Trời càng về đêm nhiệt độ càng xuống thấp, gió tuyết cuồn cuồn bên ngoài hệt như một trận cuồng phong bão tố. Thế Huân và Chi Lan tựa vào người nhau, đợi chờ giông gió qua đi, cái lạnh mang theo cơn buồn ngủ áp chế người khác. Hai mắt Chi Lan khép lại, gục lên gục xuống mấy lần, Thế Huân không để cô ngủ quá sâu, ước chừng một khoảng thời gian nhất định, anh sẽ lay người gọi cô dậy. Thế Huân sợ cô nhắm lại sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.
Trông thấy Chi Lan run rẩy ngủ trong lòng anh không được yên giấc, trái tim anh cồn cào rất khó chịu. Trước đây anh chịu lạnh chịu rét đã quen, có lạnh thêm một chút cũng không sao, nhưng thấy cô run rẩy như thế anh không chịu được. Thế Huân cởi lớp áo giữ nhiệt bên ngoài, khoác thêm cho cô, quả nhiên Chi Lan không run nữa.
Cô ngủ một giấc chập chờn rồi mơ màng tỉnh dậy, không thấy Thế Huân gọi mình thức giấc nữa, bên cạnh cũng không nghe tiếng anh sột soạt cử động.
“Thế Huân.” Cô quay đầu gọi anh như không nghe thấy tiếng hồi đáp.
Dường như anh cũng ngủ rồi, cô cảm thấy bất an trong lòng, cảm giác người đột nhiên ấm lên còn Thế Huân lại im lìm không hồi đáp. Chi Lan mò mẫm xuống thân mình, quả nhiên là có thứ khác khiến cô ấm lên, thân thể nhỏ bé của cô được khoác thêm một lớp áo giữ nhiệt rất to, thoang thoảng mùi đàn hương quen thuộc. Cô giật mình gạt áo ra, vội vàng ngồi dậy, trong lúc cô ngủ anh đã cởi lớp áo giữ nhiệt của mình khoác lên người cô. Trên người anh chỉ còn lại mấy lớp áo mỏng cổ cao, đương nhiên mấy cái áo này chẳng là gì so với tuyết rét đêm nay. Chi Lan muốn đánh vào người anh một cái thật đau, cô nghiến răng: “Sao anh liều quá vậy! Lạnh chết thì sao?”
Thế Huân vẫn không đáp, bờ môi khô nứt mím lại, anh không còn nghe được giọng cô nữa.
Sự im lặng đáng sợ khiến Chi Lan phát hoảng, cô gỡ găng tay ra, dùng tay trần chạm vào người Thế Huân, cả người anh nóng hổi, suýt bỏng cả tay cô.
Không ổn rồi, Thế Huân đang phát sốt.
Chắc chắn là do lạnh quá rồi.
Cả người Thế Huân bắt đầu run lên, đôi môi mím chặt lại như một thói quen, tựa như anh đã từng thế này rất nhiều lần rồi. Chi Lan vội vàng tìm cách giữ ấm cho anh, cô khoác áo giữ nhiệt vào người anh trở lại, bao găng tay vào tay anh.
Thế Huân lúc này đã rơi vào hôn mê mơ màng, nhiệt độ cơ thể xung đột với nhau, lúc thì nóng như lửa, lúc thì lạnh run rẩy. Cổ họng khô khốc đau rát, môi khô nứt nẻ, chật vật đáng thương vô cùng, trông thấy anh chưa đủ ấm, Chi Lan đánh liều cởϊ áσ giữ nhiệt của mình ra, đắp nó lên người anh tăng độ sưởi ấm. Chi Lan chui rút vào trong lòng Thế Huân, cố ôm anh thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh.
Chi Lan cắn chặt môi, cô răn đe bản thân lúc này không được khóc, nếu cô sụp đổ sẽ không có ai làm điểm tựa cho anh cả. Chi Lan nhất định không được khóc, cô càng ôm chặt anh hơn trong lòng cầu nguyện gió tuyết qua đi thật nhanh, đừng giày vò anh như thế nữa.
Đất trời như lắng nghe được lòng cô, gió tuyết nhỏ dần nhỏ dần, không còn hung hăng đáng sợ như trước nữa, khung cảnh xung quanh không còn bị màu trắng bao phủ, cảnh vật dần dần ẩn hiện sau màn tuyết mỏng.
Thế Huân không còn run nữa, nhưng cơn hôn mê vẫn còn áp đảo anh, đôi môi khô nứt mấp máy liên tục: “Mẹ… mẹ… mẹ đừng khóc…”
“Ba… không thích con…”
Đôi mày anh nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền đau khổ tận cùng, Thế Huân đang lạc trong ác mộng kinh hoàng, anh mơ về những điều khắc khoải sâu trong tâm hồn, hành hạ giày vò anh nhiều năm trời.
Chi Lan ôm chặt Thế Huân trong lòng, mỗi lần Thế Huân vùng vẫy cô lại càng siết chặt hơn.
“Thế Huân không sao cả, không sao cả.”
Cô vội vàng trấn an anh, tựa như dỗ một đứa nhỏ thoát ra khỏi đau khổ giày vò. Tại thời điểm cùng cực nhất, anh đã để lộ điểm yếu trí mạng, cũng có thể đâu đó trong Thế Huân vẫn biết được, người bên cạnh anh là cô, anh không cần phải che giấu yếu điểm. Thế Huân lúc này không còn là Thế Huân tàn bạo đáng sợ, anh chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi mang nỗi đau quá tải. Anh tha thứ cho mẹ, không trách ba, nhưng tổn thương trong lòng mãi mãi không bao giờ có thể lành được nữa. Nó biến hóa thành ám ảnh, thừa lúc anh yếu ớt mà tái phát giày vò.
“Thế Huân, đừng sợ. Mẹ rất hạnh phúc, mẹ đang cười.” Cô áp tay vào gò má nóng ran của anh, cô muốn cho ánh biết ở cạnh bên anh vẫn còn có cô.
Đứa trẻ trong tâm hồn anh như được xoa dịu, mẹ đang cười, mẹ không còn khóc như ngày xưa nữa, mẹ của anh đã được giải thoát rồi. Trong cơn mơ màng, anh thoáng thấy nụ cười của mẹ, nó vẫn bình yên và ấm áp như ngày nào. Đứa trẻ trong tâm hồn anh đã thôi vẫy vùng, ngẩn ngơ nhìn nụ cười của mẹ thật lâu, cuối cùng nó cũng được vỗ về thu mình trở lại. Khi đứa trẻ đó ngủ say, những hình ảnh kinh hoàng hơn nữa lại ập đến trong mộng, Chi Lan rơi từ lầu 7 xuống mặt đất, mưa giăng kín lối rửa sạch máu trên thân thể cô.
Bất lực và sợ hãi.
Tuyệt vọng và đau đớn.
“Chi Lan…”
“Đừng chết…”
“Mở mắt nhìn anh… đừng chết.”
Cô vội vàng nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em ở đây, em chưa từng chết.”
Thế Huân tiếp tục cựa quậy người, trong vô thức anh vẫn choàng tay ôm chặt cô vào lòng, dường như đây mới là cơn ác mộng anh sợ nhất.
Bức tường thành cuối cùng của cô đã sụp đổ, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, anh chật vật như vậy khiến tim cô rất đau. Chi Lan thà thấy một Thế Huân tàn nhẫn đáng sợ còn hơn thấy bộ dạng yếu ớt đau đớn này. Cuộc đời của anh quá tối, một tia sáng cũng không bắt được.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn đọng lại tiếng nức nở từ cổ họng Chi Lan.
***
Gió tuyết hoàn toàn biến mất, bốn bề xung quanh tĩnh lặng.
Thế Huân khẽ cựa người, nặng nề nâng mí mắt nặng trịch lên. Màn đêm phủ tuyết trắng xóa ngày hôm qua đã tan bớt phần nào, trước mắt là bầu trời sáng trong, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Thế Huân cảm thấy người mệt rã rời, anh khó khăn ngồi dậy. Chi Lan đang cặm cụi làm cái gì đó bên ngoài hốc đá, anh không biết cô đang làm gì, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn ngồi thụp xuống quay lưng về phía anh. Như một thói quen anh gọi: “Chi Lan.”
Chi Lan ngoảnh đầu lại nhìn Thế Huân, trông thấy anh đã tỉnh, sắc mặt cũng không còn tái xanh như hôm qua nữa. Nụ cười trên môi cô hé mở, Chi Lan cười thật tươi, đôi đồng tử nâu nhạt sáng lên lấp lánh, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh cười: “Anh tỉnh rồi.”
Anh nhìn nụ cười của cô một lúc lâu, nó tựa như nắng ấm giữa trời đông, sưởi ấm cả một buổi sáng lạnh lẽo trên sườn dốc.
Bất ngờ Chi Lan đứng dậy, cô cười thật tươi sau đó nhẹ nhàng cất tiếng hát:
“Mừng ngày sinh nhật Thế Huân.
Mừng ngày Thế Huân sinh ra đời.
Chúc mừng sinh nhật Thế Huân.”
“Thế Huân, mừng sinh nhật 26 tuổi của anh.”
Giọng hát mềm mại êm ái của cô rót vào tai anh, thanh âm ấy chạy dọc trong máu sau đó được truyền đến tim. Đôi mắt đen láy sâu thẳm mở to nhìn Chi Lan, Thế Huân sững người một lúc, cuối cùng anh mới nhận ra rằng ngày hôm nay là sinh nhật của anh.
11/11.
Rất lâu rồi, từ năm 18 tuổi anh rời khỏi nhà họ Đặng, không còn ai hát chúc mừng sinh nhật anh như thế này nữa. Anh không biết là bao lâu, anh đã thôi mong chờ những điều này đến với mình từ khi mẹ mất. Đối với anh sinh nhật gần như đã biến mất khỏi từ điển sống và anh cũng dần dần quên mất nó.
Chi Lan tươi cười vỗ tay liên tục, sau đó cô bước sang trái hai bước, vẫy vẫy tay với anh. Tầm mắt Thế Huân chú ý theo cánh tay cô vẫy, cô chỉ chỉ xuống nền tuyết, bên dưới là một cái chiếc bánh kem bằng tuyết trắng.
TruyenHDMắt anh nheo lại, bánh kem đó là để chúc mừng sinh nhật anh ư?
Trông thấy ánh mắt khác thường của anh, Chi Lan ngượng ngùng gãi đầu, cô cười cười: “Em làm không đẹp lắm.”
“Chúng ta vô tình lạc ở Jabal Althalj thế này, em không thể chuẩn bị bánh gato. Nhưng sinh nhật không thể không đón, cái này là biểu tượng thôi nhé.”
Mắt Thế Huân cụp xuống, từng dòng ngọt ngào chảy dọc trong máu, thắm sâu vào trong xương tủy, trái tim anh bị một lớp gì đó phủ kín, mềm mại ấm áp giống hệt bàn tay cô gái anh yêu. Đây là lần đón sinh nhật kỳ quặc nhất của anh, cũng là ngày sinh nhật ấm áp nhất, ấm áp trong gió tuyết lạnh băng.
“Bánh đẹp lắm.”
Chi Lan mỉm cười hớn hở, tuy cô không khéo tay lắm nhưng cô tự tin rằng bản thân đã làm giống trong tưởng tượng chín phần.
Đã tổ chức sinh nhật cho Thế Huân thì phải làm cho đến cùng, dù đây là bánh kem tạm bợ nhưng quy trình không lượt bớt được.
“Anh ước một điều đi.”
Thế Huân nhìn Chi Lan thật lâu, cái nhìn của anh pha thêm dịu dàng khiến cô tiếp nhận không nổi, cô sợ bản thân sẽ chìm đắm vào đó. Chi Lan hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, cùng lúc đó Thế Huân nói: “Xong rồi.”
Cô ngạc nhiên chạy đến bên cạnh anh: “Nhanh vậy sao?”
Anh không đáp lời cô, mắt của anh đã bị thứ khác thu hút. Đó là đôi bàn tay phồng rợp của Chi Lan, đầu ngón tay bị bỏng lạnh ửng đỏ. Cô đã tháo găng tay bao vào cho anh, sáng sớm mở mắt dậy đã dùng tay trần đào bới tuyết trắng, nặn tuyết thành bánh kem mừng sinh nhật anh. Tất cả niềm vui vừa rồi đều được đánh đổi bởi tuyết lạnh thấu xương hại bỏng đôi tay xinh đẹp.
“Tay của em.” Anh kéo tay Chi Lan xem qua một lượt, càng nhìn càng thấy xót xa trong lòng, da tay mềm mại nay đã cứng và lạnh như băng, đầu ngón tay ửng đỏ tụ máu. Xót xa trong lòng dâng lên như thủy triều hóa thành giận dữ, hàng mày rậm nhíu lại: “Tuyết rồi cũng tan thôi, em cần gì…”
Chi Lan rụt tay về cô cắt ngang lời anh: “Em cần.”
“Tuyết sẽ tan còn kí ức làm bánh kem mừng sinh nhật anh thì không bao giờ tan đâu.”
Thế Huân ngẩn người nhìn cô, bao nhiêu giận dữ vừa rồi biến đi mất, tựa như một thoáng chóng vánh vụt qua đi. Chi Lan ngồi thụp xuống bên cạnh anh, cô giương tay trước mặt Thế Huân: “Tất cả điều em làm đều là do em muốn, đã muốn sẽ không thấy đau.”
Ngoài trời gió bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, bánh kem tuyết bị gió thổi trở nên biến dạng. Cô giật mình chạy ra khỏi hốc đá xem thử, trời bắt đầu âm u, gió lại nổi lên nữa rồi. E rằng hai người phải đi trước khi chuẩn bị hứng chịu trận cuồng phong tiếp theo.
Thế Huân cũng hướng mắt nhìn ra ngoài, gió cuộn thành lốc thế này báo hiệu cho cơn gió tuyết vồ vập sắp xuất hiện. Sức lực hai người không thể chịu thêm một ngày, một đêm nữa. Chi Lan vội vàng chạy vào, cô giương tay muốn đỡ Thế Huân ra ngoài, hai người phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Anh không nương theo tay Chi Lan để đứng dậy, ngược lại Thế Huân kéo tay Chi Lan khiến cô sà vào lòng anh. Tay Thế Huân đặt sau đầu, tay còn lại choàng qua eo ôm thật chặt, anh cúi đầu đặt lên tóc một một nụ hôn nhẹ. Thế Huân ôm cô rất chặt, giây phút này tựa như anh muốn khảm hai cơ thể trở thành một. Anh không nói bất kì một câu nào, chỉ lẳng lặng ôm chặt cô, lưu luyến một chút hơi ấm từ Chi Lan.
Hành động của Thế Huân khiến cô khó hiểu, cảm giác bất an len lỏi trong lòng, cô khẽ gọi: “Thế Huân…”
“Tặng anh một món quà được không?”
Cô ngạc nhiên.
Thế Huân không đợi cô đáp, anh tiếp tục nói: “Tiến thẳng về phía trước và đừng quay đầu lại.”
Chi Lan thất kinh, cô vùng khỏi tay anh.
“Không! Có đi thì chúng ta cùng đi.”
Thế Huân cụp mắt nhìn Chi Lan một lúc nữa, anh không thể cùng đi với cô. Chân trái của anh đã gãy, đi đứng rất khó khăn, cơ thể rã rời không còn chút sức lực nào. Nếu cả hai người cùng đi, chắc gì đã vượt qua được gió tuyết, Chi Lan cũng không còn đủ sức để chống đỡ cả người anh, kéo theo đó là tốc độ chậm rì. Biết đâu cùng đi cả hai người sẽ bị vùi dưới bão táp lúc nào không hay, nhưng một mình cô đi sẽ khác, phần trăm thoát khỏi nơi này cao hơn nhiều.
Anh buông cô ra, đôi mắt sắc lạnh: “Mệnh lệnh thì sao?”
Chi Lan ngỡ ngàng nhìn Thế Huân, anh tránh ánh mắt cô, gằn giọng: “Mệnh lệnh nào của anh em cũng nghe theo đúng không?”
“Đi đi! Đây là mệnh lệnh.”
Thế Huân đẩy Chi Lan ra, cô vô lực ngả người ra sau, ngơ ngác nhìn anh. Đến phút này anh vẫn xem rằng những gì xuất phát từ cô đều là tuân theo mệnh lệnh, cô tự hỏi anh có cảm nhận được trái tim cô hay không? Tất cả xảy ra giữa hai người, anh đã từng một lần cảm nhận được trái tim cô chưa? Hay là trước giờ anh mặc định đó là lòng báo ơn của cô.
“Anh ra lệnh với em, anh biết em không phản kháng, anh vẫn cho rằng em đối với anh chỉ có lòng báo ơn.”
“Vậy nên anh áp đặt mệnh lệnh với em, anh có từng lắng nghe trái tim em nói chưa?”
Thế Huân ngước mắt nhìn Chi Lan, ánh mắt anh trở nên đáng sợ, sát ý nổi lên cuồn cuộn, anh gầm lên: “Tôi bảo em đi! Em cút đi!”
Chi Lan sững người nhìn anh, pha lê tuôn trào từ nơi đáy mắt, trái tim vỡ vụn thành trăm mảnh, cô đứng bật dậy bước thẳng ra hỏi hốc đá.
Rời đi không để lại cho anh một lời nào, cứ thế tiến lên phía trước, dần dần khuất bóng khỏi gió tuyết.
Thế Huân tựa lưng vào tảng đá, anh dõi theo bóng lưng cô không rời mắt.
“Đi đi, đừng ngoảnh đầu lại.”
Trống rỗng chiếm lấy thân thể anh, đáy mắt dâng lên nuối tiếc tột cùng.