Chương 54: Xứng đôi

Edit: meowluoi.

Thời gian vài ngày loáng cái là qua. Dạ tiệc ngày đó, Kỳ Diệu

đã

sớm chuẩn bị bữa tối cho hai tiểu gia hỏa, dặn dò bọn chúng ăn xong xem tivi rồi lên giường

đi

ngủ. Sau đó,



nương

một

thân lễ phục màu lam xoay người sang chỗ khác, đuổi theo Mạc Minh

đang

đứng ở cửa.

Mạc Du và Mạc Nhiên lần đầu nhìn ba và chị cùng ăn mặc lộng lẫy ra cửa, khuôn mặt

nhỏ

nhắn tràn đầy ý cười.

Tuy ba và chị

không

dẫn bọn chúng

đi, nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy rất vui.

“Ba

thật

đẹp trai, chị

thật

xinh đẹp!” Tiểu Mạc Nhiên thẳng thắn ca ngợi, làm Kỳ Diệu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Mạc Minh

không

hiểu được vì sao lại lấy điện thoại ra đưa cho Mạc Du.

“Chụp cho ba và chị Kỳ Diệu.”

“Hả?”

Đừng hiểu lầm,

một

tiếng “hả?” này,

không

phải do tiểu Mạc Du

nói, mà là Kỳ Diệu kinh ngạc bật thốt ra.

“‘Hả’ cái gì mà ‘Hả’? Chụp hình lưu lại, có gì kỳ lạ chứ.”

Bị ảnh đế quốc dân nhìn trong đầu Kỳ Diệu nhịn

không

được

nói

thầm.

Chưa bao giờ

anh

làm chuyện này, đột nhiên bảo Mạc Du chụp ảnh

anh

và tôi, đương nhiên là kỳ lạ rồi…

Lúc



không

được tự nhiên,



nhìn thấy hai tiểu gia hỏa tung tăng như chim sẻ tiến đền cùng nhau, nghiên cứu xem làm sao thay ba và chị chụp ra bức ảnh hoàn mỹ nhất.

“Chị nhanh đứng gần vào.” Tiểu Mạc Nhiên mở miệng thúc giục, tiếp theo liền bị người trong cuộc túm vào bên cạnh.

“Nhìn ống kính.” Mạc Minh thần thái tự nhiên ôm eo Kỳ Diệu, dường như chỉ sợ



né tránh.

Tai Kỳ Diệu đều hồng.

“anh,

anh

kéo tôi làm gì…”

không

dám dùng từ “Ôm”.

“Nếu

không



còn muốn cách xa tôi vạn dặm sao?” “Kéo” và “Ôm” đều

không

phân biệt được, lúc

côhọc tiểu học môn ngữ văn do giáo viên thể dục dạy à?

“Nam, nam nữ thụ thụ…”

“Nhanh nhìn ống kính, đứa bé cầm điện thoại,

không

mệt mỏi à?”

Kỳ Diệu

không

còn gì để

nói, mắt nhìn đối phương mây trôi nước chảy, chính mình

thì

căng thẳng,

côthầm mắng bản thân, sau đó cố gắng trấn định.

Mấy giây sau, nhìn qua

thì

không

có vấn đề, nhưng thực tế là ảnh chụp quỷ dị ra đời.

“Ba và chị nhìn rất xứng đôi!” Khiến cho người ta mở rộng tầm mắt là lúc đưa điện thoại cho Mạc Minh, tiểu Mạc Nhiên còn lời trẻ

nhỏ

không

kiêng kỵ đánh giá

một

câu.

Kỳ Diệu

thật

sự

muốn vỗ ngực an ủi - - may mắn di động giao cho Mạc Minh, nếu đổi lại là



nhận,

không

chừng rơi xuống đất rồi.

Đứa bé

nói

một

câu người đàn ông đưa tay ra nhận cũng dừng lại

một

chút. Lát sau,

anh

làm như

không

có chuyện gì nhận điện thoại, định thần lại, sau đó cười

một

tiếng.

“Đúng là rất xứng đôi.”

Được ba tán thành, tiểu Mạc Nhiên cao hứng cười vui vẻ, tiểu Mạc Du cũng cười tủm tỉm. Ba cha con đều cười, chỉ có duy nhất

một

nữ - - Kỳ Diệu, gương mặt đỏ bừng.

“Bọn

nhỏ

còn

đang

ở đây đó!

anh

nói

hươu

nói

vượn cái gì thế?”

“Chị, em và ba

không

nói

linh tinh mà?” Tức giận nên vô thức khẽ đẩy Mạc Minh, Kỳ Diệu

không

nhận được đáp án của người trong cuộc, chỉ nghe tiểu tử nghiêm túc phản bác, “Chị và ba

thật

sự

rất xứng đôi.

anh,

anh

nói

xem có đúng

không?”

Thấy em trai nghiêm túc quay đầu, hướng mình tìm ý kiến, tiểu Mạc Du gật đầu tán thành.

“Chị, em cũng cảm thấy chị và ba rất xứng đôi.”

Các em có biết hai chữ “Xứng đôi” có hàm ý gì

không?”

Hai má Kỳ Diệu nóng lên, Mạc Minh thầm khen hai đứa con trong lòng.

không

hổ là con trai

anh

nuôi lớn,

thật

sự

là được lắm. Ngày mai mình

sẽ

làm cơm Tây cho bọn chúng.

Hai tiểu tử khả ái là “Thần trợ giúp”, Mạc Minh tự nhiên cảm thấy vui vẻ,

không

nói

gì đứng bên cạnh.

anh

nhìn tiểu nha đầu xoay người sang chỗ khác, thay giày cao gót, cướp đường chạy.

Nếu như ở lại,



sẽ

bị ba cha con nhà này làm mắc cỡ chết mất!

Lòng như lửa đốt chạy đến trước xe thể thao, Kỳ Diệu nắm chặt nắm cửa xe, dùng sức kéo hai cái, lại

không

thể mở được. Đến khi

một

tiếng “Đinh” vang lên,



mới bỗng nhiên ngã ngửa về phía sau.

“Cẩn thận

một

chút, tôi còn chưa mở khóa.” Ổn định gót chân đồng thời lại bị người đàn ông đỡ sau lưng, khuôn mặt



càng đỏ hơn.

Kỳ Diệu cúi thấp đầu, im lặng

không

lên tiếng ngồi vào ghế lái phụ, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Mạc Minh cũng lập tức ngồi bên cạnh

cô, thuận tay khóa xe.

anh

đang

muốn khởi động xe, đột nhiên vô tình hay cố ý nhìn thoáng



tiểu nha đầu

không

cài dây an toàn.

anh

không

do dự, tự nhiên nghiêng người, lúc



kinh ngạc nhìn, tay chân

anh

lanh lẹ thay



thắt dây an toàn.

Kỳ Diệu quả thực lúng túng.

một

bước sai, sai cả bước - - đầu óc



hỗn loạn, tinh thần

không

yên, thế nên đến dây an toàn cũng quên thắt!

không

biết được cứ như vậy, tí nữa tham gia yến hội

sẽ

làm ra cái gì đó!



đột nhiên

không

dám

đi

dự tiệc.

nói

thì

nói

như thế nhưng mà Kỳ Diệu



nương vẫn thừa dịp

đang

đi

trên

đường điều chỉnh tâm tình. May mà dọc đường

đi, Mạc Minh cũng

không



nói

hay làm cái gì, trái tim



đập thình thịch mới yên ổn.



không

kìm nén được, len lén nhìn

anh, liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt bình thường.

thì

ra chỉ có mình



căng thẳng, ảnh đế người ta

không

cảm thấy có gì đó

không

thích hợp!

Nghĩ tới đây, Kỳ Diệu có chút ảo não, lại lúng túng, còn có chút… buồn.

Nửa phút sau,



thình lình phát

hiện

được bản thân hình như hơi



đơn, mới nhịn

không

được chấn động, vội vàng xua tan ý niệm trong đầu.

Mình nghĩ quá nhiều rồi, nghĩ quá nhiều rồi!

Trong lúc vô tình nhìn biểu tình phong phú của tiểu nha đầu biến hóa, Mạc Minh cảm thấy bất đắc dĩ.



ràng có cảm giác, vì sao lại giả vờ

không

có chứ?

Hai người đều có tâm

sự

riêng tham gia yến hội, Mạc Minh vẫn đưa tay ra cho Kỳ Diệu. Tiểu nha đầu nhìn cánh tay thon dài của

anh, trái tim lại

không

chịu được gia tốc đập nhanh.

Làm sao thế? Làm sao thế?

không

phải cùng nhau vào yến tiệc sao? Lần trước cũng như vậy, sao lần này lại thế chứ!

Vừa suy nghĩ,



vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm, đưa tay khoác lên cánh tay ấm áp của người đàn ông. Mạc Minh nhìn



cố làm ra vẻ trấn tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Em cứ ngụy trang

đi.

không

lâu sau, em muốn ngụy trang cũng

không

được nữa.

Tuấn nam mỹ nữ cùng nhau vào, đều là tư thế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như trong nháy mắt dung nhập với yến hội.

Ánh sáng lung linh từ hội trường, lung linh lộng lẫy



có thể thấy được, người bình thường khó có thể tham gia yến hội này.

Làm bạn

gái

ảnh đế, Kỳ Diệu khó tránh khỏi ánh mắt soi mói của nhiều người, gia tăng thêm cũng vì

côxuất

hiện

trên

mạng, mọi người hình như

không

nghĩ tới, Mạc Minh

sẽ

ở nơi danh tiếng này, chính mình mang



tới dưới con mắt của bao người.

nói

thật, đủ loại ánh mắt đặc sắc nhìn, Kỳ Diệu

đi

vừa

đi

về phía trước ý thức được

một

vấn đề.

“Chúng ta…

sẽ

không

làm cho

anh

ảnh hưởng

không

tốt chứ?”



dùng cánh tay lôi kéo khuỷu tay đối phương, dựa sát vào

anh

thấp giọng

nói.

“Ảnh hưởng

không

tốt cái gì?” Mạc Minh thích



vô ý thức thân cận, tâm tình tốt hỏi ngược lại

cô.

“Chính là… Ai nha,

anh

biết tôi muốn

nói

cái gì…”

Người đàn ông

không

để lại dấu vết cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này còn chưa phát giác - - người

đãđến, bây giờ mới hỏi,

không

phải là quá muộn rồi sao?

Tuy nghĩ vậy, cảm nhận được tâm tình người bên cạnh căng thẳng,

anh

vẫn là mỹ nam tử ôn nhu tri kỷ,

không

làm tăng thêm gánh nặng trong lòng

cô.

“không

sao. Có tôi ở đây, đừng lo lắng.”

Giọng

nói

người đàn ông êm tai dễ nghe truyền đến bên tai, tiểu



nương yên tâm, nhưng nhịn

khôngđược tai đều đỏ.

Trong lòng



biết

anh

là người đáng tin cậy, nhưng mà... Nếu



cứ hãm sâu vào,

thì

phải làm sao?

Nghĩ ngợi như vậy, chạm mặt mấy vị tiền bối, Kỳ Diệu vội vàng thu hồi tâm tư, thay vẻ mặt dịu dàng mỉm cười,

đi

theo Mạc Minh

nói

chuyện khách sáo.

May mà đến bữa tiệc

một

lần, đều là nhân vật có chút mặt mũi - - bọn họ cũng

không

làm hậu bối khó xử.

Vì vậy, Mạc Minh trong tối ngoài sáng giúp đỡ, Kỳ Diệu cũng

không

bị làm khó dễ.

Hơn hai tiếng thuận lợi trôi qua, cũng giống như lần trước,



quen thêm mấy người chưa từng gặp mặt, lại gặp mấy người quen cũ, coi như cũng có thu hoạch.”

Nhưng mà,



không

cảm thấy được, Mạc Minh sở dĩ lựa chọn tối nay mang



tới, là có mục đích, cũng

không

phải đơn thuần giống như lần trước, hoặc là

nói,

anh

muốn mọi người gặp tiểu nha đầu

một

lần, sau này lúc nghe được tin tức gì đó, mọi người

sẽ

không

cảm thấy quá khϊếp sợ.

Suy tính cơ bản, người đàn ông liền mang tiểu



nương ra ngoài ban công

không

người.

Yến hội sắp kết thúc, nhưng trước đó, tiểu nha đầu vì măt mũi mấy ông trùm,

yêu

cầu cạn chén của bọn họ, cơ hồ đều

không

từ chối. Như thế

một

hồi, bọn họ uống đều là champagne nồng độ cao, giờ phút này, hai gò má



đỏ lên, hai mắt mê ly.

Mạc Minh

không

thoải mái vì bất luận là thanh tỉnh hay

nói

cười ríu rít, hay là bây giờ hơi say,

trên

mặt



hồng, đều hấp dẫn

không

ít ánh mắt.

Những người này ngày thường áo mũ chỉnh tề, quả nhiên đều là ngụy công tử.

Vì phòng ngừa có quá nhiều người nhớ thương,

anh

không

chút do dự mang tiểu nha đầu cách xa tầm mắt mọi người.

Quả

thật,



như vậy, chỉ có thể để mình

anh

thưởng thức.

anh

nhìn chằm chằm tiểu



nương, Mạc Minh đột nhiên cảm thấy có

một

trận gió mát,

một

lát sau,

anhim lặng

không

lên tiếng cởϊ áσ khoác xuống, khoác lên vai Kỳ Diệu.

“không

cần - - tôi

không

lạnh.”

không

biết sao tiểu nha đầu chỉ vẫy vẫy tay,



ràng là

không

muốn tiếp nhận ý tốt của

anh.

“Lạnh cái gì?



uống nhiều rồi.”

anh

mặc kệ



vui hay

không

vui, chỉ lấy tây trang bao lấy

cô.”

Tiểu nha đầu giãy giụa vài cái

không

được, đành phồng má - - kệ

anh.

“Mạc tiên sinh, hôm nay tôi rất vui.” Hai người vai kề vai trong chốc lát, Kỳ Diệu

không

nhúc nhích nhìn phương xa, thình lình bắt đầu câu chuyện.

“Ừ.” Mạc Minh đáp lời, trong lòng lại nghĩ, lúc nào nha đầu mới có thể sửa xưng hô với

anh.

“Tôi phát

hiện, tôi rất biết cách ăn

nói,

một

chút cũng

không

giống bà chủ nhà chăm đứa bé.” Kỳ Diệu đương nhiên

không

phát

hiện

ra tâm tư của

anh, chỉ híp mắt cười

nói, ngôn ngữ hình như có khuynh hướng hơi say rượu.

“cô

vốn

không

phải là bà chủ nhà.” Mạc Minh tiếp tục

nói, đợi

một

lúc lâu

không

thấy



nương đáp lại, đành nhìn khuôn mặt

cô.

Ngoài ý muốn, tiểu nha đầu cúi xuống

không

đáp.

“Sao vậy?”

anh

nhìn ra



có tâm

sự.

“Kỳ

thật, tôi rất muốn được như

anh, diễn nhiều phim và được nhiều người biết đến.”

Mạc Minh

không

lên tiếng, chỉ nhìn



chăm chú

không

chớp mắt khuôn mặt



tràn ngập



đơn.

“Đáng tiếc, tôi bỏ qua bốn năm phát triển, lúc các bạn học đều có tương lai, tôi dần dần vô duyên với việc làm diễn viên.”

Mạc Minh

đã

từng nghe Thích Mẫn Hạo

nói

qua, biết tất cả việc này đều có liên quan tới Lâm Tư

khôngbiết xấu hổ kia.

“anh

nói

đi, vì sao

anh

ta

không

bắt cá hai tay sớm

một

chút chứ? Như vậy, tôi có thể sớm biết được diện mục

thật

của

anh

ta, cũng

sẽ

không



anh

ta mà buông tha giấc mơ của mình.”

Nghe tiểu nha đầu chủ động đề cập tới người đàn ông làm tổn thương

cô, Mạc Minh nhịn

không

được nhíu mày, trầm mặc

một

lúc lâu, mới ung dung mở miệng.

“Bây giờ phát

hiện

cũng

không

muộn.”

Vừa dứt lời, Kỳ Diệu cười khẽ

một

tiếng.

“Muộn rồi. Sao lại

không

muộn chứ… Tôi thành

một

cây rau già rồi.” Tiểu nha đầu bĩu môi, hai mắt thất thần nhìn màn đêm phía trước.

“Muốn bắt đầu

sự

nghiệp, lúc này cũng

không

muộn.” Người đàn ông tinh tường hiểu được ý tứ

cômuốn biểu đạt, “Có nhiều diễn viên có danh tiếng, đều là sau khi tốt nghiệp nhiều năm mới bước chân vào giới giải trí, bọn họ thậm chí còn

không

được đào tạo chuyên nghiệp. bây giờ họ sống rất vui vẻ đấy sao?”

“Chỉ có số ít thôi…”

“Vậy



sẽ

trở thành thành viên trong ‘Số ít’ đó?”

Kỳ Diệu nghiêng người, chớp mắt nhìn

anh.

“cô

là học sinh khoa diễn viên, có bề ngoài trong sạch, cũng chưa vứt bỏ giấc mơ, vì sao lại

không

làm được chứ?”

Kỳ Diệu im lặng nhìn mắt

anh, chỉ cảm thấy dưới tình cảnh này, đôi mắt

anh

dường như có ma lực hấp dẫn

cô.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi

một

trong hai người đột nhiên cười lên.

“Ha ha… Rất ít khi nghe

anh

khen ngợi người khác,

thật

sự



không

quen.”

Tiểu nha đầu khuôn mặt đỏ bừng,

nói

cười ríu rít, đôi mắt sáng long lanh, giống như ngôi sao sáng chói

trên

bầu trời.

Mạc Minh cảm thấy, lúc này



giống như

một

bức tranh - -

một

bức tranh làm tim

anh

đập nhanh.

anh

nhịn

không

được đem mặt đưa tới.

Loại tình huống này

không

làm chút gì đó,

thật

sự

là uổng phí đêm nay

anh

đặc biệt dẫn



tới.