Chương 9: Không tin

Cô ngày xưa cao cao tại thượng như vậy, nhưng không có tự cao như hắn, đáng đời hắn độc thân. Không nói cũng chả sao, đằng nào cô cũng không muốn nói chuyện với anh.

Cảnh Sang bật máy điều hòa, cảm thấy buồn chán, liền mở thêm hai bài hát cho nghe. Cô nghe vẫn luôm là loại nhạc DJ decibel cao và âm thanh của âm nhạc dường như có thể làm điếc tai. Nhưng Cảnh Sang không cảm thấy như vậy, cả cơ thể cô rung lên theo điệu nhạc và ngâm nga.

Hoàn toàn coi Lục Tư Diên đang lái xe như không khí, khiến anh sốc đến mức giơ tay lên tắt nhạc. Nhạc vừa dứt, Cảnh Sang quay sang nhìn anh chằm chằm, sau đó lại giơ tay bật nhạc lên. Ngay khi cô ấy bật nó lên, Lục Tư Diên lại tắt nó đi. Cô bật lại, còn anh tiếp tục lái xe, chỉ quay đầu lại nhìn cô, lại tắt máy, lạnh giọng uy hϊếp cô.

- Có tin hay không, tôi đánh cô.

Cảnh Sang ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được, đối mặt với anh.

- Anh muốn đánh tôi hả?

Lục Tư Diên giơ tay như chuẩn bị tát vào mặt Cảnh Sang không chút do dự. Còn cô. thực sự nghĩ rằng anh ta đang đánh, và vô thức nhắm mắt lại. Kết quả là...trên mặt không có đau, lại mở mắt ra. Lúc này cô mới thấy lòng bàn tay của Lục Tư Diên đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, véo nhẹ rồi hỏi.

- Vừa rồi em thật sự đùa giỡn với anh sao?

Cảnh Sang - …

Tên này đúng là có cách làm cô sợ chết khϊếp.

Cô thực sự nghĩ rằng anh ta sẽ dã thú đến mức ra tay với cả phụ nữ. Cảnh Sang thở phào nhẹ nhõm, nói với anh ta.

- Bằng không? Tôi không cần lo cơm ăn áo mặc, lại còn đang tuổi thanh xuân, dung mạo xinh đẹp tự nhiên, đi đến đâu cũng được người người ngưỡng mộ. Thời gian tươi đẹp như vậy, kẻ ngu ngốc cũng không nghĩ tới mà tự sát.

Tục ngữ nói “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Chà, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thuần phục con thú bên cạnh mình cho nguyên chủ.

- Nhưng tôi vẫn không tin em.

Lục Tư Diên rút tay về, mặt vẫn như cũ không có biểu cảm nào.

Nếu như cô gái này không có ý nghĩ tự sát, như thế nào nửa tháng trước cô tiểu thư nhà họ Thẩm đã chết rồi?

Nhiều người như vậy nhìn thấy cô nhảy biển tự sát, Thẩm tiểu thư đã cứu cô, hôm nay cô lại tới nơi này, nếu không muốn chết sao còn tới đây.

Lần này, Lục Tư Diên sẽ không bao giờ tin tưởng cô ấy nữa. Trong trường hợp cô ấy lại làm điều gì đó ngu ngốc, anh chỉ có thể nhốt cô ấy một lần nữa.

Cảnh Sang nhìn Lục Tư Diên, và khi nghe anh nói rằng an không tin cô, thì cô lại thực sự không có gì để chứng minh.

Cũng cạn lời. Vì vậy cô không nói gì, dựa vào một bên nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, cô chán quá tìm thuốc lá trong xe. Nhưng cô đã tìm kiếm một lúc lâu không tìm thấy nó, vì vậy cô hỏi Lục Tư Diên.

- Anh có thuốc lá không?

Mặc dù cô không nghiện thuốc lá nhiều, nhưng vào lúc này, cô ấy chỉ muốn hút hai điếu. Lục Tư Diên lạnh lùng nhìn cô, nhưng không nói gì.

Theo quan điểm của anh, cô gái bên cạnh anh không bị bệnh nặng. Chưa kể tính tình của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, có một số lời cô ấy nói đơn giản là anh không thể hiểu được.

Thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại trở nên như vậy, Lục Tư Diên đeo tai nghe Bluetooth và nói với Tiêu An.

- Cậu thông báo cho Nam Sơ Dục, đợi tôi ở Viên Tang, ngay bây giờ.

- vâng, Lục tổng

Hơn nửa giờ sau, xe của Lục Tư Diên lái vào vườn dâu. Đề phòng Cảnh Sang bỏ chạy một lần nữa, anh đã túm lấy cổ áo cô và kéo cô về phía biệt thự.