Chương 28

Nói chưa hết câu đã bị tiếng gõ ngoài cửa đánh gãy, là trợ lý của nhϊếp ảnh gia.

“Tần tiểu thư, cái vòng cổ đó có tiện mang ra chứ?”

Nghe nhắc như vậy Tần Noãn Dương mới nhớ mình còn mang theo cái vòng cổ, khi gỡ xuống đưa cho Mễ Nhã cô không khỏi nhìn thêm.

Tần Noãn Dương sửa sang lại rồi mới đi ra ngoài, thời điểm này studio chỉ còn lác đác lưa thưa vài người sửa sang lại đạo cụ, Mễ Nhã mang cô ra khỏi studio rồi tìm cớ đi mất.

Đi chưa được mấy bước, liền thấy ở chỗ ngoặt ven tường, Đường Trạch Thần chờ cô.

Trong tay cầm gói thuốc, hơi rũ mắt, ngón tay gõ trên hộp thuốc rồi rút ra một điếu để sát bên môi.

Trước đó, Tần Noãn Dương căn bản không biết Đường Trạch Thần là người như vậy, hút thuốc cũng có thể sản sinh chất mị hoặc con người haha.

Ngón tay kẹp thuốc, tùy ý mà phả khói, xuyên qua làn khói nhìn về phía cô, “Trợ lý đi lấy xe, em lại đây cùng anh đợi lát nữa.”

Trong giọng nói không có cảm giác áp bức ngày thường mà nó cho người ta cảm giác nam tính rất là êm tai. ( Bà bớt mê trai đẹp xíu đi bà Noãn)

Tần Noãn Dương đứng cách đó không xa nhìn anh, sau đó gật gật đầu đến gần bên cạnh, cũng không nói lời nào.

Đường Trạch Thần cao hơn cô dù cô giày cao gót cũng chỉ cao đến mũi anh ấy. Thấy khoảng cách của cả hai anh có chút không vui nhíu nhíu mày:

“Đây ý là cùng anh bảo trì khoảng cách hả?”

Tần Noãn Dương bế khí một hồi lâu, lúc này thật sự không nhịn được, mới vừa hít một ngụm đã bị sặc ho khan lên, “Không phải…… Khụ khụ……”

Kỳ thật…… Cũng là……

Tần Noãn Dương yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu.

Bên cạnh anh có một thùng rác, thấy Tần Noãn Dương không khoẻ, anh dập tắt tàn thuốc, “Nghe không được khói thuốc?”

Tần Noãn Dương gật gật đầu, lại ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng, “Hô hấp khó chịu……”

Đường Trạch Thần nhìn cô một hồi, cong môi nở nụ cười, “Về sau không hút trước mặt em.”

Tần Noãn Dương sửng sốt, lời này có chút vi diệu nha, một chiếc Rolls-Royce lặng yên tới trước mặt họ.

Không khí trong xe so với vừa rồi đỡ hơn rất nhiều, hít không khí đã mới thấy Đường Trạch Thần kéo cửa xe ngồi vào, trong tay còn cầm một đôi dép lê nữ.



Đóng cửa xe, anh giơ tay đem dép lê đặt bên chân cô, trên sàn xe trải thảm lông trắng, anh hơi hơi cúi người nhìn về phía Tần Noãn Dương, “Đổi đi.”

Tần Noãn Dương nhìn dép lê, lại nhìn Đường Trạch Thần, nói một câu giấu ở trong lòng đã lâu: “Đường Trạch Thần, có phải anh theo đuổi tôi hay không?”

Trong xe nháy mắt an tĩnh.

Tần Noãn Dương liền thấy Đường Trạch Thần cười, hơn nữa càng ngày càng rõ, đến cuối cùng bên môi cũng gợi lên ý cười, tự nhiên gật gật đầu, “Rốt cuộc em cũng phát hiện ra?”

Những lời này anh nói rất chậm, thực rõ ràng, trong giọng nói không chút ngả ngớn, không quá nghiêm túc mà rất đúng chỗ. Hơn nữa…… Chút nhu hòa đó tựa hồ còn có một chút dung túng đồ vật, giống như nó vốn là chuyện đương nhiên, ta đây rất vui vẻ chịu đựng á.

Người quẫn bách ngược lại là Tần Noãn Dương, cô có chút mất tự nhiên hạ tầm mắt, thanh âm bé tí như ruồi muỗi bay, “…… Là anh làm không rõ ràng nha.”

Đường Trạch Thần thấp thấp cười ra tiếng tới, thanh âm thanh nhuận còn mang theo một tí bỡn cợt, “Vậy vì sao em không nhắc nhở anh?”

Tần Noãn Dương yên lặng nhìn hắn một cái, “Không xác định thì làm thế nào nhắc nhở, tôi lại nhìn không thấu ý tứ anh……” Dứt lời, cô sửng sốt có chút ảo não cắn cắn môi.

Ai, nói như thế này giống như…… Tần Noãn Dương cô rất muốn được anh theo đuổi? Trên thực tế, cô vẫn luôn e sợ, tránh còn không kịp mà.

Đường Trạch Thần tựa hồ suy xét một chút, ngồi càng gần cô thêm một ít, trên người trừ bỏ hơi lạnh ở ngoài, còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, không gay mũi lại rất dễ chịu.

Anh nhịn không được cười, ngữ khí mềm nhẹ, mang theo sự chắc chắn, “Tần Noãn Dương, là anh theo đuổi em.”

- Thôi về nhà ngủ-

Đạo diễn thích giọng của Tần Noãn Dương nên cố ý bảo nàng hát khúc chủ đề.

Ở tình huống này, Tần Noãn Dương vẫn thường xuyên gặp, nhưng bởi vì có chút phiền phức cô lại là người sợ phiền toái, hơn nữa hứng thú không nhiều nên trước nay đều cự tuyệt.

Nhưng lần này bởi vì kịch bản cô thích, liền thử một chút.

Đường Trạch Thần thấy cô thích liền thoải mái viết bài cho cô thử.

Lại không ngờ bài hát mới vừa phát hành, được tuyên truyền nhiều với hay nên vượt mọi chông gai hướng vào top 1, sau đó mấy tháng liền đứng đầu bảng đề cử.

Tần Noãn Dương đối với danh lợi rất đạm bạc, vẫn chưa có phản ứng gì, nhưng người viết lời tự nhiên cũng tỏa sáng, có nhiều người đề nghị Noãn Dương thay họ dẫn lời.

Đối phương tìm tới rất nhiều lần, Tần Noãn Dương không tiện cự tuyệt, một buổi tối tìm thời gian nói chuyện cùng Đường Trạch Thần.

Không ngờ Đường Trạch Thần mặt chẳng biểu tình trả lời: “Trừ vợ của anh, ai mời được anh chứ?”



Tần Noãn Dương nghĩ mình cũng chưa trả tiền thù lao cho anh, nhưng vẫn hỏi: “Vậy anh khai giới đi?”

Đường Trạch Thần lúc này mới liếc vợ một cái, cười đến ý vị không rõ. Đêm đó, Đường tiên sinh liền rất không khách khí mà khai giới vợ……

Tần Noãn Dương nhớ lại ý loạn tình mê đêm đó, Đường tiên sinh lại buộc Tần Noãn Dương uyển chuyển hát ca khúc đó, lại là bức nàng…… Khụ khụ.

Vì thế cô liền tức giận, từ nay về sau, với Tần Noãn Dương không còn có người nào nhắc tới người viết bài này.

Tần Noãn Dương ngồi trong xe, cảm thấy máy sưởi cũng có chút nặng nề, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Đường Trạch Thần, cô muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra sự đùa cợt, nhưng sự thật chứng minh anh ấy nghiêm túc.

Tần Noãn Dương đã từng nhìn thấy anh ở rất nhiều năm trước.

Mới đầu vẫn chưa khuynh tâm, chỉ là nghe người ta nói về anh, tò mò về anh, thế cho nên sau đó lại biết thêm nhiều chuyện về anh lại càng có thêm nhiều hảo cảm dần dần liền đặt ở trong lòng. Nam nhân giống Đường Trạch Thần rất khó để không cho nữ nhân tới gần anh ấy, thậm chí hấp dẫn sự chú ý từ anh.

Tần Noãn Dương cũng không ngoại lệ, cho nên ngày ấy Tần Chiêu Dương cảnh cáo cô “Không được tò mò về hắn, không được tới gần hắn, càng không được câu dẫn hắn” cô mới chột dạ chạy trối chết.

Không chỉ là bởi vì Tần Chiêu Dương nói trúng sự thật, mà nguyên nhân còn do những điều cô biết về Đường Trạch Thần.

Vì thế lúc sau không chủ động du cự quá, cho nên khi anh ấy gật đầu thừa nhận Tần Noãn Dương mới cảm thấy…… Hoảng hốt thế...

Tần Noãn Dương quá rõ sự chênh lệch của cả hai, anh là tinh anh đứng trên đỉnh núi ở thương giới, cô mới ra đời rất ít chuyện để ở trong lòng. Từ nhận thức chi sơ sự đối đãi của anh vẫn trước sau nhất quán, tác phong thâm trầm, kiên nhẫn, dụ địch thâm nhập.

Người như vậy, Tần Noãn Dương tự nhận bản thân vẫn chưa có năng lực nắm chắc được.

Bên người cô có quá nhiều mối tình tốt đẹp, cô vẫn đang đợi trong quan vọng, nhưng cô thật sự không biết Đường Trạch Thần có phải là người cô muốn cùng tham dự đoạn cảm tình đó không.

Khi cô ở đánh giá Đường Trạch Thần đồng thời Đường Trạch Thần cũng đánh giá cô, thấy đáy mắt cô đáy lòng anh khẽ thở dài một hơi, hơi hơi kéo giãn khoảng cách hai người.

Anh ấy không ép hỏi, tất nhiên cô cũng giả ngu không trả lời, nhưng tâm lý lại ngo ngoe rục rịch.

Nhìn mưa bụi qua cửa sổ xe cô xuất thần, mãi sau một lúc lâu mới cởi giày cao gót thay dép lê. Gót chân rốt cuộc cũng được giải phóng, dẫm lên dép lê mềm nhất thời chả rõ tư vị ra sao.

Mái tóc dài theo động tác cô cúi người buông xuống, Tần Noãn Dương giơ tay vén sau tai, bắt đầu hối hận vừa rồi nói chuyện chả suy nghĩ. Nhưng bất quá ý niệm này cũng chỉ xẹt qua trong chớp mắt, thực mau đã bị cô dùng lý trí đè ép xuống.

Họ không nói chuyện cho đến khi tới dưới chung cư nhà cô.

Tần Noãn Dương xuyên qua màn mưa nhìn kiến trúc quen thuộc bên ngoài, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: “Hôm nay phiền anh rồi.”

Anh “ n” một tiếng, kéo tấm chắn xuống, trợ lý từ ghế trước đưa dù, anh thuận tay tiếp nhận, cũng không có đưa cho cô mà lại mở cửa xe.