Chương 19: Vĩnh viễn không buông tay



Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng trong lòng Tần Ấu Âm nhất thời tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được giọng nói của anh vang dội bên trong.

Đây là lần thứ hai Cố Thừa Viêm nói cô đáng yêu.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cô cúi đầu, không hiểu vì sao anh có đánh giá như vậy về cô.

Những năm cấp hai, cả người cô bao phủ bởi những cái mác như: thừa thãi, hèn nhát, phiền phức, ai cũng có thể giẫm đạp lên cô. Vào lớp hay trở về nhà đều là ác mộng, mỗi ngày thức dậy trong kho chứa đồ, cô đều thu mình lại, chờ đợi một ngày được giải thoát khỏi đủ sự dày vò này.

Những vết thương, vết bỏng ở khắp mọi nơi, cô cảm thấy toàn thân mình giống như phủ đầy bụi bẩn.

Làm gì có chỗ thích hợp với “đáng yêu”, tính từ tốt đẹp nhất thế giới này chứ.

“Nhục Nhục.” Cố Thừa Viêm hỏi, “Đờ đẫn gì đấy, có phải không vui không?”

Tần Ấu Âm lắc đầu, không phát hiện bản thân đã dần quen với biệt danh mà anh đặt, “Có cần đi vào trong nữa không, quá đông người rồi.”

Càng gần trung tâm hoạt động, càng đông đúc hơn, khắp nơi đều bùng nổ trong vui vẻ.

Cố Thừa Viêm nhìn ra cô vừa rụt rè vừa khao khát ngắm nhìn, đuôi mắt hơi cong, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, quấn lấy cánh tay mình.

Tần Ấu Âm theo tiềm thức tránh né.

Nhưng đây là cánh tay kín hình xăm.

Cố Thừa Viêm không nhịn được, trầm mặc nhìn cô: “Cánh tay này là của em, nếu như sợ hãi, có thể ôm thật chặt.”

Sau khi hoà mình trong đám đông, Tần Ấu Âm nửa hoang mang nửa hưng phấn, hai má phiếm hồng, trán lấm tấm mồ hôi. Cố Thừa Viêm sợ cô cảm lạnh, chọn một mũ tai thỏ bông ở gian hàng kế bên, đội lên cho cô.

Cô gái nhỏ xinh đẹp, đội chiếc mũ tai nhỏ làm bằng bông, trắng như tuyết, thập phần hút mắt.

Cố Thừa Viêm bị sự đáng yêu của cô làm cho ngứa ngáy đến độ phải đi nơi khác để kiềm chế, anh nhân cơ hội chụp lén cô một bức. Để cô ngồi vào trong xe xong, miễn cưỡng liếc qua thời gian, đã đến lúc “về trường”.

Đã sắp chín giờ, vất vả lắm mới thành công đưa cô ra ngoài, không thể lạm dụng quá lâu.

Tần Ấu Âm nghĩ đến tối nay, cảm giác mình bị anh lừa một vố. Vì vậy, cô mở túi xách, lấy ra vài tờ tiền màu đỏ, “Đây là tiền ăn, còn mũ thì sao, chừng này có đủ không?”

Nụ cười trên khoé môi Cố Thừa Viêm lập tức biến mất, hai tay nắm chặt vô lăng: “Em nhất thiết phải tính toán chi li với anh thế này sao?”

Tần Ấu Âm bị anh nhìn đến bối rối, cô ngẩn ra hồi lâu, rốt cục vẫn không đọ lại được uy quyền của anh. Cô miễn cưỡng thu tiền lại, rầu rĩ nói: “Vậy lần sau em mời anh ăn cơm, anh không được như vậy nữa.”

Cố Thừa Viêm nghe cô nhắc đến lần sau, tâm tình trong chốc lát bay bổng trở lại.

Khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa như đang đi tàu lượn siêu tốc.

L*иg ngực Viêm ca phập phồng.

Yêu đương quả khiến người ta dễ tâm thần phân liệt.

Lúc về đến Đại Y, khuôn viên trường vẫn đông đúc, Tần Ấu Âm từ chối để anh đưa về, ngoan ngoãn nói: “Vậy em về đây, cuối tuần câu lạc bộ có hoạt động, em sẽ tới làm việc.”

Lời cuối cùng vừa vang lên, tin nhắn Wechat cũng gửi tới.

Không chỉ là một tin, mà là vô số tiếng ding ding vang lên không ngừng.

Tần Ấu Âm không thể không lấy ra xem, là một loạt tin nhắn gửi đến từ Trình Gia.

“Âm Âm, cậu đã về kí túc chưa? Nếu chưa, cứ đi chơi với Viêm ca bên ngoài một lúc nữa đi.”

“Ống nước trong kí túc bị vỡ, hiện tại rò rỉ nước khá nghiêm trọng. Dì quản lý đã tìm người đến sửa, nói rằng gần giờ tắt đèn mới sửa chữa xong. Khoảng mười một giờ cậu hẵng trở về.”

“Tối nay chỉ có mình cậu, cậu đi lại cẩn thận, ở đó có người ngoài không an toàn. Trước khi lên lầu nhớ nhìn kỹ cửa sổ, chắc chắn đèn phòng tắt và cửa đã được khoá thì mới được vào.”

Tần Ấu Âm vốn dĩ cho rằng Trình Gia biết “cùng Viêm ca ở ngoài” sẽ không tự tại, nhưng nhìn đến phía sau, trọng tâm liền thay đổi.

Cô vội trả lời: “Gia Gia, lúc các cậu rời đi đã hỏng rồi sao? Đồ đạc của chúng ta có bị ướt không?”

Nếu bị ướt, cô phải giúp bọn họ phơi khô.

Đầu bên kia, Trình Gia nhìn câu hỏi của Tần Ấu Âm, nảy sinh chút hoài nghi.

Cô và Tề Tinh Tinh về từ sớm, lúc bọn họ rời đi, ống nước không có vấn đề gì. Nửa tiếng trước, cô vô tình nhận được điện thoại của Sở Hân, biết được kí túc xảy ra chuyện. Ngữ khí của Sở Hân còn mang theo uỷ khuất, nói: “Tớ và Âm Âm có khúc mắt, cậu ấy đối với tớ có phòng bị, đoán chừng sẽ không tin tớ, vẫn là cậu nói với cậu ấy đi.”

Tề Tinh Tinh nhanh chóng tìm thấy số của dì quản lý, hỏi xong nhận được câu trả lời tương tự, ống nước quả thật có vấn đề, nhanh chóng thông báo cho Tần Ấu Âm.

Vì sự hoà hợp trong phòng kí túc, cô không nhắc đến tên Sở Hân, thay vào đó nhắn: “Nhiều hay ít cậu cũng không cần quản đâu, tóm lại về muộn một chút.”

Tần Ấu Âm đứng ở cổng trường, nhìn về hướng kí túc xá.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ tắt đèn, thư viện đều đã đóng cửa, cô có thể đi đâu được đây.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm nhìn được một chút màn hình điện thoại cô, nhất thời minh bạch, trước khi cô nghĩ ra sẽ đi đâu, anh đưa tay lên đặt lên vai cô: “Trợ lý, rảnh rỗi như vậy có thể tăng ca, cùng anh đến câu lạc bộ.”

Sân băng vào buổi tối rất vắng vẻ và yên tĩnh, lớp băng sạch sẽ hiện rõ, đèn chiếu vào càng rực rỡ.

Tần Ấu Âm đi theo Cố Thfa Viêm, tay nắm lấy đuôi thỏ của mũ, tò mò hỏi: “Anh không phải là cùng tuổi em à, sao cứ để em gọi là anh vậy?”

Cố Thừa Viêm có lý do chính đáng: “Em mười tám, anh mười chín. Em không thể vì anh thi đại học muộn một năm mà xem thường anh.”

Bước đi của anh rất chậm, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt băng, dẫn Tần Ấu Âm đến khán đài.

Tần Ấu Âm lúc này mới phát hiện, khán đài có một góc được sắp xếp gọn gàng rất nhiều vật dụng cá nhân, giống như hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.

Cố Thừa Viêm mỉm cười: “Đó là đồ của anh, tối nào anh cũng ở đây.”

Tần Ấu Âm mở to mắt.

Cô luôn cho rằng, Cố Thừa Viêm đối với cái gì đều lười biếng và bất cẩn, bao gồm cả trượt băng. Ấn tượng sâu đấm nhất cũng là thái độ thờ ơ của anh đối với vết thương ở chân của mình. Nhưng hiện tại, từ trong một câu nói của anh, cô đã thấu hiểu.

Có thể là bầu không khí quá đỗi yên tĩnh lại nhẹ nhàng, đã tiếp thêm dũng khí cho Tần Ấu Âm.

Cô đấu tranh với bản thân một lúc, hỏi anh: “Chủ tịch, anh trượt băng giỏi như vậy, vì sao không thi đấu nữa? Vết thương kia, không phải có thể phục hồi được sao?”

Đã rất nhiều lần cô nghe người khác nghị luận về vấn đề này, nói rằng Cố Thừa Viêm là tuyển thủ hàng đầu của đội tuyển tỉnh, hoàn toàn có thể vào đội tuyển quốc gia.

Cũng tận mắt chứng kiến năng lực thiên phú của anh.

Ngay cả khi cô không hiểu gì về sân băng, cũng có thể cảm nhận được rằng, Cố Thừa Viêm thuộc về đấu trường.

Cố Thừa Viêm nghiêng sang nhìn cô, ánh mắt không rời gương mặt xinh đẹp, thanh âm hơi khàn: “Em quan tâm anh?”

Tần Ấu Âm lo lắng, “Dù sao, vết thương của anh có liên quan đến em.”

Cố Thừa Viêm nhíu mày, kiềm chế ánh mắt, ngữ điệu nhàn nhạt nói với cô: “Nguyên nhân khá nực cười. Anh toàn tâm toàn ý, nỗ lực hết mình tám năm trời, tự tin cho rằng mình có thể dựa vào thực lực mà gia nhập đội tuyển quốc gia. Kết quả, trước ngày tuyển chọn một hôm, trong quá trình luyện tập anh ngã khỏi đường đua, còn bị đế giày trượt băng chém phải. Đầu gối và mắt cá chân, đều phế rồi.”

Giống như đang kể về câu chuyện của một người khác, anh bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.

Tần Ấu Âm nghe vậy sửng sốt, cô căn bản không cần chứng kiến, cũng có thể tưởng tượng ra nỗi đau thấu tim gan của anh lúc đó.

Cô đứng thẳng lưng, không nhịn được hỏi: “Vậy sau khi chấn thương anh thế nào?”

“Sau đó sao?” Cố Thừa Viêm ngẩng đầu, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt hiện lên bóng đen, “Người anh em tốt nhất trong đội tuyển của anh, đã thay thế anh, có được suất duy nhất tiến vào đội tuyển quốc gia. Đến khi đấy anh mới biết rằng, ngày đó là anh ta cố ý chém đế giày vào chân anh. Hơn nữa, vị huấn luyện viên mà anh tin tưởng nhất, không chỉ biết chuyện đó, còn đích thân tham gia lên kế hoạch toàn bộ.”

“Anh trở nên như vậy, là bị chính người anh em và thầy của mình, liên thủ loại trừ.”

Người gọi là thầy, vào lần cuối cùng gặp mặt, đã xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng trong quá khứ và cười lạnh: “Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, cậu đừng nghĩ đến việc bước vào đội tuyển tỉnh nửa bước. Lựa chọn tuyển thủ cho đội tuyển quốc gia, không cần biết là bao nhiêu năm nữa, cậu đều không có cơ hội.”

“Cậu vẫn thật sự cho rằng bản thân là ánh hào quang của đội tuyển tỉnh? Tôi nói cho cậu, từ trước đến nay, cậu chỉ là vật cản đường mà thôi.”

Cố Thừa Viêm nhắm mắt lại, “Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tần Ấu Âm trong lòng nặng nề và buồn bực.

Bị người mình tin tưởng lừa dối, hãm hại, tự tay dùng dao đâm lên cơ thể, cô hiểu quá rõ.

Cố Thừa Viêm nhếch môi khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nhục Nhục, ngoan. Em cứ xem như đang kể chuyện thôi, đừng vì mấy mớ hỗn độn này mà thấy khó chịu.”

“Nhưng, cứ thế này sao?” Cô nhíu chặt lông mày, “Không thể quay lại được nữa? Anh trượt băng xuất chúng đến vậy cơ mà?”

Đôi mắt u ám của Cố Thừa Viêm trở nên sáng bừng trong chốc lát.

Cô là đang thừa nhận anh.

Anh nghiêng đầu, thở dài một hơi, mỉm cười nhấc bộ đồng phục cũ bên cạnh lên: “Đây là chiếc áo mà anh mặc hôm bị thương, trên này có vài chỗ đã rách rồi.”

“Đối với anh mà nói, ước mơ đứng trên sàn đấu của bộ môn trượt băng tốc độ cự li ngắn cũng thế, đã hỏng thì chỉ có thể vứt đi.”

Anh đang so sánh, cũng nói với cô quyết định của mình.

Tần Ấu Âm mím chặt môi, đột nhiên đưa tay ra, “Có thể đưa áo cho em xem không?”

Cố Thừa Viêm tất nhiên nghe lời.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cô nhận lấy, kiểm tra từng chỗ một, sau đó lấy can đảm hỏi: “Nếu đã hư hỏng, vậy để em giúp anh giải quyết, được không?”

Cố Thừa Viêm ngạc nhiên nhướng mày, không biết cô muốn làm gì.

Hai má Tần Ấu Âm đỏ lên, “Anh bận gì thì đi đi, đừng ở đây xem.”

Da cô gái nhỏ chỗ trắng chỗ hồng vì ngại ngùng, Cố Thừa Viêm không nhịn được, cong tay xoa mặt cô: “Được, em thích xem anh trượt băng, anh trượt hai vòng cho em xem.”

“Chân của anh…”

“Không sao.” Anh rời khán đài, dáng người cao ráo đặt bước lên sân băng, anh quay đầu cong môi nói: “Trượt cho em xem, sẽ không đau nữa.”

Tần Ấu Âm nắm chặt chiếc áo trong tay, nhịp tim lặng lẽ đập nhanh hơn, bên tai chấn động.

Cô nhận thức được phản ứng của bản thân, vội vàng cúi đầu xuống, lấy ra một hộp kim chỉ mà cô mang bên mình từ hồi nhỏ.

Cố Thừa Viêm không nhớ bản thân đã thả mình trên sân băng bao lâu, toàn bộ phiền muộn và lo lắng trong quá khứ bao trùm trái tim anh, nay tựa hồ đã hoàn toàn thay thế bằng sự nhiệt huyết.

Anh nhìn bóng dáng mảnh mai trên khán đài, không tự chủ mà trượt tới. Hai tay giữ thành lan can, gọi tên cô: “Tần Ấu Âm.”

Đúng lúc Tần Ấu Âm vừa ngẩng đầu, cả người đứng dậy.

“Chủ tịch.”

Giây tiếp theo, anh nhìn thấy cô mở chiếc áo khoác ra.

Đồng tử anh đột ngột co rút.

Tất cả những vị trí hư hỏng rách tươm, đều được chính tay cô dùng đường kim mũi chỉ cẩn thận khâu lại. Thoáng liếc qua, không có lấy một dấu vết khác lạ, hoàn toàn trông như mới.

Tần Ấu Âm không biết anh có hài lòng hay không, lo lắng đến độ run lên, nhẹ nhàng ôn nhu nói với anh: “Anh nhìn xem, em sửa được rồi này.”

Không có cái gì hỏng rồi, là lập tức phải vứt đi.

Quần áo hỏng có thể sửa chữa, những thứ khác cũng vậy.

Cố Thừa Viêm sững sờ đứng bên sân băng, suýt chút nữa quên cả việc hít thở. Bên tai không còn nghe thấy gì, thình thịch thình thịch, chỉ còn tiếng tim đập mạnh.

Anh không biết phải diễn tả cảm giác hiện giờ như thế nào.

Không một ai biết rằng, đôi mắt anh đã đỏ hoe. Anh chỉ muốn ngay lập tức lao lên đó, đè chặt cô gái nhỏ nỗ lực giúp anh hàn gắn từng thứ một vào trong lòng, vĩnh viễn không buông tay.

*

Tâm sự mỏng của Translator:

Mặc dù tui hay nói nền nhà của tụi mình là đồ ngang ngược, là Viêm cơ hội. Nhưng đến chương này, tui vừa trans tui vừa cảm động.

Phải nói là tui thật sự rất thích cách tác giả xây dựng nhân vật chính như thế này. Thích tất tần tật mọi thứ về anh và chị bé. Thích nhất là cách Viêm ca giấu sâu nỗi lòng mình, không chia sẻ cho bất kỳ ai, nhưng lại tình nguyện đào nỗi đau đó lên một lần nữa cho chị bé nghe. Thích cả cách chị bé dần mở lòng với anh, dù sợ hãi nhưng vẫn ý thức được anh là người đối tốt với mình, hoặc là cách chị bé không bao giờ trách cứ người khác mà ngầm thấu hiểu cho họ.

Thương anh, thương cả chị bé.

Mong chị bé sẽ có ngày tin tưởng anh, chia sẻ mọi điều phiền muộn trong quá khứ của mình, giống như cách mà anh đã làm với chị.

Thuyền nhanh cập bến cho tui nhờ o(╥﹏╥)o