Chương 53: Quan tâm

Edit: meowluoi.

Khi Tề Tâm Hân tỉnh táo lại,

đã

là ba phút sau. Vẻ mặt



ấy ai oán nhìn Kỳ Diệu, đồng thời, lại cảm thấy may mắn vì mình

không

làm bẩn quần áo vừa mua. Kỳ Diệu đưa cho



ấy tờ khăn giấy.

“Bình tĩnh

một

chút được

không…”



gái

nói

thầm nho

nhỏ.

“Cậu bảo tớ làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Nam thần! Là nam thần đó!” Tề Tâm Hân xoa ngực, hoàn toàn khác với hình tượng cao quý lạnh lùng mọi ngày.

Diễn viên có phải đều như vậy

không…

Kỳ Diệu nhìn



gái

trước mặt, lại nhớ tới người đàn ông trước mặt

thì

dịu dàng, sau lưng

thì

lạnh lùng độc miệng.

Nhưng mà, trước mắt

không

phải lúc nghĩ đến người đàn ông đó.

“Biệt thự của

anh

ấy có ba tầng,

anh

ấy ở tầng ba, tớ ở tầng hai, phòng ngủ của

anh

ấy tớ còn chưa tiến vào, bình thường chủ yếu chuyện chính là chăm sóc đứa bé,

không

tiếp xúc với

anh

ấy mấy. Cậu nghĩ

đi

đâu vậy…”



giải thích,

không

biết tại sao đối phương vẫn dùng ánh mắt “Chuyện này tuyệt đối

không

đơn giản như vậy” nhìn

cô.

Cũng may mấy giây sau, Tề Tâm Hân phát

hiện

được

một

việc.

“Đợi

đã… Cậu vừa mới

nói, ban đầu cậu ở nhà trọ kia sao?”

Kỳ Diệu lập tức làm ra bộ dáng ủy khuất, thầm nghĩ bây giờ cậu mới nhớ tới sao?

“Phát hỏa.”

Lời vừa

nói

ra, đối phương mặt mày thất sắc.

“Cậu

không

sao chứ?” Thân là bạn tốt,



ấy tất nhiên biết Kỳ Diệu sợ hỏa hoạn, “đang

yên lành, sao lại bốc cháy chứ?”

Kỳ Diệu do dự,

không

biết có nên

nói

chuyện của Mạc Du cho



ấy

không.

“Là chuyện ngoài ý muốn. May mà tất cả mọi người đều

không

có việc gì. Vì vậy tớ mới đến biệt thự nhà

anh

ấy, trông nom hai đứa bé.”

Cuối cùng,



lựa chọn im lặng

không

nói

chuyện đấy ra.

Tề Tâm Hân thở phào

một

cái.

“Được rồi, đừng

nói

chuyện của tớ nữa,

nói

chuyện của cậu

đi.” Đề tài tạm thời bỏ dở, Kỳ Diệu vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Tớ đến nhà ảnh đế là vì công việc. Vậy còn cậu? Sao lại giấu tớ, đột nhiên làm quen với người đại diện của ảnh đế thế?”

Thoáng chốc đối tượng đề ra nghi vấn biến thành người bị nghi vấn, Kỳ Diệu nhịn

không

được bày ra khuôn mặt ái muội. Tề Tâm Hân cảm thấy “Lộp bộp”,

trên

mặt

không

có biểu cảm gì chỉ nhíu mày.

“Cậu có ý gì? Ý gì đó?

anh

ấy là người đại diện của nam thần, tớ kết giao làm bạn với

anh

ấy, có việc gì lớn chứ? Hơn nữa,

anh

ấy quen biết rộng, con người cũng

không

tồi, bắp đùi tốt như thế, tại sao lại

không

ôm.”

Nghe



ấy giải thích hợp tình hợp lý, Kỳ Diệu vẫn cười với ý tứ sâu xa: “Hả? Bắp đùi tốt? Tớ nhớ, cậu vẫn luôn khinh thường những người dựa dẫm mà.”

Đối mặt với bạn tốt có ý riêng hỏi, Tề Tâm Hân vẫn mặt

không

đổi sắc tim

không

đập nhanh: “Gốc cây khác tớ đương nhiên khinh thường,

anh

ấy

không

giống như vậy, đó là người đại diện của nam thần, làm bạn với

anh

ấy, chẳng khác nào tớ được đến gần nam thần, tớ cũng

không

ngốc, cơ hội tốt như vậy mà muốn buông tay.”

Kỳ Diệu ngậm ý cười, lẳng lặng nghe,

không

nói

thêm gì nữa.

Bậc thềm này,



muốn đưa cho Tâm Hân, nhỡ đâu bức người tức giận, cùng người nào đó đoạn tuyệt quan hệ, chẳng phải



là ác nhân dùng gậy đánh uyên ương sao?



không

cần phá hư nhân duyên của người ta.

Nghĩ ngợi

không

bằng dùng thời gian để chứng minh, di động



gái

đột nhiên vang lên.

Kỳ Diệu lấy điện thoại di động ra nhìn,

không

may lại là Mạc Minh gọi cho

cô.



không

tự chủ được nhìn Tề Tâm Hân

một

cái,

không

thể giấu đầu hở đuôi ra ngoài nghe điện thoại, nghiêng mặt

nhẹ

giọng

nói, “Alo?”

“cô

không

ở nhà sao?”

“Ừm… Làm sao

anh

biết?”

“Tôi gọi điện thoại cố định ở nhà,

không

ai nhận.”

“Tôi ra ngoài gặp bạn, ách… Chính là Tâm Hân, Tề Tâm Hân

anh

quen.”

Lời vừa

nói

ra, Kỳ Diệu hận

không

thể cắn đứt đầu lưỡi:



làm sao lắm mồm nhắc tới Tâm Hân chứ? Chẳng lẽ sợ Mạc Minh tưởng



lười biếng

không

làm việc sao?

Tiểu nha đầu chột dạ nhìn bạn tốt, quả nhiên thấy ánh mắt bạn tốt

đang

tìm tòi nghiên cứu.

Xong rồi,



biết mà, đầu óc Tâm Hân, nhanh và gọn có thể suy đoán ai gọi cho

cô.

“Mấy giờ hai người kết thúc?”

không

phải Kỳ Diệu ảo giác hay

không,



nói

ra tên của đối tượng mình gặp, giọng đối phương thoáng buông lỏng hơn.

“Ách…

anh

có việc gì sao?” Kỳ Diệu nhất thời

không

biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể

không

đáp hỏi ngược lại.

“Tuần sau có yến hội, tôi

đã

đáp ứng

cô, về sau dẫn



đi

mà?” Người đàn ông bên kia từ tốn

nói, thần kinh Kỳ Diệu

không

khỏi run lên, “Cho nên, bây giờ



thiếu lễ phục. Vừa vặn buổi chiều tôi có thời gian, dẫn



đi

chọn lễ phục.”

Hóa ra là như vậy.

Kỳ Diệu bừng tỉnh đại ngộ

không

ngừng

nói

không

cần: “không

cần

không

cần! Lần trước

không

phải tôi cũng

đi

thuê sao? Tôi lại

đi

thuê

một

cái,

không

làm phiền

anh.”

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc.

Kỳ Diệu lúc này mới phản ứng,



chọc

anh

mất hứng.

Cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt

anh

tuấn lạnh lùng giờ phút này đóng băng, tuyết rơi bay bay, Kỳ Diệu nhịn

không

được nuốt nước miếng.

“Hai người mấy giờ kết thúc?”

không

lâu sau, điện thoại di động truyền đến

âm

thanh



ràng rét buốt.

Kỳ Diệu căng thẳng sợ hãi bật thốt lên: “Ba, ba giờ…”

“Gặp mặt ở đâu?”

“Ách…”

“nói

chuyện.”

“Ở… Ở quán cà phê rực rỡ!”

“Ba giờ tôi tới đón

cô.”

không

cho tiểu nha đầu có cơ hội từ chối, Mạc Minh

nói

xong,

không

chút do dự cúp điện thoại.

Trong điện thoại di động truyền tới tiếng “Đô đô”, khuôn mặt Kỳ Diệu nhăn lại, nhìn chằm chằm màn hình,

thật

lâu

không

nói

gì.

một

bộ lễ phục dạ hội đắt quá… Hơn nữa còn là Mạc Minh mua, chắc chắn

sẽ

không

mua loại kém như lần trước.

Vừa nghĩ tới mình lại nhận quà tặng lớn từ

anh, Kỳ Diệu cảm thấy toàn thân

không

được tự nhiên.

Mặt mày ủ rũ, tất nhiên

không

qua được pháp nhãn của Tề Tâm Hân.

“Nam thần… Muốn mua lễ phục cho cậu sao?”

Kỳ Diệu lúng túng nhìn



ấy, mím môi giả chết.

“Ai yoo…”

“‘Ai yoo’ cái gì?

không

phải như cậu nghĩ đâu!”

“Tớ nghĩ cái gì chứ? Tớ còn chưa

nói

cái gì, sao cậu lại căng thẳng như vậy?”

Thấy bạn tốt mặt đều hồng, Tề Tâm Hân càng vui vẻ, chỉ kém quăng cho



hai chữ - - “Gian tình”.

Theo ý



ấy, Kỳ Diệu và Mạc Minh ở cùng

một

chỗ, đó mới là trời ban lương duyên. Như cặn bã Lâm Tư, sớm nên vứt lâu rồi. Hai ba ngày trước,



còn thấy

anh

ta và tiểu tam kia cãi nhau

trên

đường, bị tiểu tam tát cho

một

cái. Loại người đó, muốn ăn đòn mà! May mắn Kỳ Diệu phát

hiện

kịp thời, lại gặp được ảnh đế tốt như vậy.

Đem bộ dáng mơ màng của bạn tốt thu hết vào trong mắt, Kỳ Diệu nhảy vào sông Hoàng Hà - - rửa cũng

không

sạch.



nghĩ, giờ mà



mở miệng

nói, sợ là

không

nói



được.

A a a… Mạc Minh làm gì thế! Sao lại gọi điện thoại

không

thể hiểu được như này chứ?

Nhưng mà, mặc kệ nội tâm Kỳ Diệu “Kháng cự”, khoảng

một

tiếng sau, Mạc Minh vẫn nhận được ánh mắt như mẹ vợ nhìn con rể của Tề Tâm Hân.

Mới đầu,

anh

còn thấy hơi kỳ lạ:

không

phải người này là fan trung thành của

anh

sao? Ánh mắt của fan nhìn thần tượng

anh

thấy nhiều rồi, tuyệt đối

không

giống như này.

Về sau, thấy tiểu nha đầu bên cạnh buông lỏng,

anh

mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Tề tiểu thư có

đi

cùng

không? Vừa vặn làm quân sư luôn.”

anh

mỉm cười mời, hiển nhiên đây là mở đầu trong “Hình thức xã giao”.

Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng, liếc

anh

một

cái,

không

lên tiếng.

Cùng lúc đó, Tề Tâm Hân

đã

thụ sủng nhược kinh - - thiếu chút nữa là nắm lấy tay thần tượng, bật thốt lên được đó.

Nhưng mà,



ấy vẫn nhịn được.

A ha ha… Bạn tốt và bạn trai tương lai

đi

dạo phố mua quần áo, sao



lại

không

biết xấu hổ làm bóng đèn chứ?

Vì vậy,



ấy cưỡng chế muốn

đi

theo nam thần, vui vẻ khách khí

nói

vài câu.

“Có thể được thần tượng mời, tối nay em

sẽ

kích động ngủ

không

yên mất. Nhưng mà, vẫn để lần sau

đi, hôm nay em

sẽ

không

quấy rầy

anh

và Kỳ Diệu.”

nói

xong,



ấy nhìn Kỳ Diệu ái muội, tiểu nha đầu nhìn chằm chằm xong,

nói

cười ríu rít chào tạm biệt bọn họ.

Đối với bạn bè hiểu chuyện như vậy, Mạc Minh bày tỏ rất hài lòng.

“Vậy

thì

để cơ hội lần sau, tạm biệt.”

“Vướng bận” rất nhanh liền rời

đi, Mạc Minh nhìn tiểu nha đầu cúi đầu nhìn xuống đường

không

nói, mở miệng giục



lên xe.

“Tôi

thật

sự

không

cần…”

“Lên xe.”

Hai chữ “lễ phục” còn chưa

nói

ra khỏi miệng, tiểu



nương đáng thương bị người đàn ông bá đạo cắt đứt.

Vẻ mặt Kỳ Diệu đau khổ vòng qua ghế lái phụ bên cạnh, uể oải mở cửa xe.

Hai mươi phút sau,



quả nhiên bị người đàn ông mang tới

một

cửa hàng bán lễ phục độc quyền.

Hơn thế nữa,

trên

đường

đi,người đàn ông ba trăm sáu mươi độ

không

góc chết bắt đầu tẩy não

cô, liệt kê lý do vì sao



lại mặc lễ phục như này. Ví dụ như, lần này



lấy thân phận “Trợ lý riêng” tham gia yến hội, hay là trong yến hội đều là nhân vật lớn,



tuyệt đối

không

thể làm

anh

mất mặt, hoặc là nghĩ đến tương lai của

cô,



nhất định phải xuất

hiện

hoãn mỹ…

nói

tóm lại, Mạc Minh cảm thấy, mấy ngàn này,

anh

phải trả thay

cô,



phải nhận.

“Chỉ là ghi vào sổ sách chi phí công ty mà thôi,



nghĩ làm gì?”

Kỳ Diệu vốn định

nói

một

câu “không

phải

anh

nói

đàn ông tốt

không

nên tùy tiện mua quần áo cho nữ sao” để phản bác lại

anh, ai ngờ



còn chưa mở miệng, đối phương

đã

nói

thêm

một

câu, làm



khôngphản bác được.

“Bộ đồ đó quý như vậy… Đủ cho nhà

anh

ăn mấy tháng…”

Cuối cùng,



đành phải

nói

thầm

một

câu, lại chỉ bị ảnh đế đại nhân dịu dàng liếc mắt.

Quý sao?

anh

còn chưa mua thứ quý hơn cho

cô, sợ đắt quá,



sống chết

không

chịu nhận ấy chứ?

Còn cái gì mà “nhà

anh”… Ha ha, cứ yên tâm, rất nhanh



sẽ

đổi.

Nhưng bất luận như thế nào, tiểu nha đầu

không

nói

lại được người đàn ông mạnh mẽ, cuối cùng theo sát

anh

tiến vào cửa hàng bán lễ phục độc quyền.

“Mạc tiên sinh ngài đến rồi.” Nhân viên mỉm cười chuyên nghiệp đón khách, trực tiếp gọi họ khách hàng.

không

thể nghi ngờ, người này nhận ra Mạc Minh - - thực ra mà

nói,



ấy biết trước Mạc Minh tới mua lễ phục, đặc biệt đợi ở chỗ này.

không

lâu sau, Kỳ Diệu bị nhét vào phòng thử áo, bắt đầu hành trình thay quần áo “dài đằng đằng”.

một

tiếng đồng hồ

không

gián đoạn thay đổi quần áo,



nghẹn họng, ánh mắt kim chủ của



quá bắt bẻ.

“Bộ này

không

được!” Kỳ Diệu chỉ lễ phục màu hồng nhạt, Mạc Minh vẻ mặt khoa trương lên giọng.

“không

được, đổi.”

Nội tâm Kỳ Diệu giống như có hàng vạn con ngựa gào thét.



đương nhiên

không

hiểu được, tầm mắt của Mạc Minh chính xác là quá cao, nhưng mà trong đó cũng bao hàm việc

anh

thích trêu đùa

cô.

Nhìn tiểu nha đầu thay lễ phục dạ hội khác nhau, giống như là

một

điều rất thú vị.

May mà ảnh đế đại nhân cũng có chừng mực, thừa dịp tiểu nha đầu chán nản

đi

thay tiếp,

anh

đưa tay nhìn đồng hồ, nhớ tới bọn họ nên

đi

đón bọn tiểu tử.

Vì vậy, năm phút sau Kỳ Diệu từ trong phòng thử đồ

đi

ra,

anh

lại

không

chút lưu tình lắc đầu, lúc

côsắp bộc phát,

anh

lại

nói

thêm

một

câu: “Nhìn tới nhìn lui vẫn là cái thứ ba tốt nhất, nó

đi.”

nói

xong,

anh

không

đợi nha đầu tỉnh táo lại, tự ý đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.

Quả thực

một

đi

không

trở lại.

Kỳ Diệu tức giận khí lực trợn trắng mắt cũng

không

có.

Nhưng bất kể thế nào,

anh

cuối cùng cũng chịu dừng tay.

Chỉ cảm thấy mua

một

bộ lễ phục cũng mệt như vậy, mười phút sau, tiểu nha đầu mặt mày ủ rũ dựa vào ghế lái phụ.

“Muốn uống nước

không?”

“Đừng

nói

chuyện với tôi.”

“…”

Mạc Minh chịu trách nhiệm lái xe tranh thủ nhìn gò má

cô,

không

những

không

thấy áy náy, còn cảm thấy bộ dáng



cáu kỉnh rất đáng

yêu.

anh

nghĩ,

anh

thật

sự

đã

hãm sâu vào rồi.

“Tôi chỉ muốn biểu đạt cảm ơn đối với

cô.” Qua

một

lát,

anh

phá vỡ bầu

không

khí trầm mặc, nghiêm túc

nói

ra, “Cảm ơn mấy tháng nay



chăm sóc Mạc Du và Mạc Minh, cũng cho tôi biết trước đây mình xấu xa như thế nào.”

Có lẽ thái độ thành khẩn đả động đến



nương vô lực, Kỳ Diệu ngồi thẳng người,

không

nhanh

khôngchậm nghiêng đầu nhìn

anh.

“Cảm ơn, tôi

thật

sự

không

cần, tôi cũng cầm tiền lương, vốn nên chăm sóc hai đứa bé

thật

tốt.

anhđừng có lăn qua lăn lại tôi là được.”

Mạc Minh hơi nhếch môi, mặt

không

đổi sắc

nói

tiếp: “Tôi là người theo đuổi

sự

hoàn mỹ, tôi đối với người quan tâm xưa nay luôn như vậy, mong



thứ lỗi.”

Nếu đổi lại lúc mới nhận việc, Kỳ Diệu nhất định

sẽ

âm

thầm gật đầu, thầm nghĩ

anh

có thể giao cho hai đứa bé năm tuổi nhiều chương trình học như vậy, cũng

không

cho bọn chúng ăn cái này, ăn cái kia, tất nhiên là vì cố gắng đạt tới

sự

hoàn mỹ - - bây giờ, nghe

anh

nói

như vậy,



không

khống chế được nhảy dựng lên.

Cái gì gọi là “Người mà tôi quan tâm” chứ…

anh

có thể đừng

nói

chuyện nhiều ý nghĩa khác như vậy được

không?

Lời

nói

này, tiểu



nương

không

dám mở miệng, giống như

một

khi



mở miệng hỏi, có thứ gì đó

sẽ

bị phá vỡ.

Vì vậy, người đàn ông nhìn như chuyên tâm lái xe, lại đợi

không

được lời đáp lại

anh

muốn.

Giả vờ câm điếc với

anh

sao? Ha ha…

anh

không

tin,

anh

không

có cách nào phá được phòng bị của

cô.