Chương 62: Xấu hổ

Edit: meowluoi.

Mạc Minh thấy



người nằm trong ngực

anh





gái

che chở cho hai đứa bé, trong khoảnh khắc đó

anh

rất sợ hãi.

Ông nội

anh

quất

một

roi cũng ngơ ngẩn.

Này… Nha đầu này xuất

hiện

ở đâu ra thế?

Mạc lão gia nằm mơ cũng

không

nghĩ tới mình

sẽ

quất vào người

một



gái

chưa từng gặp mặt.

Lúc này, hai đứa bé muốn ngăn cản roi giúp ba cũng tỉnh táo lại. Đau đớn

trên

lưng như dự đoán

khôngxuất

hiện, cái mũi

nhỏ

còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bọn chúng cùng mở mắt ra, phát

hiện

chị thân ái ở bên cạnh bọn chúng.

“Chị! Chị!” Hai

anh

em là đứa bé thông minh, liền hiểu ra chân tướng.

Là chị giúp bọn chúng và ba ngăn cản roi của lão gia tử! Chị bị đánh! Chị bị thương!

“Kỳ Diệu! Kỳ Diệu!” Cùng lúc đó, Mạc Minh phát điên, “Người đâu! Mau gọi bác sĩ!”

Sau đó chậm rãi tỉnh táo nghĩ lại, Mạc Minh cảm thấy mình bị choáng đầu rồi - - nhập vào vai diễn từng diễn trước đây.

Trong biệt thự nhà họ Mạc làm gì có bác sĩ chứ? Có nhưng mà

không

thể nào hai bốn tiếng đều có mặt.

Cũng may tiểu nha đầu gượng cười ngẩng đầu lên, uể oải

nói

không

có việc gì. Người đàn ông thoáng tỉnh táo lại

không

nói

hai lời, vội vàng bế



lên,

không

đợi lão gia tử ở sau lưng phản ứng lại,

anh

trực tiếp ôm



vào

một

gian phòng.

“anh

muốn mang em

đi

đâu?”

“Câm miệng!”

không

hiểu được bị gầm

nhẹ

một

câu, Kỳ Diệu

không

những

không

trách cứ, mà còn

không

dám lên tiếng.

anh

tức giận, nhất định là

đang

giận



là con

gái



không

yêu

quý thân mình, giúp

anh

cản

một

roi. Nhưng mà…

Lúc

đang

suy nghĩ, sau lưng đau đến tê dại



gái

đã

bị người đàn ông trực tiếp ôm vào

một

gian phòng ngủ.

“Dì Từ! Dì Từ!” Để Kỳ Diệu nằm sấp

trên

giường, Mạc Minh lại ra ngoài phòng gọi người.

“đi

lấy hộp cứu thương đến đây, giúp cháu tìm lọ rượu thuốc nữa!”

“Tôn thiếu gia, cậu…”

“không

phải cháu bị đánh, là bạn

gái

của cháu, dì nhanh

đi

đi!”

Kỳ Diệu lờ mờ nghe được cuộc đối thoại ngoài phòng,

không

biết sao, trong lòng đột nhiên ngọt ngào.

Đáng tiếc, cảm giác ngọt ngào này

không

duy trì được bao lâu - - hai tiểu gia hỏa thút tha thút thít gọi, làm



đau lòng.

“Chị, chị có đau

không? Ô…”

“không

sao

không

sao! Đừng khóc đừng khóc! Chị

không

đau mà?”

Vừa mới dứt lời,



vốn muốn duỗi tay thay hai đứa bé lau nước mắt liền đau đến nhe răng trợn mắt.

Ôi mẹ ơi… Mạc lão gia ra tay sao mạnh như vậy? Tuyệt đối chưa già đâu!

Nuốt nước mắt trở về, Kỳ Diệu cười gương với hai đứa bé, sau đó liền thấy Mạc Minh từ ngoài phòng

đivào.

“Mạc Du, Mạc Nhiên,

đi

ra ngoài đợi

đi,

không

được chạy linh tinh, biết

không?”

anh

nói

với hai đứa bé,

không

ngờ hai tiểu gia hỏa

không

hẹn mà cùng dị nghị.

“Tại sao ạ? Chúng con

không

đi, chúng con muốn bồi chị!” Hai đứa bé vừa lau nước mắt, vừa ngước khuôn mặt

nhỏ

nhắn lên hỏi.

“Nghe lời! Ba bôi thuốc cho chị!” Mạc Minh cũng nóng nảy, hiếm khi nghiêm mặt với hai đứa bé.

Hai

anh

em

không

biết làm sao

không

tự chủ được rụt đầu, sau đó lại thẳng đầu, bày tỏ bọn chúng phải ở lại với Kỳ Diệu.

Mạc Minh thiếu chút nữa tức giận.

May mắn vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Kỳ Diệu kịp thời dụ dỗ hai đứa bé: “Ba phải bôi thuốc cho chị, chị là người lớn, bị hai tiểu thiên sứ nhìn

sẽ

xấu hổ. Ngoan, nghe lời ba

nói, ra ngoài đợi

một

lát, đợi chị bôi thuốc xong, các em vào bồi chị, được

không?”

Hai tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng nhìn

cô, mím môi do dự

một

lúc lâu, mới lưu luyến rời

đi.

Hai người vừa

đi, Kỳ Diệu nhịn

không

được trách Mạc Minh: “anh

tức giận với hai đứa bé làm gì?”

Người đàn ông nhăn mặt,

không

để ý đến

cô, chỉ đến bên giường ngồi xuống, duỗi tay cởϊ áσ

cô.

“Này này ôi chao - -

anh

làm gì thế?”

“Để

anh

nhìn vết thương của em.”

“Có, có cái gì đẹp mà nhìn…”

“không

nhìn bôi thuốc thế nào?”

Kỳ Diệu

không

phản bác được.

Đúng rồi, lúc nãy



nói

với hai tiểu gia hỏa, bảo ba bôi thuốc cho

cô. Nhưng mà…

anh

thật

sự

bôi thuốc cho



sao?

Kỳ Diệu rất ngại.

Tuy miệng vết thương ở

trên

lưng… Nhưng nó kéo dài đến toàn bộ lưng, như vậy

không

phải là

anh

sẽnhìn thấy hết à…

“Việc này… Hay là

anh

tìm dì bôi thuốc giúp em?”

“Hơi nâng thân thể lên, để

anh

cởϊ áσ giúp em.”

“,,,”

Lời cầu xin của



gái

trực tiếp bị bỏ rơi

không

thèm đếm xỉa.

“Ách… Em thấy vẫn nên bảo dì…”

“Câm miệng.”

Bốn chữ “đến giúp tốt hơn” còn chưa

nói

ra miệng, Kỳ Diệu liền nghe thấy câu

nói

“Câm miệng” thứ hai.

Trong lòng



biết mình

không

lay chuyển được

anh, đành ỉu xìu nâng cao người lên.

Quả

thật,



đương nhiên

không

cảm nhận được, lúc phát

hiện

cây roi kia quất vào người

cô, Mạc Minh hận chính mình như thế nào - -

anh

không

trách hai đứa bé đột nhiên lao đến,

không

trách



vì bảo vệ đứa bé mà chạy ra, thậm chí

anh

cũng

không

trách lão gia tử dùng roi da đánh

anh,

anh

chỉ tự trách mình

không

thể bảo vệ tốt người

anh

yêu.

Tư vị trong lòng

không

tốt, cho nên

anh

hình như sắp

không

khống chế nổi tâm tình chính mình, hiếm khi giận chó đánh mèo với hai đứa bé vô tội.

Tâm tình Mạc Minh hơi lay động. Nhưng mà bất luận như thế nào, việc cấp bách trước mắt, vẫn là nghiêm túc kiểm tra thương thế của tiểu nha đầu.

Vì vậy,

anh

dè dặt thay



cởϊ qυầи áo. Khi

trên

người chỉ còn

một

món, Kỳ Diệu

không

kiềm chế được nữa, lắp bắp cầu xin.

Lời

nói

của



lại bị Mạc Minh

không

thèm đếm xỉa.

Người đàn ông trầm mặc, tự tay cởi bỏ chiếc áo cuối cùng của tiểu nha đầu. Vết thương dài và đỏ chói mắt, Mạc Minh tự xưng là lạnh nhạt cũng khϊếp sợ.

Có đau

không

- - lời

nói

này,

anh

không

cần mở miệng hỏi, bởi vì vết thương

anh

nhìn thấy

đã

nói

lên tất cả.

Trước kia,

không

phải

anh

chưa từng nhận roi lão gia tử, cảm giác đau nhức đó rất gian nan, so với ai khác

anh

còn



ràng hơn.

một

lần nữa

anh

lại hận chính mình bất lực.

“Ách…

anh…

anh

có thể

nói

một

tiếng

không?

anh

không

nói

lời nào, em cảm thấy rất lúng túng…” Cũng

không

biết là lúng túng

thật

hay trong lòng

không

đành lòng nhìn

anh

khó chịu, tiểu nha đầu nằm

trêngiường nghiêng đầu, phá tan bầu

không

khí trầm mặc.

Rất lâu sau, người đàn ông ngồi bên cạnh



vẫn

không

nói

lời nào.



chỉ cảm thấy,

anh

dùng tay cởi nội y của

cô, làm



mặt mày thất sắc.

“Này này này! Đừng, đừng…Đừng mà!”

không

phải là ngay cả nội y

anh

cũng

không

buông tha đấy chứ?”

“không

cởi hết, lúc bôi thuốc

sẽ

bôi xót.”



lắp bắp

nói

mấy chữ, Mạc Minh liền hiểu được ý tứ của

cô, nhưng

không

có khuynh hướng dừng tay.

một

lát sau, toàn bộ sau lưng trắng nõn của tiểu nha đầu bại lộ ngoài

không

khí.

Cũng may



nằm sấp, cho nên, ngực

không

nhìn thấy - - nghĩ như vậy,



nương an ủi mình, tai đỏ bừng, vẻ mặt đưa đám

nói

thầm “Sao người này có thể như vậy…”.

một

lát sau, cửa phòng có người gõ. Tâm tình Mạc Minh tốt hơn, đứng dậy nhận hòm thuốc. Dì Từ đến đưa thuốc cho

anh

liếc vào trong, phát

hiện



gái

nửa trần nằm sấp

trên

giường, trong lòng giật mình.

“Tôn thiếu gia, có cần tôi…”

“Dì Từ, phiền dì giúp cháu chăm sóc hai đứa bé.”

một

câu mở đầu vừa

nói, người phụ nữ trung niên bị Mạc Minh cắt đứt

không

chút nghĩ ngợi, sau đó ngó hai tiểu tử ở ngoài cửa.

Dì Từ: “…”

Được rồi, việc của người trẻ tuổi, bà quản

không

được. Huống chi, bà cũng tin tưởng… Nhân phẩm của Tôn thiếu gia.

Người đàn ông được tín nhiệm nhanh trở về giường, thay



gái

anh

yêu

rửa vết thương, bôi thuốc.

Trong gian phòng đột nhiên có tiếng thét kinh hãi.

Dì Từ ở ngoài cửa nghe trái tim cũng run lên.

Tôn thiếu gia… Cậu… Cậu

nhẹ

một

chút!

Nhưng bất luận như thế nào, thuốc cuối cùng cũng bôi xong.

Mạc Minh hỏi Kỳ Diệu có cần tới bệnh viện

không, tiểu nha đầu lập tức từ chối.

“không

nghiệm trọng như vậy mà,

không

phải

anh

đã

bôi thuốc giúp em rồi sao?”



cũng

không

muốn ở trước mặt người xa lạ cởi đồ, cho dù đối phương là bác sĩ nữ.

Mạc Minh

không

trả lời. Tuy

anh

đã

dùng rượu thuốc và bôi thuốc vào, nhưng

anh

vẫn

không

yên lòng.

“thật

sự

không

cần.

anh…

anh

còn nghĩ gì nữa, còn

không

nhanh mặc quần áo vào cho em, trong phòng hơi lạnh.” Kỳ Diệu thấy

anh

trầm mặc

không

nói, vội vàng

nói

lời này, dời

đi

sự

chú ý của

anh.

Lúc này

đã

là mùa đông, trong biệt thự tuy mở máy sưởi, nhưng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn hơi lạnh được

không?

Nghĩ như thế,



cảm giác được tay người đàn ông sờ

trên

lưng



- - thay



móc nội y.

Kỳ Diệu lúng túng.

Được rồi, “Tiện nghi” ngày hôm nay đều bị

anh

chiếm. Nhưng mà…

“anh

đi

ra ngoài

đi, quần áo em tự mặc.”

Người đàn ông sắc mặt vốn

không

dễ nhìn lập tức khó coi.

“Em tự mặc? Em chắc chắn tay có thể giơ lên được sao?”

“Em bị thương ở lưng,

không

phải tay.”

nói

xong, vì chứng minh mình có thể, tiểu nha đầu

không

chút nghĩ ngợi giơ cánh tay lên, mặt nhíu lại.

Cái gì gọi là “Bứt giây động rừng”, xem như là



đã

lĩnh giáo được.

thật

sự

là… Rất đau.

Thấy mặt tiểu nha đầu đều cứng đờ, Mạc Minh vừa giận vừa đau lòng.

“Đừng lộn xộng nữa,

anh

giúp em.”

nói

xong,

anh

tự tay đỡ cánh tay

cô, “Ngồi dậy trước.”

Ngồi dậy,

không

phải

sẽ

bị

anh

nhìn thấy hết sao?

Mặc dù

đã

mặc nội y, nhưng tiểu nha đầu vẫn

không

thể tiếp nhận được.

“Sao thế?

không

phải

không

mặc gì mà.” Mạc Minh nhìn thấy



chần chừ, mặt lạnh vạch trần tâm tư

cô.

Kỳ Diệu xấu hổ và giận dữ muốn chết.

“không

nhìn thấy cũng

không

cho

anh

nhìn!”

Lời vừa

nói

ra, Mạc Minh nhịn

không

được hơi sững sờ, sau đó

anh

khẽ nhếch miệng, cười

một

tiếng.

“Vừa rồi phía sau

anh

đều nhìn thấy hết, em còn để ý bộ phận phía trước nữa sao?”

Kỳ Diệu tức giận đánh

anh

một

cái.

Trong lúc mấu chốt, người đàn ông bên cạnh lại

nói

ra

một

câu.

“Nếu em cảm thấy

không

công bằng, hay là về nhà

anh

cởi cho em nhìn?”