Chương 22: Đừng sợ, có anh ở đây



Tần Ấu Âm vốn ngoan ngoãn, thời khắc này còn dịu dàng hơn, nghe thấy yêu cầu từ thanh âm khiến cô an tâm, cô thuận theo khẽ gọi: “Tiểu Viêm ca.”

Bởi vì dùng giọng mũi, nên độ ngọt ngào càng gia tăng.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm ở rất gần cô, ba chữ lọt vào tai anh, đâm thẳng xuống tận sâu nơi đáy tim, làm dậy lên một làn sóng trong cõi lòng.

Tựa như bị mê hoặc, không cách nào thoát ra.

“Tần Ấu Âm.” Cố Thừa Viêm đưa tay lên mặt cô, l*иg ngực phập phồng, “Em biết anh là ai không?”

Ánh mắt Tần Ấu Âm nặng trĩu, miễn cưỡng nâng lên một nửa, thành thật gật đầu: “Anh là Tiểu Viêm ca.”

Cố Thừa Viêm thật sự sắp phát điên rồi, mặc dù biết rõ cô còn mơ màng, khi tỉnh táo hẳn chắc chắn sẽ không thừa nhận. Nhưng mặc kệ đi, quản nhiều như vậy làm gì chứ. Anh trực tiếp ôm lấy đầu cô, đôi môi nóng bỏng áp xuống, hôn lên vầng trán tóc mái loà xoà của cô.

Trên môi anh như có lửa, bùng cháy kịch liệt dọc theo từng ngóc ngách trên cơ thể.

Hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Sớm muộn gì, anh đều thua dưới tay cô gái này.

Một lúc sau Cố Thừa Viêm mới đứng dậy, đắp chăn phủ lên người cô, nhìn cô yếu đến không mở nổi mắt, toàn bộ lời muốn hỏi đè nén lại, “Ngủ thêm một lát đi, anh ở đây, đừng sợ.”

Tần Ấu Âm rất nhanh không trả lời lại anh nữa, mê màng chìm vào giấc ngủ.

Lòng Cố Thừa Viêm càng đau, bàn tay nắm lại càng chặt. Anh nhẹ bước ra ngoài phòng bệnh, Trình Gia đi qua, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Có phải là Sở Hân cố tình nói ống dẫn nước ở kí túc hỏng không? Chắc chắn là cô ta làm ra trò này.”

“Cô biết những gì, nói hết cho tôi.”

Trình Gia hít sâu một hơi: “Sở Hân yêu thầm anh nên mới ghét Âm Âm, nhưng em cảm thấy đây không phải là trọng tâm. Em từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, là bắt đầu từ chiều hôm đó, lúc cô ta quay lại bắt gặp bọn em đang gọi video, mới đột nhiên trở nên tồi tệ hơn.”

“Gọi video?”

Tề Tinh Tinh và Trình Gia kể lại toàn bộ sự tình hôm mà Tần Vũ gọi video cho Tần Ấu Âm.

Cố Thừa Viêm cau mày, đúng lúc tin tức bên phía Trần Niên gửi đến.

“Anh, em đã nghe ngóng được không ít rồi. Sở Hân đó đích thị chỉ là gối thêu hoa*, thường ngày ra vẻ bạch phú mỹ, trên thực tế không có tiền. Đồ cô ta dùng toàn là hàng nhái, cộng thêm đang gánh không ít khoản nợ trong trường. Có người nói, từng nhìn thấy cô ta lén lút trở về một khu dân cư cũ, hình như là về nhà. Nhưng nơi đó căn bản không phải khu biệt thự giàu có gì mà cô ta hay nói.”

(*) gối thêu hoa: ám chỉ loại người chỉ có ngoại hình mà không có não.

Giả bộ có tiền, sống một cách phong bạt, lại còn trút giận lên con gái của Tần Vũ?

Thay vì ghét, nên nói rằng, cô ta sợ Tần Ấu Âm sẽ tiết lộ thứ gì đó ra bên ngoài.

Cố Thừa Viêm có hàng ngàn cách, khiến Sở Hân sống không bằng chết.

Nhưng điều anh thật sự mong muốn, không đơn giản chỉ dừng lại ở trả thù, mà là cô gái nhỏ của anh có thể sớm hồi phục trở lại.

Cố Thừa Viêm lại gọi điện thoại cho Vương Sấm, “Cháu là bạn học của Tần Ấu Âm, cô ấy bị bạn cùng phòng là Sở Hân hại tới mức nhập viện rồi. Cháu muốn hỏi, chú có quen biết người này không?”

Vương Sấm nghẹn lời hồi lâu, chửi thề một câu rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Ông mặc cảnh phục đi tới, cả người đổ mồ hôi nhễ nhại, chưa nói lời nào đã muốn vào trong phòng bệnh, nhưng bị Cố Thừa Viêm cản lại, “Cô bé đang ngủ, không thuận tiện.”

Vương Sấm liếc anh hai lần, chắc chắn Tần Ấu Âm không xảy ra việc gì quan trọng, sau đó đi tới phía cầu thang ít người qua lại. Ông châm một điếu thuốc, hỏi: “Quan hệ của cháu và con bé là gì?”

Cố Thừa Viêm nhìn ông: “Tối qua cháu đưa cô ấy về kí túc, phát hiện ra có chuyện không ổn nên xông vào, may mắn đã kịp thời nhập viện. Lần trước chú Tần bị thương, cũng là cháu đi cùng cô ấy tới.”

Lời nói không có gì quá đặc biệt, nhưng từng câu chữ lại mang theo chút mơ hồ.

Vương Sấm dùng ánh mắt của một cảnh sát hình sự nhìn Cố Thừa Viêm, mặc dù không phải là mẫu người quá ngoan ngoãn, nhưng đối với cháu gái ông lại hết lòng chân thành, cuối cùng ông thở dài: “Ba của Sở Hân là đồng đội cũ của đội trưởng, là một giao tình rất sâu sắc. Năm đó hai người cùng nhận nhiệm vụ giải quyết một băng nhóm tội phạm khét tiếng. Vào ngày phá án, ba của Sở Hân cho rằng bản thân có cơ may thắng lợi nên bốc đồng, không nghe lệnh của cấp trên đã tự ý hành động.”

“Không chỉ mất mạng, còn liên luỵ đến cả đội, suýt nữa thất bại. May mắn là đội trưởng phản ứng nhanh, vừa cứu mọi người kịp thời, vừa bắt giữ được tên trùm.”

“Nhưng cũng chính vì chuyện này mà đội trưởng bị băng đảng tội phạm ghi thù, anh ấy gặp chấn thương nặng còn chị dâu---” Vương Sấm hít một hơi thuốc, “Sau khi chị dâu qua đời, đội trưởng đã gửi con bé đến phía Nam.”

Không phải chỉ vì sợ bản thân không đủ năng lực chăm sóc con gái, mà hơn hết, là ông lo lắng cô bé sẽ bị liên luỵ.

Cố Thừa Viêm im lặng lắng nghe.

Vương Sấm dừng lại một lúc mới nói, “Đó là thời điểm mà đội trưởng đau đớn nhất. Lúc đó, mẹ của Sở Hân đến đội làm loạn, nói rằng cô nhi goá phụ không có cách nào sống tiếp, chồng của bà ta hi sinh vì tổ quốc, hẳn phải được đền bù.”

“Sự thật thì đâu có phải là hi sinh, đó là phạm lỗi. Thế nhưng những lời nói đó khiến đội trưởng không chịu nổi, nghĩ đến vợ con của mình, liền lấy tiền riêng ra, mỗi tháng chu cấp cho họ.”

Vương Sấm nói xong, vùi điếu thuốc lên trên thùng rác, chua xót nói: “Ai cmn biết được là một bạch nhãn lang*? Mẹ của Sở Hân luôn nói rằng chồng bà ta chết là do lỗi của đội trưởng. Vì đội trưởng sơ suất, đã không bảo vệ tốt đồng đội của mình, chắc chắn là chột dạ nên mới đưa bà ta tiền trợ cấp.”

(*) bạch nhãn lang: kẻ vong ân bội nghĩa.

“Đội trưởng nhìn đứa bé nhỏ chạc tuổi con mình, không đủ cái ăn cái mặc, không nỡ nhìn con bé chịu khổ cho nên không đoái hoài đến bà ta, mỗi tháng vẫn đưa tiền trợ cấp. Lần trước đã nói, đợi Sở Hân tốt nghiệp Đại học xong sẽ dừng lại. Nào có ngờ, mẹ nào con nấy, lại tâm cơ động tay động chân đến con bé Âm Âm?”

Cố Thừa Viêm nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ thù địch.

Anh gật đầu, “Cháu không cần biết cô ta là ai, tuyệt đối không được động đến Tần Ấu Âm. Tất cả những chuyện cô ta làm sai, đều phải nhận hình phạt thích đáng.”

Lúc Cố Thừa Viêm trở lại phòng bệnh, Tần Ấu Âm đã tỉnh giấc. Cô ngồi thẳng, dựa lưng vào gối, nở một nụ cười với Trình Gia.

Vừa thấy anh bước vào, nụ cười lập tức biến mất, rủ mắt không an tâm.

Mặc dù không nằm ngoài dự đoán, nhưng tâm tình Cố Thừa Viêm vẫn rất khó chịu.

Anh đã nói mà.

Cô bé không có lương tâm này, sau khi tỉnh táo liền không chịu trách nhiệm với anh.

Trình Gia và Tề Tinh Tinh tự động ra ngoài đóng cửa, Tần Ấu Âm càng khó xử hơn, ôm chặt lấy chăn bông.

Cô vừa mới có một giấc mơ không hề bình thường!

Trong giấc mơ, cô gọi Cố Thừa Viêm là Tiểu Viêm ca, anh còn hơn lên trán cô.

Tần Ấu Âm cắn môi, Cố Thừa Viêm đưa tay ra, khẽ nói: “Có vết thương, em đừng cắn nữa.”

Vừa tiếp xúc, Tần Ấu Âm co lại, không tự chủ được gọi một tiếng: “Chủ tịch.”

Cố Thừa Viêm ngồi bên mép giường, hai tay chống lên, có chút rầu rĩ hỏi: “Thế nào, tỉnh dậy liền lật mặt, không phải là Tiểu Viêm ca của em nữa rồi?”

Tần Ấu Âm kinh ngạc.

Đợi đến khi phản ứng được ý tứ trong lời anh nói, mặt cô đỏ bừng cả lên, không dám trực tiếp đối diện anh.

Nụ hôn trên trán đó, không phải là mơ.

Cố Thừa Viêm nói tiếp: “Nhục Nhục ngoan nhất, gọi một tiếng Tiểu Viêm ca xem nào, gọi xong anh sẽ kể chuyện cho em nghe.”

Cô vừa muốn phản đối, anh đã bổ sung: “Là chuyện liên quan đến ba em Tần Vũ, còn có cả Sở Hân.”

Tần Ấu Âm nghẹn lại, đưa mắt lên nhìn khuôn mặt góc cạnh ở đối diện, vành tai dần nóng lên. Đấu tranh một hồi lâu, cô miễn cưỡng hoàn thành tâm nguyện của anh: “Tiểm Viêm ca, mau kể đi.”

Lỗ tai Cố Thừa Viêm tê dại, không nhịn được xoa đầu cô, thanh âm ôn nhu phát ra: “Quả là một đứa trẻ ngoan.”

Lúc câu chuyện nói đến phần cuối, phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Trình Gia đi vào, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Vừa rồi có một bạn học cùng khoa gọi điện cho em nói, Sở Hân ở trường lan truyền tin đồn Âm Âm giả bệnh, còn nữa, trên diễn đàn lúc này đang bát quái về chuyện của Âm Âm.”

Cố Thừa Viêm ngước lên: “Bát quái thế nào?”

Trình Gia cực kỳ tức giận, nhẫn nhịn nói: “Giả bộ yếu đuối, làm quá mọi chuyện, còn có… câu dẫn anh.”

Cố Thừa Viêm cười lạnh.

Tần Ấu Âm bức xúc ngồi thẳng dậy, môi mím lại thành một đường thẳng.

Cố Thừa Viêm phủ lấy bàn tay đang run rẩy của cô, an ủi: “Nhục Nhục, em nghe rõ chưa? Kẻ vô liêm sỉ còn biết cắn ngược.”

“Điều mà anh muốn nói với em chính là, nếu như em không tình nguyện ra mặt, chuyện này anh hoàn toàn có thể thay mặt em giải quyết. Không ai dám tung tin đồn nhảm, không ai dám nói em lấy nửa câu. Loại người như Sở Hân, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mắt em nữa.”

Cả người Tần Ấu Âm căng cứng.

Cố Thừa Viêm nhìn cô chăm chú, “Nhưng nếu em muốn tự mình giải quyết, vậy anh sẽ ở bên cạnh em, một bước cũng không rời. Có anh bảo vệ, em có thể muốn nói gì thì nói, muốn mắng mỏ bất kì ai đều được, miễn là rũ sạch mọi cảm xúc.”

“Làm đi, không cần sợ hãi, bởi vì có anh ở đây.”

Tần Ấu Âm sững sờ nhìn anh, toàn bộ bất bình và uỷ khuất từ tận sâu đáy lòng, vì vài lời nói của anh, mà trào dâng mãnh liệt một cách chưa từng có.

Trình Gia im bặt, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh như bóng ma, đầu gục xuống người Tề Tinh Tinh: “Không ổn rồi, tớ không chịu được nữa, sắp chết đến nơi rồi. Viêm ca thật biết cách lấy mạng người khác. Rốt cục Âm Âm làm thế nào mà kháng cự được mê lực đó vậy?”

Tề Tinh Tinh cảm khái: “Bởi vậy mới nói, người khác trèo thế nào cũng không lên, chỉ có Âm Âm của chúng ta mới làm được.”

Trình Gia hùa theo: “Câu trả lời quá đỉnh!”

Tề Tinh Tinh vẫn muốn nói, đột nhiên biểu cảm thay đổi, kéo Trình Gia lại nhìn về nơi cuối hành lang, “Hình như là Sở Hân?”

Đây là tầng phòng đơn đắt đỏ trong bệnh viện, không có quá nhiều người, cho nên rất dễ phát hiện khi thấy người quen.

Tề Tinh Tinh vỗ vỗ Trình Gia: “Mẹ kiếp, cậu mau đi báo cho Viêm ca, đừng để cô ta doạ đến Âm Âm.”

Lời còn chưa dứt, tiếng giày cao gót của Sở Hân đã mạnh mẽ vang lên, cả tiếng hét thất thanh từ xa của cô ta cũng truyền tới: “Tần Ấu Âm, hù doạ một tí liền trốn trong bệnh viện? Đừng có giả bộ nữa, có cần tôi trao cho cậu giải thưởng diễn xuất không?”

Cô ta không đến một mình, đằng sau còn kéo theo một đám người đến xem náo nhiệt, mục đích là muốn đẩy Tần Ấu Âm đi vào tuyệt vọng một lần nữa.

Ngày phát hiện Tần Ấu Âm là con gái của Tần Vũ, cô ta kinh hãi muốn chết, lo sợ hình tượng bạch phú mỹ của bản thân sụp đổ, vừa về nhà liền khóc lóc kể lể với mẹ mình.

Người mẹ tát cô, nói lớn: “Bộ dạng phế vật này của mày, sao có thể tìm được một đối tượng giàu có chứ, tao xem như mất công dạy dỗ mày rồi! Họ Tần nợ nhà chúng ta, đưa tiền là đương nhiên. Về đứa con gái của ông ta, tốt nhất bày trò khiến cho nó có đến thở cũng không dám nữa.”

“Nếu như nó nghỉ học rồi, sẽ không có ai biết về chuyện của mày.”

Thời gian có hạn, biện pháp nhanh nhất mà cô ta nghĩ ra chính là bố trí một căn phòng ma ám tại kí túc xá.

Cô đã xem trộm hướng dẫn sử dụng thuốc của Tần Ấu Âm, khá là nghiêm trọng, nói không chừng sẽ thật sự có thể doạ cô sợ hãi đến mức bỏ học.

Hôm nay biết được Tần Ấu Âm đã tỉnh lại, lại nghe nói ba trợ thủ trong kí túc hôm đó đều bị Cố Thừa Viêm bắt được, phải đối diện với hình phạt đuổi học. Cô ta đã không còn đường lui, đã làm thì phải làm cho tới cùng.

Sau khi lan truyền tin đồn ra ngoài, tận dụng cơ hội Cố Thừa Viêm vắng mặt, đã gọi một nhóm người đến gây áp lực cho Tần Ấu Âm. Cô ta không tin, Tần Ấu Âm có thể chịu đựng được.

Tề Tinh Tinh nhìn đám người tới gần, dũng cảm đứng ra ngăn lại: “Làm cái gì?”

Sở Hân đẩy cô ra, đạp cửa muốn xông vào phòng bệnh.

Thế nhưng, cánh cửa vừa mở ra, một thân hình cao lớn mang đậm vẻ hung dữ xuất hiện trước mắt cô ta.

Cố Thừa Viêm siết chặt tay lại, thanh âm rất lạnh lùng: “Thật con mẹ nó một lũ phiền phức, gây ô nhiễm không khí trong bệnh viện.”

Anh vừa dứt lời, Trần Niên dẫn theo hơn chục nam thanh niên từ góc khuất bên ngoài bước ra, đi vào bao vây xung quanh đám người mà Sở Hân dẫn tới. Cửa phòng bệnh đóng sầm lại, hiển nhiên là một cái bẫy lừa gạt người đã được chuẩn bị kĩ từ trước.

Tần Ấu Âm vẫn đang ngồi trên giường, sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sắc mắt Sở Hân trắng bệch, trong phút chốc lập tức minh bạch. Là Cố Thừa Viêm trước đó đã đặc biệt cho cô ta biết, anh không có trong bệnh viện, mục đích chính là muốn cô ta tới đây.

Tình yêu và sự ái mộ, thời khắc này hoàn toàn biết thành kinh hãi.

“Anh, anh có ý gì, bọn em là, là…”

Cố Thừa Viêm khinh thường nheo mắt: “Câm.”

Trần Niên lấy trong túi ra hai chiếc khẩu trang rách, buộc quanh miệng Sở Hân, cả người cô ta lộ ra vẻ kinh hoàng.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Chỉ một hành động này, khiến toàn bộ phòng bệnh im phăng phắc. Những người bám đuôi đến xem trò vui đều ôm bụng hối hận, không dám liếc nhìn Cố Thừa Viêm lấy một cái.

Cố Thừa Viêm nhàn nhạt nói: “Không tệ, còn biết tự dâng mình tới cửa. Đúng lúc cô gái nhỏ của tôi vẫn chưa thể xuất hiện, không tiện tìm cô.”

Anh quay đầu, ánh mắt liền thay đổi, ôn nhu nhìn về phía Tần Ấu Âm đang nín thở: “Nhục Nhục, có thể xuống giường được không? Anh đem người tới cho em xử lý đây, muốn chém gϊếŧ gì đều tuỳ em.”

Ngay từ lúc Sở Hân bước chân vào cửa, tim Tần Ấu Âm đã nhảy lên tận cổ họng, thời khắc này càng trực tiếp muốn nhảy ra ngoài.

Cô sớm đã quen với việc bị bắt nạt , bị áp bức, bị đối xử không giống con người.

Hung thủ từ đầu đến cuối đều cao cao tại thượng, còn người bị hại như cô chỉ biết im lặng.

Nhưng hiện giờ---

Cô không dám chớp mắt.

Cố Thừa Viêm nhẫn nại vô cùng, anh đứng tại chỗ, kìm lòng không đi tới giường bế cô lên, kiên trì đưa bàn tay về phía đó: “Ngoan, đến đây với anh. Nếu đứng không vững, anh sẽ đỡ em. Qua đây, nhìn cho rõ loại cặn bã đã bắt nạt em.”

Đáy lòng Tần Ấu Âm đạt đến cực hạn, cô bám chặt vào thành giường, máu như đông lại.

Cố Thừa Viêm mỉm cười, hai tay đưa rộng về phía cô, thanh âm càng thấp xuống: “Đến đây, chậm một chút, không cần vội. Có anh ở đây, em sợ gì chứ!”

Tâm trí Tần Ấu Âm rối loạn.

Cô như bị mê hoặc, động tác hoàn toàn không thể kiểm soát. Thật sự nhấc chăn bông lên, xỏ chân vào dép lê, dò thám đứng dậy.

L*иg ngực Cố Thừa Viêm không khỏi rung lên, vết bỏng trên cánh tay cô gái nhỏ xoẹt qua tầm mắt, khiến trái tim anh đau nhói nặng nề.

Mặc kệ tất cả những người xung quanh, tầm mắt của anh chỉ có một mình cô. Lòng không kìm được xúc động, thanh âm phát ra hơi khàn khàn: “Nhục Nhục thật giỏi, bước thêm hai bước nào. Tới đây, đem toàn bộ uỷ khuất và tức giận của em bộc phát ra.”

Tần Ấu Âm nghiến răng nghiến lợi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cô căn bản không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu, từng bước một đi đến cạnh Cố Thừa Viêm, đứng trước mặt Sở Hân.

Cố Thừa Viêm đỡ lấy cô, cánh tay vững vàng ôm vai cô gái nhỏ, đứng sau cô như một vị thần hộ mệnh.

Anh xoa đầu cô, không nỡ tiếp tục ép buộc cô. Cô có thể đi qua bên này, anh đã rất mãn nguyện.

“Đừng sợ, nếu như không muốn nói, anh sẽ thay em, em---”

Tần Ấu Âm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh làn nước.

Cô thận trọng kéo vạt áo anh.

Cố Thừa Viêm hơi giật mình.

Cô run giọng, hỏi nhỏ: “Em thế này có phải là đang cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà?”

Cố Thừa Viêm bật cười, đồng thời cũng nhận thức được quyết định của cô. Anh kích động cúi xuống, nói nhỏ: “Đồ ngốc, đây gọi là chống lưng.”

Tần Ấu Âm do dự đôi chút, nghiêm túc gật đầu.

Cô mím môi, đặt tay lên l*иg ngực đang đập điên cuồng của mình. Nhìn khuôn mặt méo mó của Sở Hân, cô run rẩy mở miệng, nói ra một câu mà bản thân cho rằng vô cùng đay nghiến.

“Sở Hân, cô, cô thật sự rất quá đáng!”

*

@An An:

1. Chị bé nhà chúng ta hiền lành chưa hiểu sự đời, mắng người ta một câu mà như gãi ngứa vậy đó, bởi thế nên mới cần một người như Viêm cơ hội bên cạnh =)))

2. Spoil nhẹ là chương sau nền nhà của chúng ta tỏ tình đó nha (▰˘◡˘▰)