Đường Trạch Thần, người đàn ông có gia thế , phong lưu, phóng khoáng, danh tiếng như diều gặp gió vang khắp thành phố A, khiến không ít danh môn khuê tú ái mộ không dứt. Trước đó Tần Noãn Dương không hiểu về anh, trong lòng còn mang theo ý thăm dò từ xa. Nhưng sau khi hiểu rõ… Dù anh trai cảnh cáo “Đừng tới gần anh ta, đừng tò mò về anh ta, cũng đừng câu dẫn anh ta”, vẫn đã vượt qua Lôi Trì, câu dẫn anh…… ------------------- “Tần Noãn Dương, em có nguyện ý để anh phụ trách?” Tần Noãn Dương cúi đầu, tránh tay anh. Trầm mặc thật lâu sau, Đường Trạch Thần rốt cuộc lui ra, mới vừa động đã phát hiện Noãn Dương nắm lấy áo sơ mi của anh không có ý buông ra. Anh ấy cúi đầu nhìn Noãn Dương, cả hai đối diện tầm mắt nhau, ngón tay cô dù ở dưới ánh mắt anh vẫn không muốn buông ra. Sau đó, Đường Trạch Thần nghe cô nói: “Chắc anh biết cha mẹ em, anh trai và chị dâu, với rất nhiều người bên cạnh em, tình cảm của họ đều tốt đẹp khiến em hâm mộ.” Noãn Dương mím môi, đại khái chắc là tìm từ diễn đạt, ánh mắt lập loè nghiêm túc tiếp tục nói: “Cho nên em cũng vẫn luôn đang đợi, chờ một đoạn tình cảm rất tốt đẹp…… Đó là có thể cầm tay nhau đến già, trừ tính cách không hợp, hoặc là đối phương không thích em ra, thì không có lý do gì có thể chia tách cảm tình nhau. Nhưng em không biết người sẽ tham dự đoạn cảm tình có phải là anh hay không.”