Chương 2: Xem biểu hiện của em

Đột nhiên, trong lúc suy nghĩ, Cảnh Sang bất giác hỏi Lục Tư Diên:

- Làm thế nào để anh có được dáng người hoàn hảo này vậy? Nào, nào, chúng ta hãy nói một chút về dáng người anh nhé.

Nói xong, Cảnh Sang vội vàng kéo Lục Tư Diên ngồi xuống bên cạnh mình. Cô ấy nhìn Lục Tư Diên một cách tò mò và khám phá, với đôi mắt to tròn, vẻ mặt chờ đợi.

Nhưng Lục Tư Diên lại nhìn cô ấy một cách nghi ngờ. Xem ra... Từ khi hắn bắt vật nhỏ này từ biển mang về, tính tình của cô liền thay đổi.

Trở nên táo bạo và liều lĩnh, làm bất cứ điều gì minh muốn và không sợ bất cứ điều gì.

- Tập thể dục nhiều hơn mỗi ngày.

Ném cho Cảnh Sang một câu,Lục Tư Diên thay đổi vị trí và nằm xuống bên cạnh Cảnh Sang, lặng lẽ nhắm mắt lại. Cảnh Sang nhìn anh , nắm chặt tay và giương về phía trước, sẵn sàng đánh anh. Nhưng sợ bị anh phát hiện, cô vội rụt tay lại, nằm xuống bên cạnh anh.

- Lục Tư Diên, tôi, tôi rất buồn chán ở đây, anh có thể thả tôi ra ngoài không?

Cô đã bị giam cầm ở đây chắc cũng được nửa tháng rồi phải không? Những gì cô phải đối mặt trong một ngày là một đám vệ sĩ, người hầu,lại không thể lướt web, chơi game, uống rượu và hát karaoke, làm sao cô có thể chịu được?

- Xem biểu hiện của em đi.

Nam nhân mí mắt cũng không nhấc lên, tựa hồ có chút buồn ngủ, lật người ôm Cảnh Sang vào trong ngực, hơi thở ấm áp xuyên qua ngọn tóc phả vào mặt Cảnh Sang.

Cảnh Sang sững người, không dám nhúc nhích nữa.

Nhưng cô vẫn thẳng thắn đáp lại:

- Được, em hứa với anh, sau này em sẽ là người phụ nữ ngoan ngoãn của anh, sẽ không khóc lóc không làm loạn, cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, được không?

Tuy rằng cô không biết lấy lòng đàn ông, nhưng cô biết chỉ cần mình biết nghe lời, đàn ông nhất định sẽ thích cô, đúng không?

Đây là lần đầu tiên trong 22 năm cuộc đời, cô tiếp xúc với một người đàn ông lâu đến vậy.

Cảnh Sang nhìn chằm chằm vào Lục Tư Diên sau một lúc không nghe thấy câu trả lời.

Nhưng cô cảm nhận được hơi thở của anh đã trở nên đều đặn và nhẹ nhàng hơn!

Mẹ kiếp, thế ra thằng này ngủ quên à?

Thật nhàm chán!

Thật sự không nói nên lời, Cảnh Sang không còn cách nào khác đành phải ép mình đi ngủ.

...ngày hôm sau.

Khi Cảnh Sang tỉnh dậy, không có dấu hiệu của Lục Tư Diên bên cạnh nữa.

Cô ngồi dậy, ngáp và vươn vai trước khi ra khỏi giường để tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi đến phòng thay đồ.

Bởi vì trước đây ở Thẩm gia, cô nàng có bảy tám người hầu hầu hạ hạ, từ đầu đến chân chả cần làm bất cứ việc gì.

Nhìn dãy quần áo và váy của cô bé nhỏ mặc trong phòng thay đồ trước đây, tất cả đều lòe loẹt, thực sự không phải phong cách cô yêu thích.

Lục Tư Diên chẳng phải nói, sẽ nhìn biểu hiện của cô đấy sao?

Vậy nên, cô sẽ thực hiện tốt.

Cảnh Sang đến phòng để đồ của Lục Tư Diên, xé một chiếc áo sơ mi và mặc vào người.

Vì áo đủ dài nên cô nàng thậm chí không cần mặc quần mà chỉ dùng làm chân váy.

Hơn nữa, cô còn cố ý không mặc áσ ɭóŧ, mái tóc dài ngang lưng cũng không thèm buộc gọn, đội luôn cái ổ quạ trên đầu xuống lầu.

Lục Tư Diên đang ăn sáng.

Có một số người hầu đứng bên cạnh anh , cũng như trợ lý riêng của anh Tiêu An.

Nhìn thấy Cảnh Sang đi xuống lầu, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào nhau, xấu hổ nhìn Cảnh Sang.

Lục Tư Diên cũng chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vật nhỏ.

Kết quả là mặt anh lập tức đen lại, quát những người xung quanh:

- Nhắm mắt lại.

Những người xung quanh sợ tới mức lập tức quay người lại, không dám nhìn Cảnh Sang nữa.

Tiêu An cũng vội vàng xoay người tránh đi, sợ Lục tổng móc mắt anh ra mất.