- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Động Tâm
- Chương 7: Đứa bé đáng yêu
Anh Động Tâm
Chương 7: Đứa bé đáng yêu
Edit: meowluoi
Kỳ Diệu
không
nghĩ tới, bánh bao
nhỏ
sẽ
chủ động
nói
chuyện với
cô.
Vì vậy,
cô
nhìn xung quanh xem, phát
hiện
chỉ có hai người bọn họ.
Cho nên, cậu
đang
nói
chuyện với
cô
sao?
“Em trai
nhỏ, em
nói
chuyện với chị sao?” Kỳ Diệu
không
tự chủ cúi người xuống, khó có thể tin nhìn chăm chú vào tiểu tử vẻ mặt nghiêm túc này.
Đứa bé nhíu mày, ngẩng đầu lên, nghiêm trang
nói
hai chữ: “Đương nhiên.”
Kỳ
thật, cậu cảm thấy chị
gái
này hơi ngốc - - xung quanh
không
có người thứ ba, cậu
không
nói
chuyện với
cô,
thì
còn có thể
nói
chuyện với ai chứ?
Nhưng mà, cậu sắp phải cầu xin, cho nên cậu nhịn,
không
thể để chị ấy cảm thấy cậu khinh bỉ chỉ số thông minh của chị ấy.
“Em muốn tiền làm gì?” Chị
gái
trước mặt
đã
tỉnh táo lại, ngồi xổm người xuống, tò mò quan sát cậu.
Rất tốt,
cô
không
giống những người khác, hỏi nhà cậu ở đâu.
Đứa bé nam bỗng nhiên hài lòng, mặt
không
thay đổi trả lời: “Em muốn mua ghép hình kia cho em trai.”
Hóa ra là mua cho em trai.
Kỳ Diệu có ấn tượng tốt hơn về cậu.
Vừa rồi,
cô
còn nghĩ chắc cậu nhìn trúng món đồ chơi nào đó, mà người nhà
không
cho mua, cho nên, cậu muốn hỏi vay tiền
cô
- - trẻ con mà, thích cái gì liền muốn nó, đó là bản tính.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của
cô
- - từ
nhỏ
đã
biết chăm sóc em trai,
thật
sự
là
một
người
anh
trai tốt.
Tuy
nói
như vậy, nhưng
cô
không
thể đưa tiền giúp, mà cái gì cũng
không
hỏi, liền tặng đối phưng bộ ghép hình - - hơn nữa,
cô
cũng thích hộp ghép hình này.
“Ba mẹ của em
không
mua cho em sao?” Kỳ Diệu theo hỏi theo bình thường, cũng
không
ngờ trong mắt tiểu tử này lộ ra vẻ
cô
đơn.
“Em
không
có mẹ.” Cậu khẽ cúi đầu,
nhỏ
giọng
nói
ra.
Trong lòng Kỳ Diệu lập tức căng thẳng.
Trời ạ!
cô
đang
làm cái gì thế!
“A…
thật
xin lỗi…”
“…”
Lần đầu tiên gặp người khác nghe cậu
nói
không
có mẹ thế nhưng
không
có hỏi ba ở chỗ nào, mà là áy náy
nói
xin lỗi, đứa bé nam cũng có cảm giác ngoài ý muốn.
“không
sao.” Nhưng mà, cậu tự xưng là tiểu đại nhân mặt lạnh, đối mặt với Kỳ Diệu
thật
tâm xin lỗi, cậu lại khôi phục vẻ mặt như thường, bỏ qua mọi chuyện, “Chị có tiền
không?”
“…” Tư duy đứa bé này quá nhanh,
cô
theo
không
kịp!
“Chị, chị
không
trả lời câu hỏi của em.”
“…Có.”
“Vậy chị có thể cho em mượn ít tiền được
không? Em đảm bảo trong
một
tháng em
sẽ
trả chị.”
“…”
Nghe đứa bé
nói, Kỳ Diệu đột nhiên
không
biết nên làm cái gì.
Đứa bé này, là ông cụ non sao?
cô
giật giật khóe miệng, đứng dậy bỏ lại
một
câu “Em đợi ở đây”, rồi bước hai bước
đi
vào trong cửa hàng nhưng lại thấy
không
thích hợp, nghiêng đầu giơ tay phải với tiểu tử kia.
“đi, chúng ta cùng
đi
mua.”
cô
không
thể để cậu
một
mình ở chỗ này, đυ.ng phải người xấu
thì
khôngtốt.
Tiểu tử nhìn tay Kỳ Diệu trắng nõn mềm mại, do dự
một
lát, cuối cùng vẫn mang bàn tay
nhỏ
bé chạm vào.
Oa… Tay mềm mại như vậy, mặt chắc chắn cũng mềm mại như thế!
Tha thứ cho Kỳ Diệu
không
tự chủ biến thành “dì kỳ là”.
Cũng may
cô
rất nhanh trở lại bình thường, dắt đứa bé cùng nhau
đi
vào cửa hàng.
một
bộ ghép hình dài gần hai trăm đồng, đối với Kỳ Diệu là phú nhị đại
ẩn
náu mà
nói, cũng là
một
khoản tiền
không
đáng nhắc tới. Huống hồ, hai năm nay
cô
làm thêm cũng kiếm được ít tiền, dùng tiền gửi ngân hàng mua
mộthộp ghép hình, cũng
không
tổn thất gì.
Vừa nghĩ tới đây,
cô
thoải mái đưa tiền ra.
Như vậy,vấn đề
đã
hết.
“Hôm nay ai
đi
cùng em? Có phải em bị lạc người nhà
không?” Mang hộp ghép hình lớn
đi
ra khỏi cửa hàng, Kỳ Diệu ngồi xổm xuống hỏi tiểu tử.
“Em tự ra đây.”
Kỳ Diệu cảm thấy có khả năng
cô
bị nặng tai rồi.
“Em… Em
nói
lại
một
lần nữa
đi?”
“Em tự ra đây.”
Xem ra chị
gái
này rất tốt, cậu
sẽ
không
chê chị hơi ngốc.
Đứa bé nam nghiêm túc nghĩ.
“Em… Em còn bé như vậy, em…” Chính mình
thật
sự
không
có nghe lầm, cả người Kỳ Diệu
không
tốt.
thật
sự
là sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết
trên
bờ cát.
Được rồi bây giờ
không
phải lúc khen hậu sinh khả úy.
“Thế… Nhà em ở chỗ nào? Chị đưa em về.” Nếu
không
trên
đường gặp người xấu
thì
làm sao?
“không
cần, em biết đường.”
“Vậy em có thể mang hộp ghép hình này về được sao?”
nói
xong, Kỳ Diệu
không
chút lưu tình mang hộp ghép hình đưa tới. Đứa bé nam nhíu mày,
không
chịu thua nhận lấy, khuôn mặt
nhỏ
nhắn rất nhanh liền căng thẳng.
“Em trai
nhỏ, em còn bé,
không
cần cậy mạnh, nếu
đi
trên
đường
không
còn sức, đυ.ng vào chỗ nào đó, em trai em
sẽ
đau lòng.”
Kỳ Diệu hướng dẫn từng bước, lấy hộp ghép hình
không
nhẹ
trong tay tiểu gia hỏa.
Đứa bé nam
không
lên tiếng.
Cậu thực
sự…
không
có suy nghĩ chu toàn.
“đi
thôi. Chị
sẽ
làm người tốt đến cùng, đưa em về nhà.” Thấy cậu cúi đầu, trong lòng Kỳ Diệu biết cậu
đã
thỏa hiệp, duỗi tay ra với cậu, “Thuận tiện đòi nợ ba em.”
Sau đó,
cô
thuận miệng
nói
giỡn, lại thấy tiểu tử ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại
nói
tiếp: “Ba em
không
có ở nhà.”
“A? Vậy những người khác
thì
sao? Ông nội bà nội?”
“Đều
không
ở đây.”
Đừng
nói
với chị là mình em chăm sóc em trai chứ!
Kỳ Diệu lập tức kinh hãi.
“Bà nội Ngô có nhà.”
May mà
một
lát sau,
cô
nghe được đứa bé bổ sung thêm
một
câu.
May mà còn tốt, mọi chuyện
không
vượt ra ngoài phạm vi
cô
nghĩ.
“Thế chúng ta
đi
thôi.”
một
lớn
một
nhỏ
nắm tay nhau
đi
trên
đường,
rõ
ràng chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng bước
đi
phối hợp vô cùng ăn ý. Dọc đường
đi, hai người tán gẫu rất nhiều, Kỳ Diệu tự giới thiệu trước, sau đó hỏi tên tiểu tử, biết được cậu gọi là “Mạc Du”, em trai cậu là “Mạc Nhiên”,
cô
nương hai mươi mốt tuổi nhịn
không
được cười ha ha.
“Có phải em còn có hai em trai hoặc em
gái,
một
người gọi là “Mạc Tự”,
một
người gọi là “Mạc Đắc”? Hợp lại thành “Tự nhiên tự đắc”?”
Lúc Kỳ Diệu bật thốt ra, cũng
không
biết Mạc Du có nghe hiểu chuyện cười này
không.
Ai ngờ
cô
vừa dứt lời, bên tai truyền đến
âm
thanh ai oán: “Chị Kỳ Diệu, chuyện cười này, chú Thích
đãnói
qua rồi,
không
buồn cười chút nào.”
“…” Bị người nhanh chân
nói
trước Kỳ Diệu
cô
nương thoáng chốc thu lại nụ cười, im lặng
không
còn gì để
nói.
“Ba em
nói, lấy tên người khác ra đùa giỡn, là
một
hành vi rất ngây thơ.”
“…” Bị
một
đứa bé năm tuổi “Giáo dục”, Kỳ Diệu
cô
nương tiếp tục im lặng.
“Nhưng mà chị yên tâm, ba em còn
nói, nam tử hán phải biết tha thứ cho người khác, nhất là với con
gái, cho nên, em và em trai
không
trách chị.”
Vậy
cô
có nên cảm ơn các em đại nhân đại lượng…
Kỳ Diệu
cô
nương dở khóc dở cười.
Hai người cứ như vậy câu được câu
không
trò chuyện,
không
lâu sau liền
đi
tới
một
tòa dân cư cao cấp.
Vào trong tiểu khu, tiểu tử kia dẫn Kỳ Diệu
đi
đến
một
nhà lầu cao tầng, cẩn thận móc cửa thẻ từ trong túi quần yếm, nhón chân lên máy cảm ứng xoẹt
một
cái.
Kỳ Diệu im lặng
không
lên tiếng nhìn cậu làm
một
loạt động tác, cảm thấy mở mang thêm được nhiều kiến thức.
không
phải là
nói
chỉ đứa bé nhà nghèo mới lo liệu việc nhà sao? Nhìn quần áo cậu, cũng
không
giống đứa bé xuất thân bần hàn,
nhỏ
tuổi như vậy sao lại có thể chứ?
đi
theo Mạc Du vào thang máy
đi
lên lầu mười hai, Kỳ Diệu nhịn
không
được hỏi cậu mấy tuổi.
“Năm tuổi.”
Trong lòng kích động.
Giấu tâm hồn bi thương, Kỳ Diệu
không
nói
lời nào
đi
theo sau tiểu tử kia đến trước cửa phòng 1202.
Ngoài ý muốn, lại có chuyện phát sinh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Động Tâm
- Chương 7: Đứa bé đáng yêu