Chương 5

Vết thương ở chân khiến cô không thể tham gia các bài học thực hành. Chỉ có thể ngồi xem mọi người tập luyện.

Buổi chiều, khi buổi học lý thuyết kết thúc, cô cùng các bạn xuống sân trò chuyện. Không khí ở đây rất mát mẻ nên trò chuyện dưới sân là một ý tưởng tuyệt vời.

Cô vẫn đang vui vẻ nói chuyện thì thấy hắn tiến về phía mình. Không gian đột nhiên im bặt khi hắn đến. Hắn không nói gì, ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô. Cô cũng không để tâm nhiều mà tiếp tục trò chuyện.

Đột nhiên hắn lên tiếng.

- Vết thương sao rồi?

Cô nhìn hắn, xác định hắn đang hỏi mình mới trả lời.

- Đỡ nhiều rồi ạ. Cảm ơn thầy quan tâm.

Hắn im lặng một lúc rồi lại lên tiếng.

- Vậy ngày mai đến pha cà phê cho tôi.

Cô có chút không vui.

- Giáo quan, thầy không biết pha cà phê sao?

Đây là lần đầu tiên cô cư xử bất lịch sự với hắn. Nhưng quả thật cô cảm thấy bất công vì hắn luôn nhắm vào mình. Dù mấy hôm trước vẫn rất tốt bụng.

- Không biết.

Câu trả lời của hắn khiến cô không đáp được tiếng nào. Cô gật đầu.

- Được, vậy mai em lại giúp thầy.

Hắn gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

Cô không biết cuối cùng là hắn đến hỏi thăm hay đến để chọc tức cô nữa.

Dù không tình nguyện nhưng buổi sáng hôm sau cô vẫn đến như đã hẹn. Lúc cô bước vào thì đèn trong phòng chưa được bật. Cô nghĩ hắn vẫn chưa đến nên bắt đầu mở đèn nhưng khi đèn vừa sáng thì khung cảnh trước mắt cũng rõ hơn. Hắn đang thay y phục. Áo quân trang vừa khoác vào để lộ khuôn ngực rắn chắc và cơ bụng 6 múi rõ rệt. Cô bất ngờ nên không kịp phản ứng mà đứng ngây ra. Hắn vẫn bình thản cài cúc áo rồi ngồi xuống bàn làm việc.

- Thân hình tôi đẹp lắm sao?

Nghe thấy lời này, cô quả thật không biết nói gì. Người này đúng là không biết xấu hổ.

- Giáo quan, sao thầy không mở đèn?

- Tôi thay y phục mở đèn làm gì?

- Nhưng thầy biết là em sẽ đến mà?

- Ai bảo em đến không tiếng động. Không phải em cố ý đó chứ?

Cô bị chọc đến đỏ mặt nhưng vẫn cố pha xong ly cà phê cho hắn rồi rời đi. Hắn vui vẻ thưởng thức cà phê sáng.

Vì vết thương đã lành nên cô tiếp tục luyện tập thực hành. Vì đã không tập khá lâu nên có một số chi tiết không nhớ nữa. Nhưng nhờ có các bạn giúp nên cô cũng dần nhớ rõ hơn.

Sau buổi tập mệt mỏi, cô trở về nhưng không muốn lên phòng mà ở dưới sân. Đang thẩn thờ suy nghĩ thì có một người tiến đến. Cô mỉm cười, là cậu bạn hài hước trong cùng trung đội. Cậu ta rất vui vẻ khiến ai cũng cảm thấy tích cực khi ở cạnh.

- Hi, sao cậu lại ở đây một mình?

Cậu bạn vui vẻ chào hỏi.

- Tôi hưởng gió một chút. Cậu cũng không về phòng sao?

- Tôi vẫn còn chút muộn phiền.

- Cậu có chuyện gì?

Cậu ta gãi đầu.

- Chuyện là tôi thích một người mà người ta không hề hay biết.

Cô có chút nghi ngờ.

- Vậy sao? Cậu thích ai, có thể tìm đến người ta mà bày tỏ.

- Nhưng tôi sợ người ta không đồng ý.

Cô cười

- Cậu hài hước như vậy, chắc chắn sẽ được yêu thích.

- Vậy sao?

Cô gật đầu một cách thật lòng. Cậu bạn này quả thật khiến người khác yêu thích. Trong khoảnh khắc, cậu bạn kia kề sát tai cô.

- Tôi thích cậu.

Cô ngạc nhiên nhìn người bên cạnh. Người như cậu ta lại thích cô? Cô hơi bất ngờ mỉm cười. Cô vẫn chưa kịp nói thì người kia đã lên tiếng.

- Cậu không cần trả lời ngay. Tôi có thể đợi.

Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi. Cô vẫn ngây ngốc ngồi tại chỗ, mãi một lúc sau cô mới trở về.