Chương 41: Có lộc ăn

Edit: meowluoi.

Đối với người đàn ông chủ động giúp đỡ, Kỳ Diệu

không

có ý muốn từ chối.



im lặng

không

một

tiếng động rời khỏi phòng bếp, nở nụ cười đắc ý.

Hì hì… Bọn họ nghĩ vì sao



muốn bọn họ đội những cái mũ này làm gì?

không

phải vì lúc này sao.

Đúng vậy, sớm tinh mơ Kỳ Diệu

đã

tính toán, chuẩn bị nguyên liệu làm cơm Tây trong phòng bếp, chờ Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo vừa đến, đầu tiên là chụp mũ đội lên đầu bọn họ. Làm công tác chuẩn bị hai cái này xong,



đội mũ chú hề vào phòng bếp. Ảnh đế đại nhân thích sạch

sẽ, chú ý vệ sinh

sẽ

thấy

không

vừa mắt, chỉ cần

anh

theo vào, thấy



khăng khăng muốn đội cái mũ “Vô cùng bẩn thỉu” làm sở trường cơm Tây của

anh,

anh

sẽ

không

kìm nén được, đuổi



ra ngoài, sau đó tự mình làm - - thuận tiện, dựa vào cớ này, lấy xuống cái mũ chán ghét

trên

đầu

anh

xuống.

Thực ra,



cũng

không

nắm chắc, nhưng mà,



muốn cùng bọn

nhỏ

nếm thử tay nghề làm cơm Tây của Mạc Minh - - nội tâm dao động thúc đẩy



nghĩ ra được phương pháp này.

Cũng may, ảnh đế đại nhân vẫn trúng kế.



và hai tiểu gia hỏa đều có lộc ăn.

Thỏa mãn từ trong bếp

đi

ra phòng khách, Kỳ Diệu thấy Mạc Du, Mạc Nhiên đứng sau lưng Thích Mẫn Hạo, chỉ huy

anh

ta treo đồ lên tường. Quay đầu lại nhìn thấy

cô, người đàn ông tò mò hỏi



sao lại

đira từ phòng bếp.

“Mạc Minh đâu?”

anh

nhìn sau lưng

cô,

không

nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình.

Kỳ Diệu

không

vội

nói

tiếp, chỉ vui vẻ thần bí dựa sát vào

anh

ta,

nhỏ

giọng

nói: “đang

làm cơm Tây.”

nói

xong,



dùng ánh mắt “anh

hiểu” nhìn Thích Mẫn Hạo.

Thích Mẫn Hạo

không

phụ

sự

kỳ vọng, nháy mắt liền hiểu.

“anh

nói

này, em làm cách nào thế, có thể phiền đầu bếp chính mình ra trận làm cơm Tây?”

“Ha ha… Bí mật.”

Thích Mẫn Hạo càng tò mò.

“Truyền thụ cho

anh

ít kinh nghiệm

đi!

anh

học

một

ít, về sau bảo cậu ấy nấu cho

anh!”

“Cái này gọi là ‘Thiên thời địa lợi nhân hòa’,

anh

muốn học có thể học được sao.”

Kỳ Diệu mỉm cười, ngậm miệng

không

nói. Thích Mẫn Hạo thấy



không

nói, suy nghĩ chắc chỉ là tạm thời mà thôi.

Hai tiếng sau, bữa tối sinh nhật bọn tiểu tử đúng giờ lên bàn. Thấy ba và chị bưng lên miếng thịt bò, mắt hai tiểu gia hỏa đều nhìn chằm chằm.

“Cái này là ba tự tay làm. Thế nào? Cao hứng

không?”

Đặc biệt là khi nghe chị Kỳ Diệu

nói, hai mắt tiểu gia hỏa lại tỏa sáng.

“Cảm ơn ba!”

“Ba

thật

tốt! Chúng con

yêu

ba!”

“…Ừ.”

Mạc Minh trả lời cảm thấy có chỗ

không

thích hợp.

không

phải

anh

đến đây ăn sẵn sao? Thế nào lại biến thành thế này?

Đáng tiếc, việc

đã

đến nước này,

anh

cũng

không

thể làm gì. Thế nên, khi

anh

thấy vẻ mặt vô tội của

côđứng ở bên cạnh, cũng chỉ có thể im lặng chịu thiệt thòi.

Ba người lớn hai người

nhỏ

ngồi cạnh nhau, Kỳ Diệu ngồi bên cạnh Mạc Nhiên, Thích Mẫn Hạo ngồi bên cạnh Mạc Du - - vì để công bằng, ba bọn tiểu tử ngồi chính giữa.

Đương nhiên, chỗ ngồi như vậy là tốt nhất, ảnh đế

không

cần phải thay hai tiểu gia hỏa cắt thịt bò. Thấy “Trợ lý riêng” và người đại diện

một

trái

một

phải thay hai đứa bé cắt thành miếng

nhỏ, còn kiên nhẫn giảng giải cho bọn chúng cắt như thế nào là chính xác, sử dụng dao nĩa an toàn, Mạc Minh cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng

anh

lại cảm nhận được, chính mình có chút hâm mộ.

anh

cứ tưởng rằng, đời này chính mình

sẽ

sống bình an với hai tiểu gia hỏa, nhưng

không

biết tại sao, kể từ khi Kỳ Diệu đến, mọi việc đều bắt đầu thoát ra khỏi quỹ đạo. Mạc Du và Mạc Nhiên trở nên vui vẻ hơn, ở trước mặt

anh

cũng

không

cần cẩn thận như trước, bọn chúng bắt đầu biểu lộ muốn thân cận

anh, thậm chí còn

nói

chuyện nhiều hơn với

anh

- - có lẽ, đây mới là đứa bé? Có lẽ,

anh

không

cần thiết cố giữ chấp niệm, phải phân



giới hạn với hai đứa bé?

“Ba ăn ngon lắm!” Lúc

đang

suy nghĩ sâu xa, Mạc Nhiên tán thưởng

anh

kéo

anh

về với thực tại.

“không

phải là ba ăn ngon, mà là ba làm thịt bò ăn ngon.” Mạc Du ở bên cạnh uốn nắn em trai.

“Ừm ừm… Em

nói

sai, là thịt bò ăn

thật

ngon.” Tiểu tử khiêm tốn tiếp nhận, lập tức sửa lại, cái miệng

nhỏ

nhắn của cậu

không

nghỉ, bàn tay

không

đợi được cầm lấy dĩa, ăn

một

miếng thịt bò nữa.

Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo bị bộ dáng đáng

yêu

của cậu chọc cười, thiếu chút nữa lấy di động chụp lại. May mắn Mạc Minh kịp thời nhìn thấy động tác của

cô, dịu dàng hỏi



muốn làm cái gì.

“Tôi chỉ cảm thấy con trai

anh

rất đáng

yêu, muốn chụp để làm kỉ niệm.” Bị bắt tại trận tiểu



nương

không

cam lòng,

không

muốn cất điện thoại,

không

kìm lòng mím môi, “sẽ

không

đăng lên mạng…”

Cuối cùng,



chưa từ bỏ ý định

nói

thầm

một

câu, mở mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn đối phương,

không

biết sao người đàn ông vẫn

không

thay đổi sắc mặt nhìn

cô, hiển nhiên là

không

có ý định đồng ý.

Tiểu



nương buồn bực.

“Này, sinh nhật tiểu tử nhà người ta, cho dù là người trưởng thành, nào có ai

không

chụp kỉ niệm chứ? Đánh dấu quá trình đứa bé trưởng thành, đáng giá lưu lại để sau này xem!” Vì vậy,



dứt khoát

nóitrắng ra,

nói

thẳng biểu đạt bất mãn của mình, “Chỉ có

anh

là kỳ lạ…

một

tấm cũng

không

cho chụp…”

Mạc Minh mặt lạnh nhìn

cô.

một

lát sau, mặt

anh

không

đổi sắc

nói: “Tôi có

nói



không

cho chụp sao?”

Kỳ Diệu nghe vậy sững sờ, lập tức phản bác: “không

phải vừa nãy

anh

không

cho tôi chụp sao?”

“Tôi

nói

bốn chữ ‘không

được phép chụp” sao?” Mạc Minh

không

mặn

không

nhạt hỏi ngược lại, “Não thiếu là bệnh.”



ràng là

anh

hỏi tôi muốn làm gì!

Kỳ Diệu muốn

nói

ra, nhưng

không

biết thế nào cuối cùng nghẹn

không

nói

với Mạc Minh.

“Hơn nữa,



gọi đó là lưu làm kỷ niệm sao?



ràng là chụp ảnh.” Hết lần này đến lần khác,

anh

còn như

không

có việc gì chém

một

đao.

Vốn là hành vi bình thường, trong miệng Mạc Minh, thể nhưng ý tứ hàm xúc lại giống như

nói

trộm, Kỳ Diệu điên mất.

Khách quan mà

nói, Thích Mẫn Hạo vui vẻ, cười tủm tỉm ngồi xem cuộc vui, hiếm khi

không

trêu chọc.

anh

ta thấy Kỳ Diệu tức giận xiên miếng thịt bò, giận dỗi nhét vào trong miệng.

Chỉ lát sau, sắc mặt



dịu xuống.

Ừm… Ăn ngon

thật. Nếu mà



làm, chắc chắn

không

làm ra được hương vị như thế này.

Im lặng thừa nhận bản thân làm cơm Tây

không

ngon bằng người trước mặt, Kỳ Diệu

không

ý thức được

không

giận dỗi nữa.

Thích Mẫn Hạo thấy



không

nói

nữa, mà chăm chú ăn đồ ăn ngon, liền biết vị giác của



đã

bị Mạc Minh thu phục.

không

lâu sau, mì Ý nóng hổi thơm ngon được bưng lên, đừng

nói

là hai tiểu gia hỏa chưa bao giờ nếm thử, Kỳ Diệu tự xưng là

đã

trải việc đời, giờ phút này cũng phải giơ ngón trỏ lên. Mạc Minh nhìn



và hai đứa bé ăn rất ngon, vừa buồn cười vừa sinh ra cảm giác thành tựu.

Nhìn

đi,

không

chỉ có



làm đồ ăn ngon cho

anh,

anh

cũng có thể.

Mấy người vui vẻ thưởng thức mỹ thực. Khi ăn xong cơm

đã

gần bảy rưỡi. Thích Mẫn Hạo tắt đèn trong phòng khách, Kỳ Diệu mang bánh mình làm ra.

trên

bánh ngọt cắm sáu cây nến, khi Kỳ Diệu hát bài sinh nhật đặt bánh

trên

bàn, mọi người mới phát

hiện,

trên

bánh ngọt còn làm

một

nhân vật hoạt hình bằng chocolate.

Hai đứa bé rất thích cái bánh này mặc dù

không

lớn nhưng tràn đầy tình

yêu, mặt hai đứa bé đỏ bừng cười hạnh phúc.

Kỳ Diệu bảo Mạc Du và Mạc Nhiên ước, nhìn hai tiểu gia hỏa chắp tay cầu nguyện, nhịn

không

được mỉm cười.

một

lát sau, hai

anh

em mở mắt ra, cùng nhau thổi tắt nến. Đèn lớn bật lên, Kỳ Diệu giúp bọn chúng cắt bánh ngọt. Nhưng mà ngoài ý muốn, chị ngày thường

yêu

quý hai đứa, nhưng hôm nay

nói

không

có quà sinh nhật.

Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy thất vọng,

không

phải là bọn chúng thiếu cái gì, muốn cái gì, chỉ là hy vọng chị đưa quà làm bọn chúng ngạc nhiên.

Thấy bọn tiểu tử thất vọng, Kỳ Diệu đột nhiên cười ra tiếng.

“Lừa các em đó! Sinh nhật của hai em, sao chị lại

không

chuẩn bị quà chứ?”

Mắt hai đứa bé lập tức sáng ngời nhìn

cô.

“Nhưng mà, quà của chị

không

nhìn thấy,

không

sờ được. Chị có thể cho các em mỗi đứa

một

nguyện vọng, chỉ cần chị làm được.”

Cái này mới mẻ.

Nghe



gái

híp mắt

nói, ánh mắt hai tiểu gia hỏa đều sáng. Bọn chúng trầm tư suy nghi trong chốc lát, Kỳ Diệu nhìn chăm chú, em trai giơ bàn tay

nhỏ

bé lên.

“Chị, chị có thể vẫn sống với chúng em được

không?”

Lời vừa

nói

ra, vài người lớn nhịn

không

được hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Kỳ Diệu phản ứng trước, dịu dàng cười

nói: “Bé ngốc, bây giờ các em muốn chị chăm sóc là vì các em còn

nhỏ, cần chị chăm sóc, đến khi các em lớn lên,

sẽ

không

cần chị ở bên cạnh các em nữa.”

Nghe



nói

lời này, hai tiểu gia hỏa

không

hẹn mà cùng nhíu mày.

“Nhưng mà, bọn em muốn vĩnh viễn ở cùng với chị.”

Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp vì bọn chúng

không

muốn rời xa

cô.

Bọn chúng còn

nhỏ

như vậy,

sẽ

nói

ra lời ước này, thứ nhất là vì

thật

lòng thích

cô, ỷ lại vào

cô, thứ hai chỉ sợ là nội tâm bọn chúng



độc và bất an.

Ánh mắt Kỳ Diệu di chuyển, nhìn Mạc Minh trầm mặc

không

nói.

không

biết người làm cha này, bây giờ có cảm tưởng gì?



thu hồi lại ánh mắt, cười với hai đứa bé.

“Cảm ơn hai em, chị rất vui vì các em thích chị như vậy. Các em thấy thế này được

không, chị

sẽ

bồi các em cho đến khi các em lớn lên. Tới lúc đó, chúng ta còn là bạn tốt, chị

sẽ

thường xuyên đến thăm các em, có được

không?”

Nghe



gái

thương lượng, hai tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm



mười giây, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.

Kỳ Diệu vui hẳn lên, nhịn

không

được đưa tay xoa đầu bọn chúng.

“Mạc Du, Mạc Nhiên rất ngoan. Nào, ăn thử bánh chị làm cho các em

đi.”

nói

xong,



chu đáo lấy hai miếng bánh ngọt để trước mặt hai

anh

em. Hai tiểu gia hỏa cầm lấy dĩa

nhỏ, bắt đầu ăn bánh ngọt.

“Ăn ngon

không?”

“Ăn ngon ạ.”

Kỳ Diệu cười híp mắt lại.

Kỳ

thật, vừa rồi ăn nhiều đồ ăn Tây như vậy, đừng

nói

là hai đứa bé, bụng



cũng trướng rồi. Nhưng mà, hai đứa bé vẫn ăn bánh ngọt, còn ăn rất ngon miệng,

không

uổng phí

một

phen tâm ý của

cô?

Đối mặt với hai tiểu thiên sứ nhu thuận hiểu chuyện lại thông minh lanh lợi,



thật

sự

cảm thấy

yêuthương thế nào cũng

không

đủ.

Đúng lúc này,



phát

hiện

Mạc Du ăn được vài miếng liền dừng lại.



cho rằng cậu ăn

không

vô,

đangđịnh mở miệng khuyên cậu

không

cần chống đỡ, thấy cậu bỏ dĩa xuống, cầm khăn giấy lau miệng.

“Chị, em còn chưa

nói

nguyện vọng của mình.”

Kỳ Diệu cười, cũng bỏ dĩa xuống, cùng cậu chạm mắt.

“Được, em

nói

chị nghe.”

Ngoài dự đoán tiểu tử nhìn Mạc Minh

một

cái.

“Em… Em muốn… Chị, chị có thể thuyết phục ba giúp em, bảo ba hôm nay ngủ cùng em và Mạc Nhiên được

không?” Mạc Du mọi ngày là

một

tiểu đại nhân, lời vừa

nói

ra, còn lo sợ bất an nhìn ba cậu, sau đó mới tha thiết nhìn Kỳ Diệu.

Ba người lớn lại bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

Nguyện vọng của tiểu tử này,

thật

ra rất đơn giản - - giường phòng ngủ chính mặc dù

không

lớn, nhưng ba người chen lấn vẫn đủ,

không

thành vấn đề. Mấu chốt vấn đề là Mạc Minh có cam tâm tình nguyện

không?

Kỳ Diệu



nương

không

đành lòng

nói

với tiểu thiên sứ

đang

yêu

“Chị

không

làm được”,



nhìn Mạc Minh chăm chú, mở miệng thăm dò

nói: “Nếu

không…

anh

ở lại

một

đêm? Dù sao giường cũng khá lớn.”

Mạc Minh

không

lên tiếng.

“Ai nha… Từ biệt thự của

anh

đến đây,

không

phải

đi

rất xa sao? Ngày mai làm phiền

anh

Thích lái xe đón

anh,

sẽ

không

lãng phí của

anh

nhiều thời gian đâu.”

nói

xong,



còn cố ý nháy mắt với Thích Mẫn Hạo.

“A,

không

phiền toái, giống như ăn

một

đĩa thức ăn mà thôi.” Thích Mẫn Hạo lập tức hiểu ý,

nói

tiếp.

Hai tiểu gia hỏa đều tập trung nhìn Mạc Minh.

Kỳ Diệu thấy

anh

chậm chạp

không

mở miệng,

không

đáp ứng cũng

không

từ chối, ngoài bất an,



còn cảm thấy chuyện này

không

phải là

không

có cách cứu vãn, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

“anh

yên tâm, tướng ngủ của bọn chúng rất tốt, buổi tối

không

có đá chăn mền, tuyệt đối

không

đè lên người

anh.”

anh

căn bản là

không

lo lắng cái vấn đề này được

không?

“Quần áo

anh

tắm rửa cũng có,

anh

không

cần phải lo lắng.”

anh

cũng

không

suy nghĩ đến vấn đề này được

không?

“Đúng rồi, bộ quần áo lần trước

anh

còn chưa lấy về ấy? Tôi

đã

giúp

anh

là rồi, có thể mặc đến công ty.”

“…”

Lời vừa

nói

ra, thần sắc Mạc Minh khẽ biến. Đáng tiếc,



nương thao thao bất tuyệt chỉ lo thuyết phục người đàn ông,

không

có ý thức được mình

đã

để lộ ra cái gì đó. Cho đến khi Thích Mẫn Hạo sững sờ, duỗi tay vội hỏi “Khoan

đã

khoan

đã”,



mới hồi phục, đối mặt với ánh mắt của

anh

ta.

“Hai người vừa mới

nói, đồ gì

không

có lấy trở về cơ?”

anh

ta nhìn Mạc Minh, lại nhìn Kỳ Diệu,

trên

mặt

hiện

ra vui vẻ, “Mạc Minh để quần áo ở chỗ này sao?”

Kỳ Diệu cảm thấy

anh

Thích bắt sai trọng điểm. Mà tại

anh

ta quấy rối,



lại nhớ tới chuyện cũ mà

côcố gắng quên.

“Chính là… Ngày đó

anh

ấy làm bẩn quần áo, em liền giúp

anh

ấy giặt…” Kỳ Diệu biết

không

thể chạy trốn, chỉ có thể giải thích.

“Quần áo bị bẩn? Sao lại bẩn chứ?” Mạc Minh là người rất thích sạch

sẽ, làm sao có thể làm bẩn quần áo cậu ta được?

“Ai nha, là chuyện ngoài ý muốn! Có gì mà phải ngạc nhiên…”

Lúc

nói

lời này, giọng Kỳ Diệu



ràng

nhỏ

đi. Thích Mẫn Hạo thấy bộ dáng



như vậy, lập tức đè nghi vấn xuống, sau đó trong não lại

hiện

ra

một

tình tiết ái muội kinh điển.

anh

ta hình như bỏ qua cái gì đó.

trên

mặt

không

kìm nén được vui vẻ,

anh

ta cố ý nhìn hai người vài lần, Kỳ Diệu

không

có làm gì trái với lương tâm

không

khỏi cảm thấy chột dạ.

anh

Thích

thật

sự

là… Qúa đáng ghét!