Chương 11

Tần Noãn Dương nhìn bóng dáng hắn đơn bạc, giơ tay nhéo nhéo trán, lại nghĩ tới gì đó, đem tiền mặt trong ví ra đưa cho Mễ Nhã cầm đi cho hắn, “Bảo hắn gọi xe chở về, trên người hắn khẳng định không có tiền đâu.”

Mễ Nhã cũng bất chấp Hứa Nhã Thục nhìn chằm chằm vào bên này, cô ấy chạy thật nhanh đuổi theo.

Mễ Nhã đưa hắn lên xe mới trở về, Noãn Dương vẫn không yên tâm, gọi điện thoại bảo Tiểu Lăng đêm nay vất vả một chút, đến bệnh viện thay cô.

Tần Noãn Dương đến bệnh viện đã là rạng sáng, vừa vặn Phương Tử Duệ trực ban, cô không tốn chút sức đã tìm được phòng giải phẫu. Tiểu Lăng ở đến 12h thì Mễ Nhã bảo cô ấy đi về trước.

Cho nên giờ này, trên ghế dài ngoài phòng giải phẫu chỉ có mỗi Hứa Chính Dương ngồi cúi đầu, thần sắc không rõ, lưng lại thẳng tắp, cả người đều có vẻ cô tịch, bất lực.

Phương Tử Duệ chưa từng thấy Hứa Chính Dương, không khỏi có chút nghi hoặc, “Vị này là?”

Tần Noãn Dương cũng không tính nhiều lời, chỉ cười cười, sơ lược, “Bạn bè.”

Phương Tử Duệ cũng không truy vấn, chỉ nhắc nhở: “Tháng này em hẹn kiểm tra sức khoẻ, sau lại hoãn lại nữa anh sẽ trực tiếp tìm anh trai em.”

Mễ Nhã vừa lúc mua mấy ly cà phê lên, nhìn thấy Phương Tử Duệ “A” một tiếng: “ Thật trùng hợp, bác sĩ chủ trị.”

Tần Noãn Dương lấy một ly từ tay Mễ Nhã đưa cho Hứa Chính Dương, nhẹ giọng an ủi hắn: “Sẽ không có việc gì đâu, tôi chờ cùng anh.”

Hứa Chính Dương lúc này mới nâng mắt nhìn cô, nước mắt cũng rơi xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào, hắn không nói chỉ khóc càng ngày càng lợi hại.

Tần Noãn Dương nhẹ giọng an ủi, thần sắc không thấy mất kiên nhẫn xíu nào, chờ hắn khóc mệt mỏi, lúc này lấy khăn giấy đưa qua: “Chẳng lẽ anh đã quên lúc trước cũng là tôi cứu anh? Nếu anh có thể sống tốt, Chính Tân cũng sẽ như thế.”



Dưới ánh đèn sáng ngời, người thiếu niên khóc lóc rối tinh rối mù, đôi mắt đỏ đỏ sưng sưng. Tần Noãn Dương quỳ ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt cô ôn nhu lại kiên định, cả phòng yên tĩnh, Tần Noãn Dương chậm rãi vươn tay ôm hắn vào trong lòng ngực, tựa như lúc trước hắn không dám đi vào giấc ngủ thì đêm đó cô cũng nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng thế này, dùng việc ôm để giảm bớt sợ hãi cho hắn.

Phương Tử Duệ đi cùng Mễ Nhã xuống lầu không nhịn nổi, hỏi: “Noãn Dương cùng bé trai kia……”

Mễ Nhã cầm ly cà phê thở dài một hơi, “Noãn Dương không muốn nhiều người biết, tự anh hỏi chị ấy đi.” Khi nói chuyện, cô ấy đem luôn cà phê còn nóng nhét vào trong tay của hắn, “Bác sĩ Phương trực ban, cà phê cho bác sĩ nâng cao tinh thần.”

Phương Tử Duệ ngây người, cô ấy cũng đã bước đi xa.

Hắn vừa muốn về văn phòng, vừa quay đầu thấy một người mặc áo khoác đen dựa nghiêng ở trước cửa văn phòng hắn, sắc mặt người đó tái nhợt và ho khan, thanh âm khàn khàn, “Kê thuốc dạ dày, giảm đau cho tôi.”

Bác sĩ Phương tức điên lên: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi không phải bác sĩ trị dạ dày!”

5 giờ sáng Hứa Chính Tân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt nhỏ của cậu bé trắng bệch không còn chút máu.

Thần kinh Tần Noãn Dương vốn căng chặt cũng thả lỏng xuống, mới vừa đứng lên mặt mày tối sầm, Hứa Chính Dương phải đỡ Tần Noãn Dương mới không ngã xuống.

Một đường đưa Hứa Chính Tân vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Tần Noãn Dương mới đi tìm bác sĩ hỏi tình huống cụ thể. Biết được tạm thời không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Chính Dương tựa hồ có chuyện muốn nói, liền ngồi ở ghế dài chờ cô trở về.

Sắc trời đã sáng hơn, sắc trời lờ mờ đi qua.

Cửa sổ hành lang mở, nên gió lạnh thổi vào lầm mấy sợi tóc dán vào gương mặt cô. Tần Noãn Dương thuận tay đẩy ra, từ cửa sổ cô nhìn vào, nhìn một hồi lâu mới đánh vỡ trầm mặc. “Anh có chuyện muốn nói với tôi?”

Hứa Chính Dương gật đầu, thần sắc nghiêm túc, “Tôi đã là người trưởng thành, tiền thuốc men này nọ không nên làm phiền cô nữa.”



Tần Noãn Dương cười cười, “ n” một tiếng, “Nói trọng điểm đi, tôi có chút mệt.”

Hứa Chính Dương lúc này mới nhớ tới Tần Noãn Dương cùng hắn canh phòng bệnh một đêm, có chút lo lắng nhìn cô: “Cô có muốn đi ngủ trước hay không? Sau lại nói.”

Tần Noãn Dương thấy hắn tạm thời không nói, cũng thật sự rất mệt nên dứt khoát nằm ở ghế dài chợp mắt một hồi.

Hứa Chính Dương há miệng thở dốc, xem thấy cô nhắm mắt liền ngủ, quay đầu nhìn vào phòng em trai rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tần Noãn Dương bị tiếng Phương Tử Duệ cùng Hứa Chính Dương nói chuyện đánh thức, hơn nữa ngủ trên ghế dài cực kỳ không thoải mái, cơn buồn ngủ chậm rải tan, lập tức cả người đau nhức kéo đến.

Tần Noãn Dương ngồi dậy, trên người cô có cái áo khoác đen rớt trên mặt đất, nhấc mắt liền thấy Phương Tử Duệ đang ngồi cạnh Hứa Chính Dương nói nhỏ, trong tay còn xách theo một cái l*иg giữ ấm.

Tần Noãn Dương xoa xoa đôi mắt, khom lưng nhặt áo lên đưa qua: “Cảm ơn vì cái áo khoác.”

Hứa Chính Dương nhìn cái áo khoác sắc mặt rất là phức tạp mở miệng nói: “Không phải bác sĩ Phương, là……”

“Không phải anh.” Hắn cười tủm tỉm đánh gãy lời, đem l*иg giữ ấm đưa qua: “Em nhọc cả đêm rồi, uống chút cháo cho thanh nhuận dạ dày.”

Tần Noãn Dương hồ nghi nhìn cái áo khoác, “Thật sự không phải của anh?”

Bác sĩ Phương lập tức nghiêm túc lắc lắc đầu, “Không phải.”

Tần Noãn Dương quay đầu nhìn Hứa Chính Dương, ý bảo hắn nói cho rõ.