Sáng sớm, Bạch Tuấn Nam đã mang theo Lý Văn Hiên đến mộ của mẹ cậu, nhìn người phụ nữ ở trong ảnh mỉm cười dịu dàng, Bạch Tuấn Nam rơi lệ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, nghĩ làm như vậy mới có thể sờ được người ở bên trong.
Lý Văn Hiên bây giờ cũng rất buồn, người dì đã ở bên cạnh nhà mình từ lúc còn nhỏ, đã ra đi như thế này, không, bây giờ phải gọi là bác gái, đồng thời Lý Văn Hiên cũng nói trong lòng: "Bác gái, bác yên tâm, con nhất định sẽ thương yêu Tuấn Nam thật tốt, con sẽ không để cho cậu ấy phải chịu một chút xíu uất ức nào, con sẽ yêu cậu ấy thêm cả phần của người!" Lý Văn Hiên ở trong lòng kiên định phát lời thề.
Đợi một hồi, Bạch Tuấn Nam đứng lên, nhìn lại Lý Văn Hiên ở bên cạnh, rồi đứng trước mộ phần của mẹ mình lạy một cái và nói: "Mẹ, con phải đi, mẹ ở bên kia phải tốt nhé, con cũng sẽ chăm sóc mình thật tốt!"
Lý Văn Hiên đi lên trước nắm tay Bạch Tuấn Nam, dành cho cậu cái an ủi "tôi cũng sẽ chăm sóc cho cậu, sẽ không để cậu chịu một chút tổn thương nào!"
Thế là xế chiều hôm đó, hai người thu dọn hành lý, Lý Văn Hiên liền dẫn Bạch Tuấn Nam trở về Lâm huyện —— nhà của hắn.
Bây giờ ngắm nhìn ngôi nhà với thiết kế lãnh đạm, Bạch Tuấn Nam kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Văn Hiên ở bên cạnh. Cậu biết Lý Văn Hiên không thích những màu sắc lòe loẹt, nhưng không nghĩ tới nhà của hắn bày trí cũng lãnh đạm đơn điệu như thế này, không phải đen thì là trắng. Nhìn bên ngoài cửa sổ, ồ... thì ra còn có màu xanh biếc và màu vàng.
Hóa ra ở trong sân trồng đầy hoa cảnh, mà bây giờ đang là mùa thu, cho nên trong sân chỉ có hai màu vàng và xanh biếc.
Thấy bảo bối nhìn chằm chằm cảnh vật trong sân, Lý Văn Hiên đi lên trước vòng tay sau lưng cậu, đầu tựa vào đầu Bạch Tuấn Nam, vừa vặn hai cái lỗ tai dựa vào nhau. Mà đây là chỗ mẫn cảm của Bạch Tuấn Nam, chỉ thấy gương mặt Bạch Tuấn Nam nhanh chóng đỏ lên.
Lý Văn Hiên dường như không phát hiện còn cọ cọ nói: "Bảo bối, cậu biết không, ngôi nhà này là vì cậu mà chuẩn bị. Nghĩ khi cậu ở trong sân trồng hoa, còn tôi ở bên cạnh giúp cậu một tay, chuyện này tôi vẫn luôn muốn làm. Hôm nay cậu trở về rồi, tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện."
Nghe Lý Văn Hiên nói, Bạch Tuấn Nam ngửa đầu ra sau rồi dùng đầu cọ cọ vào đầu Lý Văn Hiên: "Dù thế nào, tôi cũng không rời xa cậu, bây giờ tôi chỉ có một mình cậu, cho nên cậu đừng buông tay tôi. Dù cho cậu không cần tôi, tôi cũng sẽ quấn quýt lấy cậu!"
Lý Văn Hiên nghe bảo bối nói như vậy, càng ôm chặt hơn, cưng chiều nói: "Được, đến lúc đó cậu cứ quấn chặt lấy tôi, làm cho tôi ngạt thở, làm cho trong không khí của tôi đều là hơi thở của cậu có được không?" Nói xong liền quay đầu liếʍ nhẹ bên tai Bạch Tuấn Nam.
Lỗ tai của Bạch Tuấn Nam nhất thời đỏ lên, cũng quay đầu nhìn Lý Văn Hiên với ánh mắt long lanh: "Đến lúc đó tôi muốn cậu không được rời xa tôi!"
Nhìn đôi mắt long lanh kia, Lý Văn Hiên mê mẫn hôn lên và nói: "Được, đến lúc đó làm cho tôi không thể rời khỏi thân thể của bảo bối!" Hai chữ thân thể là nói bên tai Bạch Tuấn Nam.
Bạch Tuấn Nam liền nén giận, ánh mắt mang theo lời trách mắng liếc nhìn Lý Văn Hiên nói: "Đồ bại hoại!"
Nghe thấy bảo bối nói như vậy, Lý Văn Hiên nhíu mày nói: "Bảo bối, tôi còn có thể xấu hơn nữa đó, cậu có muốn cảm nhận một chút không?"
Bạch Tuấn Nam vừa nghe lời này liền bối rối, ngọ nguậy rời khỏi vòng tay của Lý Văn Hiên hốt hoảng nói: "Bây giờ là ban ngày, cậu đúng là cái tên đại da^ʍ tặc!" Nói xong liền chạy ra ngoài sân.
Lý Văn Hiên thấy bảo bối cười vui vẻ, rốt cuộc đã trở về ~ bảo bối của tôi, nghĩ xong liền đuổi theo Bạch Tuấn Nam ra ngoài sân.
Cái nhà này cũng đã lâu chưa có sửa chữa lại, lúc này mọc đầy cỏ dại, nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy hài lòng.
Vừa lúc thấy bảo bối ngồi xổm xuống nhổ cỏ, Lý Văn Hiên liền đi đến, còn nghe bảo bối lầm bầm trong miệng...
"Còn nói là vì mình, xem đi, một đống cỏ dại, vừa nhìn đã biết không yêu mình, hừ, không thương mình, không thương mình!" Nói xong liền hung hăng bứt cỏ.
Lý Văn Hiên đứng sau lưng Bạch Tuấn Nam nhìn thấy bảo bối như vậy, liền bối rối "khụ" một tiếng giải thích: "Bảo bối, đây không phải là vì bận tìm cậu sao, nên không có thời gian, sau này tôi nhất định trông nom thật tốt mà, cậu thấy sao?" Nói xong kiên định nhìn Bạch Tuấn Nam lúc này đang xoay người nhìn mình.
Thấy người nào đó nhận lỗi, Bạch Tuấn Nam bỏ qua cho hắn, liền "hừ" một tiếng xoay người tiếp tục nhổ cỏ.
Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của bảo bối, Lý Văn Hiên cảm giác trái tim của mình đều mềm nhũn, ngay sau đó ngồi xổm bên cạnh Bạch Tuấn Nam ngắm nhìn cậu, sau đó tiến đến hôn một cái.
Bạch Tuấn Nam nhất thời bối rối, liếc nhìn xung quanh, thấy bốn phía có tường rào vây quanh, liền quay đầu hung hăng liếc nhìn Lý Văn Hiên nói: "Cậu còn như vậy, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa!"
"Được, được!" Nói xong sờ sờ đầu Bạch Tuấn Nam rồi lôi kéo cậu vào nhà, vừa đi vừa nói: "Mấy cái này ngày mai hãy làm, bây giờ chúng ta đi xem trang trí căn phòng của chúng ta ~ được không?" Nói rồi liền quay đầu và liếc nhìn Bạch Tuấn Nam.
Bạch Tuấn Nam nghe nói như thế liền gật đầu.
Thế là Lý Văn Hiên liền dẫn Bạch Tuấn Nam lên lầu, thấy có bốn gian phòng, Bạch Tuấn Nam liếc mắt nhìn Lý Văn Hiên, cậu tưởng chỉ có ba gian, thông thường thì chỉ có phòng ngủ, phòng khách (phòng ngủ dành cho khách) và một gian thư phòng. Nhưng lúc này nhìn bốn gian phòng đối diện nhau, Bạch Tuấn Nam cũng không biết cái nào là phòng khách cái nào là thư phòng.
Thấy nghi ngờ trong mắt bảo bối, Lý Văn Hiên nắm tay của cậu đi đến căn phòng thứ nhất ở bên trái.
Nhìn bên trong căn phòng với hai màu trắng đen, chỉ có một cái giường, tủ quần áo, không có cái gì khác, Bạch Tuấn Nam thấy cách bài trí này thì hết ý kiến.
Sau đó Lý Văn Hiên lại lôi kéo bảo bối đi vào căn phòng đối diện, vừa nhìn thì ra là thư phòng, vậy hai gian phòng phía dưới chắc là phòng khách rồi.
Bạch Tuấn Nam giãy giụa thoát khỏi tay của Lý Văn Hiên đi đến gian phòng phía dưới, vừa mở cửa thì nhìn thấy một căn phòng trống, không có gì hết. Thấy vậy Bạch Tuấn Nam liền đỡ trán, phòng này là để làm gì, sau đó đi đến phòng tiếp theo.
Nhưng khi nhìn đồ vật bên trong, Bạch Tuấn Nam bất đắc dĩ đi ra, nhìn Lý Văn Hiên đứng ở cửa nói: "Sao bên trong đều là dụng cụ thể thao, tại sao không có phòng khách?" Quay đầu nhìn căn phòng trống ở đối diện nói: "Không thì mình đi mua một cái giường để vào!" Vừa nói vừa chỉ chỉ.
Lý Văn Hiên thấy bảo bối như vậy, nhéo nhéo mũi của cậu nói: "Đó là phòng của cục cưng chúng ta, nên cậu không thể chiếm đoạt!"
Nghe thấy Lý Văn Hiên nói, Bạch Tuấn Nam nhíu mày hỏi lại: "Cục cưng của chúng ta, hai chúng ta đều là nam, lẽ nào cậu là nữ?" Bạch Tuấn Nam không có ý tốt nhìn ngực của Lý Văn Hiên.
Thấy bảo bối như vậy, Lý Văn Hiên dở khóc dở cười tới gần Bạch Tuấn Nam nói: "Tôi là nam hay nữ cậu không biết à?" Nói xong tự tiếu phi tiếu nhìn bảo bối xấu hổ.
"Vậy ý của cậu là chúng ta nuôi con nuôi!" Bạch Tuấn Nam ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt.
"Đó là đương nhiên."
"Đây cũng là..." Thấy cả phòng đều là dụng cụ thể thao, Bạch Tuấn Nam không biết là mình mở cánh cửa này có đúng hay không.
"Cái này hả, là vì tạo thêm tình thú cho bảo bối về sau!" Lý Văn Hiên ghé vào bên tai bảo bối nhỏ giọng nói.
Nghe nói như thế, mặt của Bạch Tuấn Nam liền đỏ lên, đẩy người nào đó liếc mắt một cái, rồi nói với người nào đó: "Ngày nào cũng nghĩ mấy thứ này, đại da^ʍ tặc!"
"Sao có thể nói chồng mình là đại da^ʍ tặc, ông xã đây là vì cậu, cậu không biết Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn mỗi ngày đều có rất nhiều tư thế, cho nên chồng của cậu muốn học tập điểm này của bọn họ!"
"Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn?" Hai người này không phải là bạn học thời đại học của mình sao?
Nhưng thấy người nào đó với biểu cảm tự tiếu phi tiếu, Bạch Tuấn Nam liền nghiêm túc nói: "Vô lý, sao cậu biết bọn họ mỗi lần đều có nhiều tư thế chứ?"
Lý Văn Hiên bị hỏi thì lúng túng sờ mũi nói: "Chuyện này, lúc đi ngang qua phòng làm việc của bọn họ thì nghe bọn họ nói!"
"À... ra là nghe lén!" Bạch Tuấn Nam hiểu rõ và nhìn người nào đó lúc này đang bối rối, cười hắc hắc, không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay.
"Khụ, chuyện này ông xã của cậu vô tội, là do bọn họ khi nói chuyện phiếm không đóng cửa, là do bọn họ mời tôi nghe!" Lý Văn Hiên đang ngụy biện, chuyện này không thể lưu lại hình tượng không tốt trong lòng bảo bối.
"Cậu đêm nay cứ ngủ một mình ở nơi này để tăng thêm tình thú cho cậu đi, hứ!" Nói xong cũng liền đi xuống lầu.
Lý Văn Hiên ở phía sau khóc lóc thảm thiết gọi: "Bảo bối, tôi sai rồi, lần tới tôi sẽ không như vậy nữa!"
Nếu như một màn này để cho các nhân viên thấy được, thực sự, bọn họ sẽ há hốc mồm lần thứ hai "Tổng giám đốc ~ anh đây là đang đeo bám người sao?"