Chương 18.

Dì Châu “ừ” rồi tiện thể nhìn quanh, đi lại cửa sổ tưới cho cây xương rồng một xíu: “bền bỉ thật” rồi bất giác lên tiếng cảm thán: “vậy mà nó cũng sống tốt giữa cái lạnh 5 độ C này, giống hệt con bé vậy!”

Bà nhớ lại, khoảng thời gian cô mới chuyển đến đây, đem thêm cây xương rồng nhỏ nhỏ này theo. Nhưng vì nhiệt độ ngoài trời lúc nào cũng dưới 10 độ C, xương rồng vốn không thể sinh trưởng ở thời tiết lạnh như thế này nên mỗi ngày một héo mòn, dù lúc nào cô cũng để ý chăm sóc. Bà thiết nghĩ nó sẽ không vượt qua nổi sự lạnh lẽo của thời tiết đâu, ấy vậy mà một tuần sau qua chơi bà rất ngạc nhiên khi thấy nó đổi sắc. Hỏi ra mới biết, Thủy đã để cây xương rồng trong nhà, bật nhiệt độ ở mức 20 độ cả ngày lẫn đêm ngay cả khi không có người nên nó hồi sinh trở lại. Cô rất dụng công cứu sống nó. Cho đến bây giờ, đã lớn lên rất nhiều rồi.

Vài phút sau, Thủy quay trở lại, đưa cho bà một hộp quà “cái này cháu mua ở Hà Thành, không quá đắt nhưng có hương vi quê hương, gì nhận lấy đi ạ.”

Dì Châu thoải mái cầm lấy “cảm ơn cháu nhé, tâm lý quá!”. Lúc này bà mới để ý thấy dưới đất một bức ảnh, bà cúi xuống nhặt lên “cái này, cháu làm rơi kìa?” bà vô tình nhìn lướt qua rồi đưa cho cô. Bà hơi nhăn mặt nghĩ gì đó.

Thủy nhận lấy, hơi nhíu mày nhìn, đó là tấm ảnh của anh - một thiếu niên trẻ trung, dáng vóc cao lãnh, rất đẹp - cô cất nó trong ví từ lâu rồi, không hiểu sao hôm nay lại rớt ra “cháu cảm ơn!”

Dì Châu cố nhớ lại gì đó rồi bất chợt hỏi “đây là…?”

“Người quen cũ thôi ạ!” cô rất điềm tĩnh đáp, mặt không đổi sắc. Người quen cũ cũng giữ ảnh của nhau sao? Thôi, tạm chấp nhận.

“À…” dì Châu cũng gật đầu, nghĩ gì đó rồi nói tiếp “nãy giờ dì cứ thấy người này quen quen, giờ thì nhớ ra rồi… Thực ra hai năm trước, cậu ấy có đến đây đấy.”

Cô nghe vậy rất bất ngờ, quay lại hỏi “hai năm trước ạ?”

“Đúng vậy… nhưng mà đợt đấy cháu đi công tác hai tháng liền, lúc cháu về dì quên béng đi, xin lỗi cháu nhé!”

“Vâng ạ!” Thủy cố tỏ ra bình thường, nhưng lòng lại hoang mang, hơi nóng rát.

Dì Châu kể lại.

Hôm đấy, dì đi mua đồ ăn ngoài siêu thị về, đúng lúc thấy một người con trai với dáng người cao, khuôn mặt góc cạnh với nước da hơi ngăm ngăm, ánh mắt lạnh nhạt đứng ở trước cổng nhà cô. Anh chỉ đứng đó, dựa vào tường như đang đợi ai đó. Dì Châu hơi thắc mắc: Vị Thủy đã đi công tác được hai tuần rồi, sao lại có bạn đến thăm nhỉ? Nghĩ vậy thôi rồi bà cũng đi qua, về nhà. Đến tối muộn, bà đi đổ rác vẫn chạc thấy bóng dáng hồi chiều, anh không đứng một chỗ nữa mà bắt đầu đi đi lại lại quanh cửa, bước đi chầm chậm rất kiên nhẫn, thi thoảng còn đưa mắt hướng vào nhà cô. Bà nghi ngờ bước đến: “cậu đây, là muốn tìm ai?”

Anh nhìn bà, ánh mắt sâu hoắm, trả lời: “tôi muốn tìm bạn!”

“Bạn của cậu là ai? Nếu có thể tôi sẽ giúp!” dì Châu hỏi lại, rất nhiệt tình.

Anh không trả lời, anh chỉ muốn ngóng nhìn cô từ xa mà thôi, cũng không dám đυ.ng chạm đến cuộc sống hiện tại của cô “cảm ơn gì!”. Anh nói thế rồi cũng bước ra xe, xe không lăn bánh. Anh ngồi trong xe. Dì Châu không hiểu kiểu gì, xem xét lại căn nhà xem có vấn đề gì không rồi cũng đành quay về.

Ngày hôm sau, bà vẫn thấy chiếc xe đó đậu ở góc bên kia đường, bà suy nghĩ đôi chút: cậu ta thần thần bí bí thế kia, không biết có ý gì xấu không? Con bé lại mới chữa khỏi bệnh trầm cảm, đến khi trở về có chuyện gì thì sao? Thế là bà liền đi về, thương lượng với con trai mình: “Nguyễn Hoàng, ra mẹ bảo.”

Nguyễn Hoàng đang học bài trong nhà, bước ra: “sao vậy ạ?”

“Hình như nhà chị Thủy có người theo dõi, con qua đó giúp nó giải quyết đi. Con cũng lo cho con bé mà, đúng không?” bà ấy nói một tràng, mắt không dời khỏi mặt con trai.

Nghe thấy mẹ nói vậy, Nguyễn Hoàng hơi nhăn mặt, mặc dù đã gần 20 tuổi nhưng do từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính cách cậu khá bồng bột, hành xử hơi non nớt “chị ấy không thích con!”

“Phòng vẫn hơn mà, một mình con bé không ai nương tựa, không làm con dâu được thì làm con gái nuôi đi. Con đừng có nói bằng giọng điêu đấy…” Bà thúc giục con trai rồi xua đuổi anh đi.

Tất nhiên, cậu cũng đi ra, bước đến trước nhà cô. Nguyễn Hoàng nhìn quanh, đã xác định được đối tượng nguy hiểm mà mẹ anh nói. Câu tự tin bước lại, gõ cửa xe: “cho hỏi, anh đây là muốn làm gì mà cứ luẩn quẩn chỗ này thế?”

Không nhanh không chậm, Lê Khuynh mở kính ra “Ninh Vị Thủy! Có chuyện gì sao?” giọng anh khàn khàn, nhạt nhạt vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.

“Bạn gái tôi đi công tác rồi, anh tìm cô ấy có có việc gì không?” Hoàng muốn giải quyết nhanh gọn, nói thế cho nhanh, nghĩ rồi tiếp tục “tôi sẽ chuyển lời.”