Chương 42: Ngủ lại

Edit: meowluoi.

Thích Mẫn Hạo

không

có truy hỏi nữa, Kỳ Diệu còn

đang

khuyên

anh, khó khuyên bảo được Mạc Minh. Cái gì mà đồ ngủ và đồ

đi

làm đều có, cái gì mà quần áo thay ra cũng có thể giao cho Kỳ Diệu, hai tiểu gia hỏa khó mới có sinh nhật, nguyện vọng này phải thực

hiện

được,

không

thể làm cho đứa bé thất vọng cũng

không

thể làm cho Kỳ Diệu khó xử… Tóm lại, nghe có vẻ làm cho người ta cảm thấy

khôngđược tự nhiên.

Vì vậy, Kỳ Diệu quan sát mặt Thích Mẫn Hạo, cảm thấy

anh

ta cười hơi…

Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng Mạc Minh vẫn đồng ý.

“Câu có phiền

không? Cảm thấy ở đây tốt như vậy, hay là cậu ở lại luôn?”

Bị chẹn họng

một

câu Thích Mẫn Hạo cười.

“Tớ ở lại làm gì? Tớ

không

phải là chủ nhân của căn nhà này…”

nói

xong, ánh mắt

anh

ta di chuyển, cười tủm tỉm nhìn Kỳ Diệu, “Diệu Diệu em

nói

đúng

không?”

Kỳ Diệu trừng mắt nhìn

anh

ta: Hỏi em làm gì?

Người đàn ông lơ đễnh, nhìn mắt hai tiểu tử tỏa sáng: “Mạc Du, Mạc Nhiên, các cháu cũng

không

mong chú ở chỗ này

một

đêm, đúng

không?”

Mạc Nhiên nghe, nghiêm túc suy nghĩ

một

chút, sau đó trả lời có bài bản hẳn hoi: “Chú Thích, chú có thể ngủ, nhưng mà chú chỉ có thể ngủ ở ghế sofa.”

Tiểu tử chỉ ghế salon bằng da

thật

cách đó

không

xa, ánh mắt nghiêm túc.

Ngụ ý, giường của cậu và

anh

trai,

không

có phần của chú Thích.

Thích Mẫn Hạo lúng túng.

“Vậy nếu như chị

không

có giường ngủ, các cháu

sẽ

mang giường

nhỏ

cho ba và chị sao?”

một

lát sau, con ngươi

anh

ta đảo

một

vòng, cố ý “Làm khó dễ” hai tiểu tử.

Hai

anh

em trầm tư suy nghĩ

một

lát, cuối cùng

anh

trai lên tiếng

nói: “Bọn cháu

sẽ

nhường giường cho ba và chị ngủ, chúng cháu

sẽ

ngủ ghế sofa.”

Đứa bé nhu thuận hiểu chuyện như vậy, vốn nên được trưởng bối khen ngợi, nhưng vào lúc này, Thích Mẫn Hạo cười ra tiếng làm Kỳ Diệu vô tội bị dính vào mặt đỏ bừng.

“Ha ha ha - - đứa bé ngoan,

nói

hay

thật! Nhường ba và chị ngủ cùng nhau!” Vốn chỉ thuận miệng trêu chọc hai đứa bé,

không

nghĩ tới đáp án của bọn chúng đặc sắc ngoài ý muốn, Thích Mẫn Hạo nhịn

không

được vỗ tay tán dương.

“anh

chú ý lời

nói

một

chút! Đứa bé còn

đang

ở đây, trong sáng được

không?” Kỳ Diệu

không

nhịn được nữa, dùng sức đẩy

anh

ta.

Đúng vậy, đừng

nói



là con

gái, kiến thức rộng rãi, Mạc Minh tự xưng là lạnh nhạt, cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo

anh

ta.

“Được rồi được rồi…

anh

sai,

anh

sai. Tự phạt

một

ly.”

nói

xong,

anh

ta vui tươi hớn hở cầm ly rượu,

một

ngụm uống hết nửa ly rượu vang, hiển nhiên

không

có lúng túng hoặc ủy khuất vì chịu phạt.

Kỳ Diệu tức giận nhìn

anh

ta, ánh mắt

không

tự chủ được di chuyển, đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Mạc Minh.

Trái tim đột nhiên lỡ mất

một

nhịp.



vội vàng dời mắt, giả bộ

không

có việc gì.

Nửa tiếng sau, Thích Mẫn Hạo tươi cười rời

đi. Vốn là

anh

ta còn muốn dọn dẹp giúp Kỳ Diệu, nhưng thứ nhất,

anh

ta được mọi người công nhận là “Sát thủ phòng bếp”, thứ hai, đêm nay Mạc Minh

sẽ

ở lại, chắc chắn

sẽ

giúp

một

tay.

Thích Mẫn Hạo cho rằng, nếu nghệ sĩ nhà mình chịu làm cơm Tây,

thì

rửa bát đĩa là cái gì chứ, có gì

không

vui đâu? Dù sao,



nương nhà người ta tí nữa còn thay cậu ấy giặt quần áo đấy!

Đưa người đại diện

không

đứng đắn

đi, Mạc Minh vừa quay đầu lại, phát

hiện

trong phòng khách

đãkhông

có bóng dáng của Kỳ Diệu. Trong phòng bếp truyền tới

âm

thanh loạt xoạt,

anh

đến gần nhìn, thấy hai tiểu gia hỏa giúp đỡ



gái

dọn dẹp.

Kỳ Diệu bảo bọn chúng

đi

nghỉ, đừng làm bẩn tay, bọn chúng kiên quyết

không

đồng ý,

nói

chị

đã

mệt

một

ngày, bọn chúng nhất định phải giúp. Huống chi…

“Chị, hôm nay em và

anh

trai rất vui! Cảm ơn chị! Chị là đại thiên sứ của bọn em!”

Mạc Nhiên dịu dàng

nói, chọc



nương cười

không

ngậm được miệng.

“Em cũng là tiểu thiên sứ của chị.”

“Thế

anh

trai em là gì?”

“anh

trai em…” Kỳ Diệu vừa rửa bát, vừa tranh thủ nhìn tiểu Mạc Du nghiêm trang nhìn

cô, “anh

trai em là tiểu thiên sứ nghiêm túc.”

Mạc Minh ở bên ngoài phòng bếp nghe được, trong lúc nhất thời

không

biết nên dùng vẻ mặt gì cho tốt.

“Vì sao em lại là tiểu thiên sứ nghiêm túc…” Lúc này,

anh

nghe được con trai lớn nhịn

không

được

nóithầm

một

câu.

“Bởi vì em là

anh

trai tốt lúc nào cũng bảo vệ em trai. Làm

anh

trai nghiêm túc

một

chút, cũng rất bình thường mà! Dù sao, chị rất thích. Hai người các em, chị đều thích cả.” Kỳ Diệu

nói

xong những lời này,

trên

mặt tiểu tử lại nở nụ cười.

“Chị, thế ba là gì?”

Mạc Minh ở ngoài nghe lén dựng thẳng lỗ tai lên.

“Ba các em…”



nương ở bên trong rơi vào trầm tư, “Ba các em là… Đại thiên sứ bách biến.”

“…”

Cái quỷ gì!

Ảnh đế quốc dân sững sờ, sau đó đầu đầy hắc tuyến.

Mà hai đứa con trai

anh

còn rất cao hứng,

đi

theo tiểu nha đầu ầm ĩ.

“Ha ha ha, đại thiên sứ bách biến, ba là đại thiên sứ bách biến!”

“Dạ, em

đã

xem ba em diễn,

thật

sự

là thay đổi thất thường, lúc

thì

tính cách này, lúc

thì

tính cách khác. Ba rất lợi hại.”

“…”

Nghe hai tiểu gia hỏa

nói, Mạc Minh khẽ nhíu mày bình thường trở lại, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Có đôi khi,

anh

không

thể

không

thừa nhận, hai đứa bé

thật

sự

rất đáng

yêu

- - trước kia,

anh

xem

nhẹmọi thứ, bây giờ…

thật

sự



không

lúc nào là

không

bị

sự

hồn nhiên của bọn chúng thu hút.

Thế nên, nếu như

anh

nghe tiếp, sợ là có chút nguy hiểm.

“Khụ…” Suy nghĩ xong, người đàn ông từ chỗ tối

đi

ra, còn đặc biệt ho khan

một

tiếng, hai tiểu tử mặt mày hớn hở lần lượt ngẩn ra.

“Ba…” Hai tiểu gia hỏa theo thói quen cầm tay, ngước mặt lên, nịnh nọt nhìn

anh

cười.

“đi

tắm.” May mà ba

không

có mất hứng, chỉ phân phó

một

câu, liếc nhìn chị Kỳ Diệu.

“Dạ.” Hai đứa bé ngoan ngoãn đáp ứng, cầm tay nhau

đi

vào phòng ngủ tìm quần áo tắm rửa.

Mạc Minh thấy hai thân ảnh bịch bịch bịch chạy

đi, mặt

không

đổi sắc nhìn bồn rửa bên cạnh, duỗi tay nhặt bát dính mỡ lên.

“Này…

anh

cứ để đó, tôi rửa cho.” Kỳ Diệu

không

muốn làm bẩn tay ảnh đế quốc dân.

không

biết tại sao người đàn ông này

không

thèm để ý, chỉ nhanh nhẹn dọn dẹp.

Kỳ Diệu hiểu được,



nên câm miệng,

không

cần lo cho

anh, chỉ là,

anh

không

giống như mọi khi, tức giận

nói

ra.

Thế này… Cũng rất tốt.

Kỳ Diệu vui vẻ nghĩ, cảm thấy cuộc đời này có thể rửa bát cùng ảnh đế, coi như là

một

loại đãi ngộ mà người khác

không

có.

“Quần áo của tôi đâu?” Đột nhiên người đàn ông hỏi

một

câu như thế.

“Ách…” Tiểu



nương lúng túng, “Tại lần trước

anh

để quần áo trong ngăn kéo…”

Mạc Minh

không

lên tiếng, đầu Kỳ Diệu đột nhiên hiểu: “không

phải là

anh

định mặc áo sơ mi

đi

ngủ đấy chứ?”

Ảnh đế quốc dân nghiêng đầu nhìn



như nhìn

một

đứa ngốc, đáp: “Tôi muốn hỏi để sáng mai tìm quần áo.”

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Kỳ Diệu đỏ lên, vội vàng rửa nhanh bát đũa.

Mười lăm phút sau, hai tiểu gia hỏa tắm xong, hai người cũng sớm rửa xong bát đũa. Mạc Minh cầm đồ mặc ở nhà bước vào bên trong, nhưng bất đồng ở chỗ, khi

anh

tắm xong, nhìn qυầи ɭóŧ

anh

vừa mới thay xong yên tĩnh nằm ở đó.

Ảnh đế quốc dân im lặng cầm qυầи ɭóŧ bẩn,

đi

tới chỗ

không

có người, chính mình tự giặt.