Chương 15: Cưỡиɠ ɧϊếp thô bạo cho đến khi âʍ ɦộ sưng tấy

Bỏ qua sự kì lạ của Bạch Vũ Ngưng, Hạ Lan Thác nhàn nhạt nói "Không sao, tôi đã gọi đồ ăn mang tới rồi, còn có món thận nóng yêu thích của cậu nữa..."

Tần Lãm không nghe rõ những lời Hạ Lan Thác nói sau đó, anh bế Bạch Vũ Ngưng vào phòng ngủ, đặt cô xuống, đi ra ngoài ăn trưa với Hạ Lan Thác như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Lan Thác đưa đồ ăn mang đến phòng ngủ của Bạch Vũ Ngưng liền nhìn thấy cô đang nằm ở trên giường với đôi mắt uể oải nhìn chằm chằm vào khoảng không, hốc mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn một vệt ửng hồng.

"Vũ Ngưng, em sao vậy?"

Hạ Lan Thác nhẹ nhàng nói với vẻ quan tâm, nhưng mắt anh lại bình tĩnh liếc nhìn những vết đỏ trên đường viền cổ áo của cô.

"Em không sao, vừa rồi em chỉ là hơi nóng choáng váng đầu, nằm một chút sẽ không sao nữa."

Bạch Vũ Ngưng nhướng mày cụp mắt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Lãm vẫn còn mắc kẹt trong âʍ ɦộ của cô, cô căn bản không thể đối mặt với Hạ Lan Thác, chỉ có thể khàn giọng thì thào "Thác ca ca, anh... mau ra ngoài."

"..."

Hạ Lan Thác cũng không nhiều lời, cùng Tần Lãm bước ra khỏi cửa.

Tần Lãm đang rất phấn chấn, nói cười với Hạ Lan Thác, lòng tràn đầy niềm tự hào chưa từng có.

Bạch Vũ Ngưng, cuối cùng anh cũng cướp được cô, cô chính là của anh…….Ha ha, Hạ Lan Thác, cuối cùng cậu cũng thua tôi, cậu thậm chí còn không biết rằng bạn gái của mình đã bị tôi cưỡиɠ ɧϊếp đến cao trào.

Ăn được nửa đường, Tần Lãm lại nảy ra ý nghĩ xấu xa, lấy cớ đi vệ sinh, mò vào phòng ngủ của Bạch Vũ Ngưng, mở rộng hai chân của cô ra, lại cưỡиɠ ɧϊếp cô một cách thô bạo cho đến khi âʍ ɦộ sưng tấy của cô tràn ra nước.

Bạch Vũ Ngưng giống như một con cá trắng nằm trên thớt, cô chỉ có thể mặc cho anh muốn là gì thì làm, cơ thể cô run rẩy và miệng la hét, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như sóng đánh và nuốt chửng cô, cho đến khi Tần Lãm lấp đầy bụng cô bằng làn sóng tinh khí thứ hai thì anh mới hài lòng rút dươиɠ ѵậŧ ra và bước đi.

Sau bữa ăn, Hạ Lan Thác đến gõ cửa, nhưng Bạch Vũ Ngưng đã khóa cửa phòng ngủ, cô đau khổ kêu Hạ Lan Thác quay trở lại.

Cả ngày, Bạch Vũ Ngưng đã suy nghĩ về tương lai mờ mịt của mình.

Tần Lãm đã gửi đoạn video làʍ t̠ìиɦ điên cuồng của họ mà anh ghi lại cho Bạch Vũ Ngưng, Bạch Vũ Ngưng đau lòng đến mức không thể thở được, nhìn thấy tin nhắn quan tâm của Hạ Lan Thác dành cho cô, cô chỉ có thể trả lời "Em xin lỗi, hôm nay em không được khỏe."

Cô dựa vào tường, lê đôi chân đau nhức, lảo đảo bước từng bước vào phòng tắm, nhìn cơ thể trắng nõn đầy vết bầm tím đỏ trong gương, núʍ ѵú sưng tấy trên cặρ √υ" to đầy đặn nhô cao, sưng một vòng hơn bình thường,trông rất dâʍ đãиɠ.

Bạch Vũ Ngưng uể oải nhấc vòi hoa sen lên, dùng nước nóng xối toàn thân, tia nước trong suốt bắn lên làn da mềm mại, giống như những giọt nước mắt nóng hổi bắn tung tóe.

Vừa tắm vừa chà xát cơ thể, Bạch Vũ Ngưng bất giác nức nở nghẹn ngào, cô run rẩy dựa lưng vào bức tường sứ trắng, ngồi xổm trên nền nhà tắm, để nước vòi hoa sen rơi xuống chân, hai tay ôm đầu khóc nức nở.

Rửa không sạch, cơ thể cô bẩn như vậy, rửa thế nào cũng không sạch...

*

Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ Ngưng gửi tin nhắn mời Hạ Lan Thác đến một quán nước trên phố.

Khung gỗ được bao phủ bởi những bông hoa xinh đẹp, không gian được trang trí theo phong cách châu Âu, trên chiếc bàn dưới ô che nắng, Bạch Vũ Ngưng ngước mắt lên nhìn Hạ Lan Thác đang đi tới.

Hạ Lan Thác hôm nay mặc một chiếc áo khoác dạ hai hàng cúc kiểu cổ điển màu xanh đậm, khi anh đi bộ, viền áo tung bay trong gió, trông rất bắt mắt.

Hạ Lan Thác không có bộ quần áo nào mà Bạch Vũ Ngưng cho là không đẹp, thành thật mà nói, với dáng người của anh, ngay cả khi mặc bao tải và lưới đánh cá cũng giống như mỹ nam của tuần lễ thời trang quốc tế, còn Tần Lãm bất kể anh mặc gì đều trông giống một sĩ quan lưu manh hoặc vận động viên.

Hạ Lan Thác ngồi xuống đối diện với cô, anh đeo một chiếc kính râm lớn màu đen và khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nếu không phải vì điều này, Bạch Vũ Ngưng ước tính rằng các cô gái trên đường phố sẽ hét lên phấn khích.

Đầu tiên anh đem túi giấy trong tay đặt ở trước mặt Bạch Vân Ninh, từ trong khẩu trang truyền ra một giọng nói trầm thấp ngọt ngào "Vũ Ngưng, anh mang cho em salad bơ, gần đây em không phải muốn ăn điểm tâm để giảm béo sao?"

Lan Thác luôn như vậy, trông anh có vẻ lãnh đạm nhưng cũng có lúc ân cần, ôn nhu khó đoán.

Bạch Vũ Ngưng rất thích cách của anh, cô cảm động cắn môi, nước mắt lưng tròng, nghĩ đến chuyện mình đã làm, lại không biết nên nói gì.

Cô tự trách mình gian dối, cảm giác tội lỗi trong lòng đang dần ăn mòn trái tim cô.