Chương 5
Tôi chẳng nhớ nổi được cảm giác của tôi lúc đó hỗn độn như thế nào, cũng không thể hiểu nổi được hai từ thuốc phiện họ nói nó nguy hiểm và nặng tội ra sao. Tôi chỉ biết, khi người chiến sĩ công an ấy vừa dứt lời, chú cùng với đồng đội của mình nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, biểu cảm dường như không tin điều đấy là sự thật. Đừng nói đến các chú ấy, thậm chí đến bản thân tôi, khi được giải vào phòng lấy lời khai cũng không thể tin được rằng, hóa ra chính tôi là người sản xuất ra thứ đáng sợ cho cộng đồng tới như vậy.
Không khí bao quanh tôi lúc đó trở nên im lặng mất mất phút, không một ai nói câu gì nhưng cũng may chú Phong là người lấy lại được bình tĩnh nhất, chú hắng giọng quay ra nói với đồng đội của mình mấy lời dặn họ đi về nước trước, còn bản thân thì ở lại với tôi để bên này thu thập thêm chứng cứ, và cũng đứng lên bảo lãnh cho tôi trong thời gian hiện tại.
Trước những lời đề nghị của chú với đồng nghiệp, tôi thấy chẳng ai đồng tình với ý kiến đó, họ nhao nhao xì xầm như đàn kiến vỡ tổ, người nọ bảo người kia cùng theo ở lại.
Nhưng chú là ai cơ chứ, ở đây chú là người có quyền quyết định tất cả, nói đi nói lại họ cũng chẳng thay đổi được quyết định của chú, cuối cùng chỉ còn cách là thất bại nối đuôi nhau lên xe trở về, lăn bánh chẳng mấy chốc đã mất dạng sang ngã rẽ.
Họ đi rồi, chú cũng nắm lấy tay tôi dẫn tôi trở vào cục lần nữa, trong lúc đi vẫn không quên an ủi tôi rất nhiều. Bàn tay của chú rất lớn, rất ấm, giống y hệt bàn tay của ba tôi ngày trước.
Nhắc đến ba, tôi hơi khựng người, cũng đã 3 năm trôi qua rồi, tôi không biết ông ấy với tôi có còn nhớ nhung gì không nữa, không biết ông ấy với mẹ có đi tìm tôi hay không nữa. Ba năm rồi, tôi vẫn nhớ họ nhiều lắm, tôi không hận họ cay đắng nhưng nói không giận cũng là sai. Tôi chỉ muốn, sau bao nhiêu tất cả mọi chuyện, họ không quay lại với nhau được thì chí ít cũng dành cho tôi một chút tình thương dù là nhỏ nhoi cũng được, để tôi biết rằng, đối với họ tôi vẫn là con gái.
Tôi biết, những điều này với ba thật sự rất khó chấp nhận, nhưng tôi vẫn ích kỉ mong muốn như thế, chẳng nhẽ 10 năm ba nuôi nấng tôi, chăm bẵm tôi, tình cảm gắn bó lâu như kia, cũng chỉ vì việc tôi không phải con của ông mà vỡ tan thành bụi sao.
Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi cũng chẳng thể nào ngờ được, vào cái năm 13 tuổi này, tôi chỉ là một đứa bé mà lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí ngay cả việc đối mặt với tội danh sản xuất hàng cấm, tôi có thể nhìn ra được, tương lai tôi mờ mịt ra sao.
Và rồi mọi thứ đều giống như tôi đoán, lúc tôi với chú vừa bước vào cửa chính, đã có hai cảnh sát người Trung Quốc tiến lại, bắt tay chào chú rồi nói chuyện vài câu. Tất nhiên họ đều nói bằng tiếng Trung, tôi tuy có hiểu được một hai từ nhưng để hiểu hết thì lại không thể, cho nên không biết được rốt cuộc họ nói cái gì.
Mất một lúc sau, chú Phong mới quay sang tôi, nét mắt chú trở nên nghiêm trọng hơn vừa nãy rất nhiều, dường như câu chuyện chú được nghe nó quan trọng lắm. Tôi rất muốn hỏi chú, nhưng chú lại không để cho tôi nói, chỉ xoa đầu an ủi tôi rồi tiến về phía phòng đội trưởng cách chúng tôi vài mét, đi vào. Còn tôi, thì được 2 chiến sĩ ngồi canh ở băng ghế chờ, từng giây từng phút trôi đi trong nặng nề.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách tầm nhìn của tôi chiếu về chú, rõ ràng chỉ là người xa lạ nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn được nghĩ về chú nhiều hơn, được nói chuyện với chú nhiều hơn. Thậm chí tôi đã ước rằng, giá như lúc tôi được chú đưa trở về nước, nhà chú cạnh nhà tôi, và tôi có thể thường xuyên gặp được chú thì tốt biết mấy. Nhưng không, tất cả những điều đó, với tôi xa vời lắm, xa vời đến mức có lẽ tôi cả đời không thể nào với tới được. Chú với tôi, đích thực là hai thế giới quá khác biệt.
Ngồi một lúc rất lâu, phải đến mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, chú cũng đẩy cửa bước ra ngoài, lần này nét mặt chú nhìn cũng dễ chịu hơn đôi chút. Chú tiến lại phía tôi, nhỏ nhẹ nói.
– Nào, bây giờ đi về thôi, chú đưa cháu về nhé.
Tôi nghe chú nói vậy thì ngạc nhiên lắm, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn chú chăm chăm như không tin vào tai mình. Tôi được về ư, họ không bắt giữ tôi nữa, thật sự tôi không hề làm gì sai trái đúng không. Tôi biết mà, ông trời sao nỡ lòng với tôi cơ chứ.
Chỉ cần nghĩ đến điều ấy thôi là tôi vui lắm rồi, vội vàng đứng bật dậy cùng với chú đi ra ngoài. Thế nhưng, khi bản thân nhìn thấy mấy chiến sĩ công an khác theo chúng tôi cùng lên, tôi mới ngờ ngợ ra mọi chuyện không đơn giản như thế. Còn khó hiểu ở chỗ nào, một đứa nhóc như tôi sao có thể biết được.
Tôi được ngồi bên cạnh chú, cùng chú trở về Việt Nam qua đường cửa khẩu, mất nguyên một ngày mới về tới nơi. Trong suốt quá trình đi ấy, tôi vẫn không biết được mục đích của mấy người cảnh sát đi theo tôi này làm gì, đến khi tất cả trở về trụ sở Bộ Công An, tôi mới biết được, tôi được họ liệt vào tội phạm nguy hiểm, cần phải theo dõi 24/24. Vì tôi, chính là người biết công thức sản xuất ra thuốc phiện, thứ gây chết người cho cộng đồng và bao người khác.
Tôi vẫn còn nhớ, lúc tôi vừa đặt chân xuống, người dìu tôi vẫn chỉ có chú Phong. Chú dẫn tôi vào một căn phòng lấy lời khai, sau đó để lại tôi cho mấy người khác, còn bản thân thì quay người mất hút. Chú để tôi lại với những người xa lạ kia, ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc, thậm chí có 1 chú còn hỏi tôi.
– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi, có nhớ bố mẹ mình ở đâu không để chú kêu họ lên.
Tôi ngẩn người, lưỡng lự một hồi, đấu tranh rất lâu cũng chịu nói ra địa chỉ của bố và số điện thoại. Cũng may là ông không hề đổi số, cũng may là ông chịu bắt máy nghe, nhưng cuối cùng, ông lại không muốn tới đón tôi. Ông nói, tôi không phải con gái của ông, ông nói ông không muốn vợ ông buồn nên từ mai đừng làm phiền tới ông nữa. Ông đã nói như thế ấy.
Từ lúc nghe ông nói, tôi không chịu lên tiếng một lời nào mặc cho họ có hỏi tôi ra sao, hỏi tôi những gì, tôi vẫn chỉ giữ im lặng. Tôi không muốn mở miệng, mà tôi chỉ muốn khóc, tôi, cuối cùng vẫn là chẳng ai cần, đến mẹ cũng không thèm quan tâm tôi, thì ai, ai rộng lượng mà quan tâm tôi nữa đây cơ chứ.
Tôi ngồi co ro trên chiếc ghế, đầu úp xuống đầu gối khóc nức nở, mặc kệ mấy người ở kia nhìn tôi ra sao. Tôi đau quá, trái tim tôi đau đến mức chỉ muốn rách toạc cả l*иg ngực ra rồi, có ai có thể giúp tôi xoa dịu nó được hay không. Tôi tệ vậy sao, tôi không đáng được yêu thương sao, vậy sao còn sinh tôi ra, để rồi cuộc đời tôi xô đẩy tôi như thế này.
Tôi cứ thế khóc đến mức chẳng thể khóc được nữa, thì mới chịu ngẩng đầu lên. Lúc này, mọi người đều không còn ai đứng ở đây ngoài chú. Chú vẫn mặc trên người bộ quân phục hiên ngang đó, vẫn là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đó, vẫn điềm tĩnh như thế, chú nói với tôi.
– Cháu đói không, tôi vừa mua cơm ở bên ngoài vẫn còn nóng lắm. Cháu ăn đi không đói.
Tôi đưa mắt nhìn hộp cơm chú mua, có nhiều đồ ăn ngon quá nhưng sao tôi chẳng hề thấy thèm, chỉ thấy cổ họng đắng ngắt đến mức như ăn phải mật. Tôi không dám lên tiếng đáp trả chú, còn chú, thấy tôi như vậy cũng không ép thêm gì nữa, chỉ nhỏ nhẹ hỏi chuyện.
– Cháu có nhớ số điện thoại của mẹ cháu không, để chú gọi người nhà tới bảo lãnh cháu, chứ không cháu không có ai bảo lãnh sao ra khỏi cục được.
Tôi lắc đầu, nhớ đến những lời ba nói hồi chiều, giọng khản đặc đáp lại chú.
– Cháu.. cháu không có người thân. Cháu là trẻ mồ côi…( nói đến đây, tôi hơi dừng lại, ngẫm nghĩ mất một lúc mới ngước lên hỏi chú tiếp ).. Chú ơi, cháu phạm tội gì à mà không được thả ra vậy?
Trước câu hỏi của tôi, chú chỉ cười nhẹ, đưa cho tôi cốc trà sữa, thứ mà suốt 3 năm tôi không được uống thêm lần nào, nói nhẹ.
– Cháu uống đi, nghe nói tuổi bọn cháu thích uống thứ này lắm, đúng không?
Tôi đón lấy tu một hơi, cái vị ngọt ngọt trôi xuống cổ họng vẫn khiến cho tôi chẳng thể dễ chịu đi được chút nào, thậm chí còn khé hơn trước khiến ruột gan tôi trở nên cồn cào khó chịu. Tôi đã không muốn trả lời chú, nhưng nghĩ đi nghĩ lại im lặng như vậy cũng không phải là cách hay, đành rầu rượi kể lại.
– Cháu bị bán năm cháu 10 tuổi, đến nay cũng được 3 năm rồi. Ba năm đó vợ chồng A Mân nuôi cháu, sau đó họ dạy cháu làm cái cục màu trắng đó. Họ cũng không cho cháu ra ngoài, nên cháu không biết cái thứ đó có độc hại hay không, họ chỉ nói với cháu là kiếm ra được tiền, có nó cuộc sống của cháu cũng trở nên sung túc hơn. Vậy là đã làm nó, họ cần bao nhiêu cháu làm bấy nhiêu, dường như suốt mấy năm đấy chỉ có cháu là cặm mặt với những thứ bột ấy.
Tôi nói xong, không gian trở nên im lặng đến lạ, chú cũng không nói gì mà chỉ thở dài, có lẽ là thương hại tôi nhưng lại không biết nên giúp tôi như thế nào. Ban đầu, lúc ở bên kia biên giới, tôi còn có cái suy nghĩ ngây ngô là chú sẽ bảo lãnh cho mình, sẽ cứu tôi thoát khỏi những người cảnh sát. Nhưng bây giờ ngồi ngẫm lại mới thấy, tôi thật lố bịch mà, đúng là quá lố bịch. Chú với tôi đâu phải là quen thân biết mặt, chú sao có thể giúp một kẻ xấu xa như tôi. Thật buồn cười quá đúng không.
Thế rồi tôi cứ chìm trong suy nghĩ vẩn vơ của tôi, còn mặc kệ chú muốn nghĩ câu chuyện của tôi thành trò cười hay bịa đặt thì cũng không còn quan trọng gì nữa. Tôi dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể ngồi tù thay vì được ra ngoài rồi, thì lại thấy chú lên tiếng.
– Cháu yên tân, thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng lắm đâu. Cháu cũng không bị nhốt nhưng vẫn phải chịu sự giám sát của cơ quan điều tra, tuy hơi có chút khó chịu nhưng đấy là luật mà.
Tôi cười nhạt, cũng chẳng đáp trả chú nữa mà ngồi im lựa chọn ngậm miệng, mặc chú giải thích thao thao bất tuyệt nhiều điều. Thậm chí tôi còn chẳng biết tôi đã ngủ quên đi từ lúc nào nữa, chỉ biết rằng tôi cảm nhận được cơ thể bé bỏng của tôi lại được chú ôm lấy, ấm lắm. Chú lúc này, hệt như một người ba vậy, đầy tình thương dành cho tôi.
Tôi ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới dậy, đảo mắt nhìn mới nhận ra bản thân được nằm trong một căn phòng trống chỉ có duy nhất chiếc giường, ngoài ra chẳng có gì khác. Cửa ngoài bị khóa chặt, tuy nhiên bù lại căn phòng này có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài vườn hoa với cây xanh mướt, chính điều ấy khiến không khí buồn tẻ bao quanh theo đó cũng vơi đi rất nhiều. Chí ít tôi cũng cảm nhận được hương hoa thơm ngát từ lâu lắm rồi chưa được ngửi.
Khi ấy, tôi tự hỏi bản thân rất nhiều, rằng tương lai của tôi, sẽ đi về đâu đây, hay thật sự, tôi chẳng hề có tương lai như tôi vẫn hằng mong muốn. Nhưng rồi tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời thỏa đáng. Tôi đúng thật là thất bại mà.
---------