Edit: Nynuvola
Hội diễn Nguyên Đán kết thúc, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối.
Tống Húc Dương duy trì được thứ hạng số 42 trong lớp mũi nhọn khoa học tự nhiên. Chu Oánh xem như vừa lòng. Mấy đồng nghiệp trong bệnh viện tán gẫu, đều nói con trai lớn nhà y tá trưởng Chu học ở lớp mũi nhọn trường trung học thực nghiệm, khen Tống Húc Dương gần như đã bước một bước vào đại học trọng điểm.
Tống Húc Dương lại tự thấy không quá thoải mái, vị trí đếm ngược không ổn lắm, mặc dù đều là trong lớp mũi nhọn.
Nhưng chút khó chịu này nhanh chóng bị cậu dập tắt —— Bởi vì Trình Mạt mang về nhà một tin tức tốt, lần đầu tiên từ lúc lên cấp hai đến nay, Trình Mạt đứng nhất lớp và xếp hạng 5 toàn khối trong kỳ khi cuối kỳ. Lúc trước do bị bệnh nên em nghỉ mất ba tháng, thành tích của em cũng không cao, lần này lại nhảy lên vị trí đầu, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thứ mấy? Em lặp lại lần nữa thứ mấy?” Tống Húc Dương mở to mắt nhìn.
Trình Mạt ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Thứ, thứ nhất.”
Tống Húc Dương liền bế em lên xoay một vòng, kích động hô to: “Trời đất! Mạt Mạt của nhà ta giỏi thật đấy!”
Chu Oánh đứng bên cạnh, nói: “Dương Dương mau thả em trai con xuống! Trình Mạt không còn bé nữa! Coi chừng quăng ngã em!”
Tống Húc Dương giờ mới buông Trình Mạt ra, nói: “Mẹ, Trình Mạt không nặng chút nào, sao mà ngã được!”
Mặt Trình Mạt vì thẹn thùng mà hơi ửng hồng, Tống Húc Dương thân mật nhéo nhéo má em, kể: “Kỷ lục cao nhất lúc học cấp hai của anh là xếp hạng thứ 33 trong lớp, lúc thi kết quả cũng không tốt như bây giờ. Ba đã chuẩn bị sẵn 3500 tiền phí chọn trường, may mà tiết kiệm được. Hồi ấy mẹ ra đường lúc nào cũng âm u, lần này chắc chắn mẹ rất vui cho coi, còn muốn lượn tới lượn lui ở đơn vị!”
Chu Oánh bĩu môi, nói: “Vui mừng lên đầu mẹ được chắc, lại không phải mẹ ——” lời nói đến bên miệng liền ngừng.
Lại không phải từ trong bụng bà chui ra. Trình Mạt nếu do bà sinh thì tốt rồi. Trình Mạt sao không phải do bà sinh cơ chứ. Chu Oánh nhất thời không rõ tư vị trong lòng, tức giận thầm mắng Tống Tử Minh khốn nạn không biết xấu hổ, chưa hết giận, còn mắng một câu Trình Hiểu Thu hồ ly tinh, sau mới xoay người vào bếp nấu cơm.
Bữa cơm tối nay, trên bàn có sườn xào chua ngọt.
“Bé con bé con đừng thèm, qua ngày mồng tám tháng chạp chính là Tết. Cháo gạo Laba ngày mồng 8 tháng chạp, ăn mấy ngày, 23 kẹo dính mạch nha; 24, quét dọn nhà cửa……” Một cửa hàng bên đường đang ph.át tiết mục đếm ngược nghênh xuân trên TV, một đám trẻ con hát đồng ca bằng chất giọng đáng yêu.
Ngày 23 âm Tết, Tống Húc Dương dẫn Trình Mạt ra ngoài ăn cơm cùng bọn Triệu Lôi, buổi tối khi trở về chợt nhìn thấy ven đường có một bà cụ đang bày bán kẹo mạch nha vo viên, Tống Húc Dương kéo Trình Mạt đi qua xem, sau đó mua hết chỗ kẹo que và kẹo mạch nha còn lại.
Trình Mạt từ nhỏ đã thích ăn ngọt, xách túi đi được hai bước liền lấy ra một cây kẹo que nhỏ ra cắn một chút, Tống Húc Dương chọc em: “Để anh nhìn xem là thỏ con nhà ăn ăn vụng kẹo que còn dính mè đầy miệng đây?” Dứt lời bèn kéo em đến ven đường, nói: “Đứng gió thế này mà dễ bị bệnh, em ăn cái này trước đi, còn lại không ăn nữa, về nhà rồi ăn.”
Trình Mạt đưa nửa thanh kẹo que dư tới bên miệng Tống Húc Dương, Tống Húc Dương cắn một miếng, đường dính vào răng không trôi đi, câj đành dùng đầu lưỡi đảo quanh chân răng, môi vô tình đυ.ng trúng ngón tay Trình Mạt, tay em lạnh căm căm. Tống Húc Dương tiện thể nắm lấy, đặt vào lòng bàn tay mình ủ ấm.
Trình Mạt nhìn chằm chằm cậu, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Răng Tống Húc Dương bị kẹo kẹo mạch nha bám dính khó chịu, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Trình Mạt nói: “Anh trai cũng đầy một miệng mè.”
Năm cũ qua đi, nháy mắt chính là tất niên.
Dì Trương giúp đỡ làm tổng vệ sinh, nặn một nồi thịt viên và ít thịt chiên cất vào tủ lạnh, sau đó về quê ăn tết.
Chu Oánh bận rộn từ sáng sớm ngày 30. Theo phong tục của Long Thành, ngày mùng 1 đầu năm không quét dọn, nếu không sẽ quét đi vận may, Chu Oánh nghĩ đến cảnh ngày mai không thể quét dọn vệ sinh, cả người liền khó chịu, cho nên bắt tay lai dọn từng cái bàn cái ghế, tay vịn cầu thang một lượt.
Tống Tử Minh đi công tác ở xa còn chưa trở về, Chu Oánh bận bịu ba đầu sáu. Bà viết một danh sách dài dằng dặc, sai Tống Húc Dương và Trình Mạt đi siêu thị mua đồ.
Cửa siêu thị giăng đèn kết hoa, bên trong biển người tấp nập, mấy cái loa lớn ầm ĩ phát ra “Trung Quốc năm mới vui sướиɠ ~ Rộn ràng tiếng ca tiếng cười ~ Trung Quốc năm mới vui sướиɠ ~ rực rỡ mãi mãi”. Tống Húc Dương kéo Trình Mạt xuyên qua đám người đang bận rộn mua hàng tết, đồ trong xe đẩy chỉ một lát đã đầy ắp. Trên đường về đến nhà cậu sực nhớ ra quên mua đồ ăn sẵn, vì vậy ghé qua khu chợ bán thức ăn ở tiểu khu bên cạnh dạo mấy cửa hàng mua thịt bò và chân giò hun xong mới trở về nhà.
Dầu và bột mì hai đứa trẻ khệ nệ xách về, Chu Oánh tỏ vẻ vừa lòng, nhưng đồ ăn và thịt tất cả đều không đủ tiêu chuẩn, Chu Oánh ngại thịt quá nhiều mỡ còn cải trắng quá già. Đợi Chu Oánh kén cá chọn canh từng cái xong, ánh mắt bà dừng trên nhãn dán túi nilon đựng đồ ăn nấu sẵn, ghi rõ mấy chữ to: Li Kee Cooked Food.
Chu Oánh xụ mặt, hỏi: “Đồ ăn nấu sẵn con mua ở đâu?”
Tống Húc Dương thành thật trả lời: “Con quên mua ở siêu thị, trên đường về nhà có ghé qua chợ bán thức ăn mua.”
“Trời ạ! Đúng là ngày thường tay không đυ.ng nước có khác, giao cho tí việc mà không nhanh nhẹn gì cả!” Chu Oánh giơ hai ngón tay ghét bỏ cầm túi, “Bùm” một phát ném luôn vào thùng rác, “Cái chỗ đó dơ chết đi được! Ông chủ mỗi lần lấy túi đều thổi vào trong, nước miếng cũng phun vô!”
Chu Oánh hận sắt không thành thép xua tay, nói: “Bỏ đi, hai đứa ra ngoài thêm lần nữa.”
Tống Húc Dương kéo Trình Mạt vừa định ra cửa đã bị Chu Oánh gọi giật về: “Từ từ, hai đứa muốn đi chỗ nào?”
Tống Húc Dương nghĩ nghĩ, thử nói: “Nhà đối diện tiểu khu?”
“Nhà đó cũng không được!” Chu Oánh lập tức bác bỏ, “Đếm tiền liền liế.m ngón tay, gớm chết được!”
“Mẹ, mẹ nói đi đâu thì tụi con đi đó.”
Chu Oánh ngẫm nghĩ, quyết định: “Thôi cứ vô siêu thị vậy, đi sớm về sớm.”
Hai người ra cửa, lại lần nữa gia nhập đại quân mua hàng sắm tết.
Ngày mùa đông ngắn ngủi, chờ tới khi ra khỏi siêu thị, sắc trời đã tối đen, bầu trời bắt đầu lất phất tuyết rơi, thời tiết không tốt, dòng người bôn ba bên ngoài đều vội vã chạy về nhà ăn tết. Trên đường rộn ràng náo nhiệt, thế nhưng không thể nào bắt được xe. Tống Húc Dương dắt tay Trình Mạt đứng nửa ngày, nhìn thấy tuyết rơi cũng không nhiều, nói: “Bỏ đi, chúng ta cứ đi theo đường về nhà vừa bắt xe. Dù sao cũng không có đồ gì quan trọng.”
Hai người cùng dạo phố đêm giao thừa. Tống Húc Dương một tay xách túi, một tay khác quen cửa quen nẻo nắm tay Trình Mạt nhét vào túi áo của mình.
“Em lạnh không?”
“Không lạnh ạ.”
Bàn tay nhỏ của Trình Mạt được bao bọc trong tay Tống Húc Dương, mềm nhuyễn như một cục kẹo bông. Tống Húc Dương nổi hứng nghịch ngợm, cậu vươn ngón giữa cào cào vào lòng bàn tay em trai, Trình Mạt vô cùng mẫn cảm, nhưng em không đành lòng rút tay ra, mặc cho Tống Húc Dương trêu đùa, cuối cùng thật sự nhịn không được, em khe khẽ kêu một tiếng: “Anh ơi, em ngứa.”
“Anh biết mà, anh chính là muốn cào em ngứa đấy.” Tống Húc Dương nhìn em trai, càng cảm thấy em đáng yêu đòi mạng, đường cũng không đi, chỉ mãi bận ủ ấm bàn tay Trình Mạt trong túi áo khoác. Cậu rút tay mình ra, cọ cọ chóp mũi lành lạnh như thỏ con của em, đoạn mò vào trong khăn quàng cổ Trình Mạt, ngón tay vừa chạm trúng da dẻ, cả người Trình Mạt lập tức co rụt lại, xin xỏ khoan dung: “Anh, em ngứa!”
Tống Húc Dương vui vẻ nhưng không muốn tiếp tục trêu em nữa. Cậu rút tay khỏi cổ Trình Mạt, vừa định giúp em trai chỉnh lại khăn quàng cổ, chợt nghe thấy giọng Tống Tử Minh gọi mình: “Dương Dương!”
Tống Tử Minh dừng xe, ngó đầu ra ngoài cửa kính gọi hai bọn họ: “Hai đứa đêm 30 tết còn lang thang trên đường cái là sao hả? Lên xe!”
Thời tiết không tốt, các thành phố lân cận đều đã có tuyết rơi trước Long Thành, đường cao tốc trơn trượt, Tống Tử Minh trở về sau chuyến công tác phải đi tỉnh lộ thông thường để đảm bảo an toàn, chiều ngày 30 mới chạy về Long Thành, dọc đường đi còn nhặt được hai đứa con trai bị Chu Oánh sai ra ngoài mua đồ ăn sẵn.
Cha con ba người về đến nhà, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Chu Oánh đang làm vằn thắn trong bếp, bàn tay dính bột mì ra mở cửa, hỏi: “Sao hai đứa đi lâu vậy?” Vừa nghểnh cổ liền thấy Tống Tử Minh cũng trở về, giọng đột nhiên biến thành quãng tám: “Ồ, có khách đến chơi kìa! ”
“Tết nhất, đừng bắt lỗi.” Tống Tử Minh bất đắc dĩ đáp trả Chu Oánh một câu, ông đứng ở cửa không đổi giày, nói với Tống Húc Dương và Trình Mạt: “Dương Dương Tiểu Mạt, bỏ đồ xong xuống lầu đốt pháo với ba. Ba có mua pháo, đang còn để dưới cốp xe đó.”
Trình Mạt đưa túi đồ ăn sẵn cho Chu Oánh, hỏi: “Dì ơi, dì cần con giúp không ạ?”
Chu Oánh nhận túi, quay lại nói với Tống Tử Minh: “Mau đi đi, nhìn thấy mấy người tôi càng vướng thêm!”
Tống Tử Minh dùng bật lửa đốt sợi dây bấc, đưa cho Trình Mạt. “Tiểu Mạt, con đốt lửa này, đều là nam tử hán, phải dũng cảm lên!”
Trình Mạt nghe lời gật đầu, nhón lấy sợi dây pháo, trong lòng vẫn không khỏi e dè.
“Đừng sợ.” Giọng Tống Húc Dương vang lên bên tai, không biết từ khi nào cậu đã đến sau lưng em trai. Tống Húc Dương vươn tay vòng qua ôm lấy Trình Mạt, một tay nắm tay Trình Mạt cầm dây bấc, ngọn lửa đỏ bắt đầu thắp lên phía đầu sợi dây pháo xám, tay Trình Mạt có chút run, nhưng được Tống Húc Dương nắm vững vàng, chỉ qua hai ba giây, kíp nổ liền kéo ra một chùm tia lửa
“Được rồi!” Tống Húc Dương kéo Trình Mạt chạy.
Tống Tử Minh bước mấy bước dài, nhưng Tống Húc Dương và Trình Mạt lại chạy ngược hướng với ông. Hai người chạy một quãng xa, tiếng pháo nổ tung sau lưng. Tống Húc Dương đứng yên, kéo em trai vào lòng, giơ tay che tai cho em.
Tống Húc Dương cao 1m83, tuy Trình Mạt không còn là bạn nhỏ nữa nhưng đứng trước người Tống Húc Dương cũng chỉ cao đến ngực cậu.
Thế giới náo nhiệt, “Náo” được bàn tay Tống Húc Dương che chắn bên ngoài, trong tai Trình Mạt chỉ còn dư lại “Nhiệt” bao phủ lấy em, sưởi ấm cho em, đồng thời khiến em nảy sinh ảo giác thiêu đốt giống như pháo trúc. Trình Mạt ngẩng đầu, đôi con ngươi sáng trong nhìn Tống Húc Dương, sau đó thuận theo vùi vào lòng anh trai.
Tống Húc Dương mặc áo khoác lông màu đen, Trình Mạt mặc áo trắng, cùng kiểu dáng, đều do Chu Oánh mua. Tống Húc Dương size XL, Trình Mạt size M, độ dài vừa vặn, có điều khi Tống Húc Dương ôm em, quần áo liền xẹp xuống, bao lấy cơ thể gầy gò của em.
Tống Húc Dương há miệng nói gì đó, Trình Mạt ban đầu có chút không nghe rõ, mê mang hỏi: “Anh ơi, anh nói gì thế?”
Tống Húc Dương nhấc một bàn tay che tai em ra, tiếng pháo vang lách tách ùa vào, mặt cậu gần như dán sát mặt em trai, trên mặt Trình Mạt dính vài bông tuyết nho nhỏ, bị Tống Húc Dương ủ ấm tan chảy.
“Mạt Mạt.”
“Dạ?”
“Sang năm phải mập thêm chút.” Tiếng thở “phù” ngưa ngứa xẹt qua lỗ tai Trình Mạt. Tống Húc Dương lần nữa phủ bàn tay lên.
Chơi một lúc, tuyết rơi càng ngày càng lớn, mấy mảnh pháo nổ ra cũng tạo thành một trận tuyết đỏ trong đêm giao thừa, lả tả bay múa vui vẻ.
Thanh âm của Chu Oánh từ cửa sổ lầu 3 truyền đến: “Đàn ông cả cái nhà này, không một ai trông cậy được cả! Đến giờ cơm rồi mà chưa biết đường về nhà giúp à?!”
Tống Húc Dương phì cười, kéo Trình Mạt đi theo Tống Tử Minh đến cửa lớn chung cư, cậu ngẩng đầu hướng lên lầu kêu to: “Mẹ —— chúng con không gây cản trở——”
Về đến nhà, trên bàn cơm một nửa là thớt và bột mì, nửa còn lại là đĩa thịt chín cắt xong để nguội, còn có một dĩa sủi cảo đã vớt ra khỏi nồi. Chu Oánh đang ở trong bếp làm mẻ sủi cảo thứ hai.
Tống Húc Dương tỉ mỉ rửa sạch tay, cầm một cái sủi cảo lên cắn đôi, miệng nói: “Không nóng, ngon lắm!” Vừa đút nửa cái sủi cảo còn lại vào miệng Trình Mạt. Trình Mạt nhỏ nhẹ nhai nhân tôm khô trong sủi cảo, ăn thật sự ngon lành, Tống Húc Dương bốc một chút bột mì bôi trên chóp mũi em.
Trình Mạt trốn không kịp, miệng vẫn còn ngậm sủi cảo, mơ hồ nói một câu không rõ với Tống Húc Dương, nghe ra giống như đang hầm hừ.
Tống Húc Dương cười: “Ồ, Trình Mạt, em dám hầm hừ anh trai em cơ đấy?”
Trình Mạt rốt cuộc nuốt sủi cảo xuống bụng, vội vàng thanh minh: “Không, không, em không hừ anh.”
“Thế đó là gì?” Tống Húc Dương nhướng mày.
Trình Mạt không trả lời, em vươn ngón tay cũng chấm một chút bột mì, nhấp miệng, khẽ quét lên mặt anh trai một cái.
Không bao lâu sau, Chu Oánh và Tống Tử Minh lại bắt đầu đốp chát nhau ở phòng bếp.
Tống Tử Minh bảo gói một đồng tiền xu vào trong sủi cảo để lấy may, nhưng Chu Oánh phản đối: “Bày trò, tiền dơ như vậy, bọc trong đồ ăn, vậy mà anh cũng nghĩ ra được!”
Tống Tử Minh nói: “Ai bày trò! Tết nhất, lười cãi nhau với em.”
……
Tống Húc Dương đang ngồi trên sô pha xem xuân vãn, tay cậu khoác qua vai Trình Mạt, ôm lấy em, vui vẻ cười nói: “Đừng nghe đừng nghe, vương bát niệm kinh.”
Đó là một năm hạnh phúc nhất trong trí nhớ của Trình Mạt.