Chương 1: Xảy ra tai nạn

Văn phòng Luật sư Tinh Hà.

Tiếng lách cách của bàn phím khi gõ lên nghe thật đã tai, ngón tay thon dài linh hoạt ấn trên bàn phím lục sắc.

Căn phòng màu trắng phát sáng, thanh niên đang ngồi trước máy tính làm việc một cách hăng say, dường như đang rất gấp lên tốc độ tay vô cùng nhanh.

Thư ký đứng bên cạnh cũng hồi hộp không kém, mồ hôi nhễ nhại nhìn như đang rất lo lắng, cầm khăn tay lau mặt.

15 phút sau~~~ tiếng gõ phím vang nhanh nhanh không dừng.

20 phút sau~~~ tiếng gõ phím vẫn chưa ngừng.

30 phút sau~~~ vẫn như vậy không hề có dấu hiệu dừng lại.

Một tiếng sau, tiếng gõ phím mới dừng lại.

Mộ Hàn Chu thở dài một cái, ngả đầu ra sau nói - Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy hả?? Có biết giấy tờ này vô cùng quan trọng không?

Thứ ký sợ hãi đáp - Mộ luật sư, tôi xin lỗi!!

- Xin lỗi có tác dụng sao? Cậu có biết vì sự bất cẩn này, ngày mai khi lên tòa chúng ta sẽ thua không hả?

Mộ Hàn Chu vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt thư ký trước mặt mà quát - Hồ sơ quan trọng như vậy, cậu còn có thể làm mất được, vậy chức thư ký này không cần làm cũng được.

- Mộ luật sư, thật xin lỗi, là do tôi bất cẩn làm mất tài liệu, xin anh giơ cao đánh khẽ. Tôi hứa lần sau sẽ chú ý hơn.

Thư ký giơ tay thề nhưng Mộ Hàn Chu không quan tâm, định nói gì đó vô tình nhìn đồng hồ treo tường ngay trên đỉnh đầu thư ký rồi nhìn đồng hồ đeo trên tay, sắc mặt có chút khó coi.

Thư ký thấy lạ hỏi - Mộ luật sư, anh sao vậy? Bộ hôm nay, anh có hẹn với ai đó sao??

Mộ Hàn Chu không quan tâm thư ký kia, mặc chiếc áo khoác treo trên giá rồi đáp - Tôi không cần biết cậu làm như thế nào, nhất định sáng mai tôi muốn nhìn thấy tất cả tài liệu liên quan đến hồ sơ kia phải ở trên bàn làm việc của tôi. Tốt nhất là làm song trước khi tôi tới, nếu không cậu.... xác định bị đuổi việc đi.

- Cái, cái này....Ế~~ Nè!!

Thư ký kia còn chưa kịp nói xong, Mộ Hàn Chu đã biến mất từ khi nào.

...****************...

Chiếc xe Lamborghini Murcielago màu đen lao vun vυ"t trên đường, may mắn là bây giờ đang là giờ cao điểm, trên đường rất ít xe đi lại huống chi là cảnh sát giao thông.

Mộ Hàn Chu vừa lo lắng nhìn phía trước, chân lại đạp ga vừa nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.

Chết tiệt, đã 10 giờ rồi!!

Lại tới muộn rồi, lần nào cũng như vậy!

Hôm trước họp lớp, mình tới muộn các bạn thời đại học rất tức giận.

Hôm nay là ngày hạnh phúc của trưởng khoa Luật thầy mà còn tới muộn, nhất định lại sẽ bị ghét cho xem!!

Chết tiệt!!

Vừa ấn vô lăng, tức giận đến mức khi lái qua khúc quẹo lên cầu mà không nhìn gương chiếu hậu.

Kết quả, một chiếc xe Bugatti Centodieci ở phía sau lao tới, đâm thẳng vào xe của anh khiến cả người lẫn xe lăn vài vòng trên cầu.

Chiếc Lamborghini Murcielago màu đen sau khi lăn lộn vài vòng đã hư hỏng nặng, đầu xe và ghế lái phụ bị bẻ cong đến không nhìn rõ hình dạng.

Mộ Hàn Chu ở trong xe, vì ngồi ghế lái lại tuân thủ quy tắc khi lái xe là thắt dây an toàn, không bị bay ra khỏi xe.

Nhưng cũng không hoàn toàn an toàn, trên đầu chảy rất nhiều máu đỏ, trông vô cùng nguy kịch.

Vì chiếc áo anh đang mặc là màu đen, nên không biết có còn bị thương gì không.

Anh cũng không sức nữa, không thoát ra ngửa đầu nhìn bầu trời về đêm đầy sao.

Mộ Hàn Chu bây giờ mới thả lỏng cơ thể, thở hắt ra một hơi rồi lại cười như được giải thoát.

Tiếng cười vừa nhỏ vừa ngắt quãng, dường như đó là tất cả sức lực của anh.

Mộ Hàn Chu cố gắng nhịn đau, giơ tay lên cao từ từ chạm vào ngọc bội treo trên gương xe.

Không biết bằng cách nào, miếng ngọc bội đó đột nhiên phát ra kim quang sáng chói.

Anh chẳng có chút lạ gì, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi trào ra khỏi khóe miệng vẫn nhìn nó.

Cười nói - Mẹ! Ngay cả mẹ cũng muốn con từ bỏ tình cảm của mình, nhắm mắt xuôi tay rồi đi cùng mẹ lên thiên đường sao??

Miếng ngọc bội này là mẹ của anh khi con nhỏ lên chùa cầu về, nghe nói nó có tận hai cái nhưng trước đó đã có một người phụ nữ lấy về cho chồng mình đeo rồi.

Miếng ngọc bội này đã theo anh suốt hai mươi mấy năm tuổi thanh xuân, nó vừa là vật cầu may mắn vừa là kỉ vật của mẹ anh để lại.

Mộ Hàn Chu ngước nhìn bầu trời nói - Ông trời ơi, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, đã phạm phải điều gì.... khiến ông phải trừng phạt tôi bằng cách này?

Chết vì tai nạn xe, ông đây là muốn tôi chết không được yên mà, đau đớn giày vò nó khó chịu lắm, ông có biết không?

Tại sao, tại sao chứ? Tôi không cam tâm, tại sao ông lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy hả?

Hôm nay là ngày hạnh phúc của thầy ấy, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không cho sao? Chắc có lẽ bây giờ đã tiến vào lễ đường, bắt đầu đi tuần trăng mật rồi.

Haz~~ Ông trời đúng là bất công mà, ông có biết..... tôi đã thích thầy ấy rất lâu rồi không? Vì sợ thầy ấy chán ghét mình mà lãnh đạm với mọi thứ chỉ chú trọng học tập, cũng vì sợ thầy ấy phát hiện ra tình cảm của mình mà tránh mặt thầy ấy hết lần này đến lần khác không hả?

Ông trời ơi, nếu có thể làm lại từ đầu, kiếp sau tôi nhất định sẽ theo đuổi thầy ấy, sẽ không vì ánh mắt của bất cứ ai mà trốn tránh tình cảm của bản thân nữa!

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn, một lần nữa thích thầy ấy!! Giang Tiêu, em thích anh, cực kỳ thích anh, vô cùng thích anh. Em yêu anh rất nhiều!!

Nói xong cũng là lúc anh tắt thở, bên ngoài chiếc xe được bao trùm trong làn khói trắng, dưới gầm xe chảy ra cái chất gì màu đen xì.

Còn chiếc xe gây ra tai nạn đã biến đi đâu từ lúc nào không hay, chỉ để lại bốn đường màu trắng vì ma sát với mặt đường.

Ở gần đó, một người mặc đồ đen đen đang che ô cũng màu đen nốt, trên tay cầm một cuốn sổ đen kì lạ.

"Mộ Hàn Chu, 24t, luật sư tài giỏi về tố tụng ly hôn. Đột tử do tai nạn xe, thật thảm."

Đang cảm thán thì phía sau chuyền đến một giọng nói trầm thấp vang lên - "Mau chóng làm việc đi, cẩn thận bị trách phạt đó!!"

Bóng dáng một người mặc đồ trắng, che chiếc ô màu trắng từ từ bước tới. Người mặc đồ đen thấy người kia lập tức chạy tới nói - "Bạch Vũ, đừng nghiêm túc như vậy mà? Đây là lần 7749 ta nhìn thấy người khác chết, cũng phải cho ta cảm nhận một chút chứ?"

Bạch y quay đầu nhìn người mặc đồ đen kia, vì chiếc ô che khuất nên không thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của y.

Y nói - "Mau thu hồn lại đi, cẩn thận linh hồn của anh ta tan biến bây giờ thì không chỉ bị trách phạt thôi đâu?"

Hắc y đáp - "Vậy thì phải, nhìn xem.... linh hồn kia có bản lĩnh gì? Có thể tự rời khỏi thân xác rồi tan biến hay không?"

Bạch y không quan tâm đến hắn, bước từng bước tới chiếc xe nằm lăn lóc giữa đường, xung quanh không có lấy một bóng người qua lại.

Mà cho dù có người qua lại, cũng chưa chắc nhìn thấy hai người họ.

Bạch y cúi đầu nhìn vào trong, không thấy gì đó quay đầu nói với Hắc y - "Không có!!"

- "Không có cái gì?" - Hắc y cũng ngạc nhiên, tiến lại gần chiếc xe nhìn mà có chút khó tin - "Không thể xảy ra chuyện này được, rốt cuộc là có thể đi đâu được chứ?"

TruyenHD

TruyenHD