Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Động Tâm

Chương 30: Qua đêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: meowluoi

Mới nghe Thích Mẫn Hạo

nói, Kỳ Diệu và Triệu Kiệt đều

không

có phản ứng lại. Cũng may sau vài giây hai người

không

hẹn mà cùng tỉnh ngộ.

sự

cố ở

hiện

trường quay phim, chỉ cần bọn họ lấy cuộn phim, có lẽ có thể tìm ra được manh mối từ trong đó.

“Tôi

đi

hỏi đạo diễn!” Triệu Kiệt xung phong nhận việc, tuyên bố phải lấy được vật chứng quan trọng này.

“Quay về quay về…”

không

ngờ

anh

ta vừa mới đứng dậy

đi

ra ngoài, liền bị người đề nghị gọi quay lại, “anh

là ai?

một

người

không

nổi tiếng,

anh

dựa vào đâu đòi đạo diễn đưa thứ đó cho

anh?”

Sau khi Triệu Kiệt nghe xong, lập tức ỉu xìu.

Đúng vậy, nếu như đạo diễn bao che cho Trịnh Ái Viện hoặc dự dịnh dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, như vậy, chỉ bằng

anh

ta diễn vai diễn

nhỏ

số 4, e rằng

không

đủ để đạo diễn giao chứng cứ ra.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

anh

ta hỏi.

“Chuyện này giao cho tôi, hai người cũng đừng dính vào.” Thích Mẫn Hạo trầm tư

một

lát, trong đầu nghĩ ra cách.

Đạo diễn lần này,

anh

biết. Hơn nữa còn có quan hệ… Có thể đối phó? Nếu

không

được mà

nói…

anh

đột nhiên nghĩ đến gương mặt

không

biểu tình của Mạc Minh.

Thôi. Tính tình nghệ sĩ nhà

anh… Chỉ sợ

sẽ

không

nhúng tay vào chuyện này, vẫn là

anh

đi

đối phó thôi.

Thấy người đàn ông bắt đầu tính toán, Kỳ Diệu và Triệu Kiệt đều

không

kiên trì nữa, so với Thích Mẫn Hạo, bọn họ xác thực

không

có gì để

nói.

Vì vậy, hai người ở lại phòng bệnh gác đêm, vốn là Thích Mẫn Hạo cũng định ở lại, có thể Kỳ Diệu cảm thấy ngại, bắt

anh

nhất định phải về nhà nghỉ ngơi. Còn Triệu Kiệt,



cũng từ chối nhiều lần, đáng tiếc, tiểu tử bằng tuổi



nhất định quyết tâm muốn ở lại.

“Dù sao đoàn làm phim cũng muốn tìm người ở lại, ngày mai tôi

không

có cảnh diễn, vừa vặn có thể ở lại. Ngược lại là



mới đúng,

một



bé, nên quay về với

anh

Thích được rồi?”

Triệu Kiệt

nói

như thế - - đối với cách xưng hô này, Thích Mẫn Hạo chỉ học bộ dáng Mạc Minh, liếc

anhta

một

cái.

“không

cần, tôi muốn ở lại với Tâm Hân. Cậu ấy chưa tỉnh, tôi

không

yên tâm.”

Hai người đàn ông

không

nói

được

cô, cuối cùng Thích Mẫn Hạo nhìn bệnh nhân

trên

giường, an ủi Kỳ Diệu vài câu, dặn dò vài câu, mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lái xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện,

anh

gọi điện thoại cho Mạc Minh, mang chuyện

nói

cho Mạc Minh rồi dặn dò.

“Đêm nay Kỳ Diệu ở phòng bệnh với bạn



ấy, tớ thấy cha mẹ tiểu



nương đều

không

có ở đây,

thậtđáng thương liền đồng ý.” Uyển chuyển mang trách nhiệm tối nay Kỳ Diệu

không

về đổ lên đầu, Thích Mẫn Hạo tập trung suy nghĩ lắng nghe phản ứng đầu bên kia điện thoại, “Cậu

không

để ý sao?”

“không

sao, hôm nay tớ

sẽ

ở đây.” Bên tai im lặng

một

lát, trong điện thoại truyền đến

âm

thanh dễ nghe của Mạc Minh.

“Tốt quá.” Thích Mẫn Hạo lập tức tươi cười rạng rỡ, “Vậy tối nay tớ

không

đến, sáng mai tớ đến đón cậu.”

“Ừ.” Đứng ở ban công Mạc Minh

không

có biểu

hiện

gì đáp ứng, để điện thoại di động xuống, cúp điện thoại.

anh

không

nhanh

không

chậm xoay người sang chỗ khác, thấy Mạc Du và Mạc Nhiên đứng trong phòng khách, hai mắt mở to nhìn

anh

không

nhúc nhích. Thấy ba quay người, hai đứa bé

đi

đến, ngước cái đầu

nhỏ

nhìn thẳng

anh.

“Ba, bạn của chị bị thương có nặng

không

ạ?”

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc khẩn trương,

trên

mặt lo lắng và căng thẳng, Mạc Minh nhìn chăm chú vào hai đứa con trai, trong lòng mềm nhũn.

“không

sao,

đi

ngủ thôi.”

anh

nói

xong, đưa tay sờ đầu hai tiểu gia hỏa.

Bị sờ đầu Mạc Du và Mạc Nhiên cũng

không

cao hứng, bởi vì bọn chúng đều lo lắng cho chị Kỳ Diệu và bạn của chị. Tuy vậy, hai tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, quay về phòng

đi

ngủ.

Nhưng sáng hôm sau, có vấn đề.

Vừa vặn hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng,

không

có Kỳ Diệu làm bữa sáng cho hai đứa bé, hai tiểu tử đúng giờ rời giường băn khoăn.

Làm sao bây giờ? Ba hình như còn

đang

ngủ. Có nên đánh thức ba

không?

Hai đứa bé năm tuổi rối rắm, cuối cùng quyết định đeo túi xách

nhỏ

trên

lưng

đi

đến chỗ xe đưa rước trước,

không

cần ăn điểm tâm, đợi đến nhà trẻ, buổi trưa ăn cơm bảo dì phụ trách

sẽ

cho bọn chúng nhiều cơm hơn.

Hai

anh

em

âm

thầm cảm thấy may mắn vì bọn chúng nhớ đường, chỉ cần

đi

qua hai con đường lớn, là có thể đến điểm đón xe của trường.

Quyết định như vậy xong, hai

anh

em ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng

nhỏ

đợi.

đi

quá sớm cũng

không

được, xe còn chưa tới, bên ngoài trời nóng, chi bằng ở nhà đợi lát nữa.

Lúc hai tiểu tử

đang

lẳng lặng chờ đợi, cửa chính trong nhà đột nhiên bị người ta mở ra. Mạc Du và Mạc Nhiên sững sờ, cả hai đứng dậy chạy về phía cửa.

“Chị?”

Bọn chúng tuyệt đối

không

nghĩ tới, sáng sớm chị Kỳ Diệu

đã

quay về.

Bật thốt lên tiếng kinh ngạc, hai đứa bé ý thức được cái gì đó,



gái

mở miệng định đáp lại, hai đứa bé

không

hẹn mà cùng làm động tác “Xuỵt” với

cô.

“Chị, ba còn

đang

ngủ.” Mạc Du đè thấp giọng

nói.

Kỳ Diệu cúi người, vô ý thức nhìn xung quanh.

“Chị làm bữa sáng cho các em.” Mấy giây sau,



nhỏ

giọng

nói, đổi dép vào nhà rửa tay.

“Chị,

không

cần làm, chị mệt quá rồi.” Hai tiểu gia hỏa theo vào phòng bếp, lo lắng ngẩng đầu nhìn

cô.

“không

sao, chị làm rất nhanh, lập tức là có mì ngon.” Trong lòng Kỳ Diệu ấm áp, tranh thủ cười với hai tiểu thiên sứ.

Hai

anh

em

anh

nhìn em, em nhìn

anh. Đúng lúc này, trong phòng khách truyển đến tiếng “Bịch” trầm đυ.c. Hai tiểu gia hỏa - -

không

tốt,

không

phải là ba ngã từ

trên

ghế salon xuống đấy chứ?

Hai người vội vàng chạy tới phòng khách nhìn - - trời ạ, ba

thật

sự

ngã xuống sàn nhà!

Mắt nhìn thấy Mạc Minh mơ hồ nhíu mày từ

trên

đất bò dậy, Mạc Du và Mạc Nhiên vội vàng nghênh đón.

“Ba, ba ngã có đau

không?”

Lời vừa

nói

ra, ảnh đế quốc dân vừa rồi còn mờ mịt đột nhiên tỉnh táo lại.

“Khụ…

không

sao.” Mạc Minh che giấu xấu hổ, làm như

không

có việc gì mở miệng,

không

sờ đầu bị đυ.ng vào sàn nhà, “Mấy giờ rồi?”

anh

hình như ngủ quên?

Bộ dáng các con ăn mặc chỉnh tề, người làm ba lập tức hiểu được.

“Hơn bảy giờ ạ.” Mạc Du trả lời có bài bản hẳn hoi.

Quả nhiên là ngủ quên.

anh

nhìn hai đứa con trai, yên lặng

đi

về phía phòng bếp.

Được

anh

làm bữa sáng cho. Hai đứa nên có biểu cảm gì đó

đi, may ra còn kịp.

Ảnh đế quốc dân tự định giá,

không

may nghe được tiếng nước chảy.

Trong phòng bếp có người sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »