Chương 14: Xác định tình cảm

"A Oản..." Người đàn ông hốt hoảng, nhẹ vỗ vào mặt nàng. Nếu không phải khóe miệng của tiểu cô nương vẫn còn hơi run rẩy thì hắn thật không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì nữa. Hắn xông ra ngoài quát:

"Mời Trương thái y tới!" Sau đó dùng tay nhẹ vỗ vào mặt nàng, gọi tên của nàng.

Tống Oản chỉ là tạm thời khó thở, hôn mê bất tỉnh.

Một hồi lâu sau, nàng từ từ mở nửa con mắt ra, hô hấp khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy. Nàng còn đang tựa vào trong l*иg ngực của người đàn ông, trong mũi đều là mùi gỗ thông dễ chịu. Nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cả người cũng nhẹ bâng, giống như không còn ở nhân gian nữa.

Thấy nàng mở mắt, Tống Hoài hé miệng, lại không biết nên nói gì, chỉ sợ kí©h thí©ɧ đến nàng, cho nên đành im miệng không nói, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng.

Hắn thực sự đau lòng vì bản thân đã làm ra lựa chọn kia. Hắn biết một lần ích kỷ của mình đã tổn thương A Oản rồi.

"A huynh, rốt cuộc huynh coi ta là gì..." Nàng mệt mỏi lên tiếng, giọng nói cũng rất nhẹ.

"Huynh vốn là như vậy, lúc thì đối tốt với ta, lúc không để ý tới ta thì liền không để ý. Quyết định gì đều do huynh... A huynh, huynh có từng hỏi qua ý kiến của ta không, huynh có hỏi xem liệu ta có bằng lòng hay không chưa..." Nàng hỏi hắn.

"A Oản, ta hi vọng em sẽ được sống tốt." Hắn nói.

"Không tốt, ta như này không tốt gì hết." Nàng khóc, khóc mà đến cả âm thanh cũng không có, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trái tim Tống Hoài đau nhức vô cùng.

"A huynh, huynh thực sự muốn đưa ta cho một người xa lạ sao?" Đầu của nàng chôn trong ngực hắn, không cho tay hắn đυ.ng vào mặt nàng.

"Chỉ cần em thích thì đều có thể." Hắn nói.

"Ta không thích!" Nàng nghẹn ngào, khóc không kiềm chế được: "Ta không thích... A huynh... A huynh..." Nàng yêu hắn nhiều năm như vậy, cũng oán hắn nhiều năm như thế, sao hắn không rõ, sao hắn có thể giả vờ như không biết, sao hắn có thể không cần nàng chứ.

"A huynh... chúng ta không thể vĩnh viễn ở bên nhau hay sao, vĩnh viễn không được sao..."

Chúng ta là anh em, lúc này có đủ loại vấn đề. Luân lý đạo đức, khuôn phép tổ tông, ánh mắt của thế nhân... Tất cả đều là trở ngại, sẽ tổn thương đến nàng. Hắn muốn nói với nàng như vậy.

Nhưng con đường dài đằng đẵng, nhìn không thấy đầu này, nàng lại lảo đảo nghiêng ngả, vết thương chằng chịt rồi mà vẫn chạy về phía hắn. Hắn lại bị giới hạn trong khuôn phép đó, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nàng giãy dụa bên trong.

"Ta sẽ chết mất, a huynh." Huynh sẽ gϊếŧ chết ta, a huynh.

"Không." Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng, dường như là dùng hết tất cả cách thức đi cướp đoạt, hắn không thể chịu được nỗi sợ mất đi. Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Lần đầu tiên nàng và a huynh gần nhau như vậy, hô hấp của cả hai giao hòa, nàng cảm thấy từng cơn mê muội.

Không qua bao lâu, hắn liền buông nàng ra. A Oản thở hổn hển, hắn trộm đi quá nhiều hơi thở của nàng. Nếu không phải hắn dừng lại sớm, tiểu cô nương có thể sẽ ngất đi lần nữa.

"A Oản, trên thế gian này, em là người ta yêu nhất... Nhưng chúng ta ở bên nhau sẽ có quá nhiều khó khăn. Ta không muốn em bị tổn thương." Hắn nói. Tiểu cô nương của hắn còn quá nhỏ, cho nên không hiểu rõ.

"Ta biết, a huynh." Mấy ngày rồi, lần đầu tiên nàng lộ ra nụ cười, đồng thời nước mắt cũng chảy ròng ròng.

"Ta đều biết. A huynh, huynh đừng không quan tâm ta."

"Ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em đâu. A Oản." Hắn nói.