của cảnh sát, anh ta thật sự chính là hung thủ duy nhất.”

Về sau Hách Tịnh mới biết được quá trình vụ án, thì ra là đồng hương của Giang Tú, Vương Bình và Giang Tú lớn lên cùng nhau, trước buôn bán trái cây ở thành phố C, theo như anh ta nói thì Giang Tú đã đồng ý lấy anh ta, cho nên những năm qua Giang Tú học đại học, học phí và tiền sinh hoạt đều do anh ta bỏ tiền, vốn dự định đợi Giang Tú tốt nghiệp liền kết hôn, không nghĩ tới lại được một người đồng hương khác cũng học ở đại học C cho biết, Giang Tú thế nhưng lại câu dẫn thầy giáo của mình, còn muốn sinh con cho ông ấy.

Trải qua nhiều ngày Vương Binh theo dõi điều tra, rốt cuộc biết rõ là vị giáo sư nào, còn biết được vị giáo sư này cho Giang Tú một khoản tiền, ngày đó anh ta nấp ở gần phòng trọ bên ngoài của Giang Tú, nghe trộm điện thoại của Giang Tú, biết được cô muốn hẹn gặp vị giáo sư kia, bởi vì ông ta đồng ý cho cô một khoản tiền.

Vương Binh thấy lòng của Giang Tú không còn hi vọng, quyết định chó cùng giứt dậu tới giạy dỗ cho đôi cẩu nam nữ này một trận, vì vậy giấu một cái dao quả dưa trên người, trước đó mai phục ở chỗ gặp mặt, lại ngoài dự đoán, vị giáo sư này lại cùng vợ tới trước, cũng là vợ ông ta đưa cho Giang Tú phong bì tiền.

Đột nhiên ý thức được có thể vị giáo sư này có lẽ sẽ không ở cùng một chỗ với Giang Tú, trong lòng Vương Binh lại dấy lên hi vọng, anh ta ngược lại bắt đầu thấy không đáng cho Giang Tú, bởi vì cô bị “ bắt nạt”, lập tức lao ra đứng trước mặt mọi người, làm chỗ dựa cho Giang Tú, mắng vị giáo sư kia dám làm không dám chịu, bắt nạt vị hôn thê của anh ta, hơn nữa vừa nói lại vừa ra tạy dạy dỗ vị giáo sư không bằng cầm thú này.

Anh ta vốn cho là mình uy phong lẫm liệt giúp đỡ Giang Tú hả giận, Giang Tú nhất định sẽ cảm kích mình. Anh ta từ nhỏ đã thích Giang Tú, trải qua nhiều năm như vậy tình cảm của hai người vẫn rất tốt, chỉ còn thiếu điều muốn đăng kí kết hôn rồi, Giang Tú măc dù mang thai con của người khác, cô muốn phá bỏ liền phá bỏ, không muốn sinh ra hắn cũng sẽ không ghét bỏ cô, hai người sẽ vẫn sống tốt đẹp.

Không nghĩ tới từ lúc anh ta xuất hiện Giang Tú tựa như thấy quỷ, hắn vừa mở miệng, cô lại vừa đánh vừa đá lại mắng để cho anh ta biến đi, Vương Binh bị đánh tới giận tím gan tím ruột, ý xấu nổi lên, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là không tự trọng, mình thật lòng liền bị cô ta xem là cứt chó, cái người chơi xong rồi lại vứt bỏ, cô cũng xem như là báu vật, còn không phải là xem trọng mấy đồng tiền sao? Nghĩ tới đây anh ta tới giật lấy phong bì trong tay Giang Tú, làm sao Giang Tú chịu cho anh, ngay cả khi anh ta lôi dao ra cũng không để ý, cô biết Vương Binh hơn hai mươi năm, biết lá gan anh ta không lớn như vậy, cũng biết cho dù cô làm chuyện gì, chỉ cần hai ba câu làm cũng, anh ta cũng sẽ tha thứ cho cô.

Đáng tiếc Giang Tú hiểu rõ Vương Binh, cũng không có nghĩa là người khác cũng hiểu rõ, Lý Băng liền bị cái dao sáng loáng kia hù dọa, cô cuống quýt lôi kéo Hách Kính, định tìm điện thoại báo cảnh sat, Hách Kính là đàn ông, lại là một chính nhân quân tử, làm sao có thể nhìn nữ sinh bị người ta cầm dao đe dọa, còn mình lại bỏ trốn? Vì vậy vừa khuyên, vừa nhắm mắt tiến lên muốn đoạt lấy dao của Vương Binh, Giang Tú lại gấp gáp vội vàng hô lớn: “ Giáo sư Hách, thầy đi mau, em không sao!”

Vương Binh thấy Giang Tú bảo vệ Hách Kính, trong miệng còn kêu “ giáo sư, giáo sư” càng thêm giận cũng không có chỗ phát, dưới sự kích động con dao không xác định hướng, lỡ tay cứa vào vị trí nào đó của Giang Tú, một tiếng kêu thảm sau đo chỉ thấy máu phun nhanh, mà Giang Tú giật giật mấy cái liền tắt thở, Vương Binh sợ tới choáng váng, Hách Kính cũng sợ tới choáng váng.

Cũng là Lý Băng phản ứng trước, bà lôi kéo Hách Kính đang hóa đá bỏ chạy, bởi vì hẹn gặp ở nơi hoang vu ít người lui tới, Vương Binh sau khi hết khϊếp sợ vì cái chết của Giang Tú liền ý thức được không thể để hai người kia chạy thoát, nếu không mình cũng chết chắc, gϊếŧ bọn họ còn mình chạy trốn, may ra có đường sống.

Vì vậy hoặc là khong làm, đã làm thì phải làm tới cùng, thật ra thì vốn là hai người Hách Kính và Lý Băng nếu muốn dốc sức đấu một trận, Vương Binh chưa chắc đã giành phần thắng, nhưng hai người bọn họ đều là văn nhân, đều là giáo viên, ngay cả gà cũng chưa từng gϊếŧ, huống chi là người. Hách Kính bị Vương Binh đuổi theo phía sau còn cố gắng khuyên anh ta đi tự thú, kết quả là bị cơn giận lấn áp Vương Binh đâm một dao vào giữa ngực, bị gϊếŧ tới đỏ con mắt, còn lại một mình Lý Băng, dĩ nhiên cũng không thể thoát được.

Sơ sẩy lớn nhất của Vương Binh,sợ là đánh giá thấp năng lực phá án của cảnh sát. Anh ta thường ngày lúc bán trái cây cùng mọi người nói chuyện, biết một chút trình tự phá án của cảnh sát, cần phải có chứng cứ, anh ta liền đem con dao cùng quần áo dính máu vứt xuống song, nghĩ tới lúc không bị mọi người nghi ngờ sẽ quay trở về nhà, lấy khoản tiền anh ta chuẩn bị ngày mai đi mua trái cây, hơn nữa những thứ trong phong bì này, nghĩ rằng cũng đủ để anh ta chạy tới một nơi xa lạ mai danh ẩn tích làm ăn.

Anh ta thấy thời gian trôi rất nhanh, ngay cả trái cây bán còn thừa cũng không xử lý liền tới bến tàu mua vé, không nghĩ tới anh ta mua vé tàu còn chưa có vào bến, liền bị người ta bắt lại. Sau đó quần áo dính máu và hung khí cũng bị tìm thấy, phong thư Hách Kính đưa vẫn còn trên người, chứng cớ xác thực, không thể nào chối cãi, hắn chỉ đành nhận tội.

Nghe giống như sự việc hoàn toàn ngẫu nhiên, Hách Tịnh không các nào tiếp nhận cha mình chết chính bởi một sự “ Tình cờ” như vậy, cô có chút chấp nhất, cha cô và Giang Tú không có quan hệ, nếu cha đã nói như vậy,cô hết sức tin tưởng, vậy thì, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến ông bị cuốn vào vụ **** này? Hách Tịnh cảm thấy nếu như người đứng sau sự việc đó đúng là Vu Tự Cường, như vậy so với Vương Binh mà nói, cô càng hận hơn, đó chính là người trước.

Cô còn chưa kịp nghĩ thông suốt tất cả, lại bị một tin tức bạo phá bắt buộc cô phải tiếp nhận.

“ Căn cứ báo cáo nghiệm thi, hai người phụ nữ tử vong đều mang thai, chỉ là Giang Tú mang thai đã hơn năm tháng, còn Lý Băng mới gần ba tháng.”

Bởi vì Hách Tịnh không thể tiếp nhận điều gọi là “ chân tướng” này, tự mình hỏi thăm người phụ trách vụ án, tới cuối cùng người nọ liền bổ sung một câu như vậy.

Thêm Bình Luận