Edit: meowluoi
Trời ạ, cuối cùng Kỳ Diệu cũng vãn hồi lại uy tín của mình trước mặt ảnh đế quốc dân, thay hai người đàn ông và hai đứa bé chuẩn bị bữa tối phong phú. Vì vậy trước khi ăn tối, bốn người bọn họ
đã
ăn bánh phô mai, lúc ăn bữa chính khẩu vị vẫn rất tốt.
“anh
biết ngay mà, mỗi lần nếm thử tay nghề của Kỳ Diệu,
sẽ
không
làm người khác thất vọng.” Thích Mẫn Hạo ăn chùa rất vui vẻ.
Đối với việc này, Kỳ Diệu
không
để ý nhiều, chỉ cười nghe
anh
khen ngợi. Mạc Minh ở bên cạnh chỉ dịu dàng liếc
anh
ta
một
cái,
nói
ra
một
câu “Ăn
không
nói, ngủ
không
nói”.
Sắc mặt Thích Mẫn Hạo đông cứng, nghiêng người, cây ngay
không
sợ chết đứng nhắm người đàn ông bên cạnh.
“Tớ khen
cô
ấy
thì
sao? Chúng ta có đồ ăn sẵn, Kỳ Diệu đứng trong phòng bếp bận rộn hai tiếng, Mạc Du và Mạc Nhiên đều biết
cô
ấy lao động vất vả, tớ biểu đạt tình cảm cảm ơn
cô
ấy,
không
đúng chỗ nào chứ?”
nói
xong,
anh
ta nhìn Mạc Minh vài lần, “Ngược lại là cậu, hai chữ ‘Cảm ơn’
không
nói, cũng
không
chịu giúp
một
tay, còn
không
biết xấu hổ
nói
tớ ‘Ăn
không
nói, ngủ
không
nói’…”
Ảnh đế quốc dân bị quở trách
không
hề bị lay động, gắp
một
miếng cải xanh, mặt
không
thay đổi đưa vào trong miệng.
Thích Mẫn Hạo thấy
anh
không
hợp tác, tức giận, lại đảo mắt cười hì hì với Kỳ Diệu: “Diệu Diệu,
anh
nóivới em, em chớ nhìn bộ dáng
không
mặn
không
nhạt này của cậu ấy, kỳ
thật, tài nấu nướng của cậu ấy
không
thua kém gì em, nhưng người này,
nói
như rồng leo, ăn như mèo mửa, chính là
không
muốn nấu.”
“thật
sao? Mạc tiên sinh cũng biết nấu ăn?” Nghe được tin tức ngoài ý muốn, Kỳ Diệu nhịn
không
được trợn tròn mắt.
“Đương nhiên là
thật!” Thích Mẫn Hạo để đũa xuống, hào hứng
nói
tiếp, “Em
không
biết đâu,trước kia do may mắn
anh
có nếm qua tay nghề của cậu ấy,
nói
thật, rất là ngon. Nhưng mà cậu ấy am hiểu làm cơm Tây hơn, em
thì
giỏi về đồ ăn Trung Quốc,
không
thể so sánh được.”
nói
đến đây,
anh
ta phát
hiệnmắt hai tiểu gia hỏa mở to sáng long lanh, nhìn
anh
ta
không
nhúc nhích, “Ha ha… Mạc Du, Mạc Nhiên, muốn nếm thử tay nghề của ba sao?”
Hai tiểu gia hỏa
không
kìm lòng nổi gật đầu, lại nghĩ tới ba chắc chắn
sẽ
không
vui, liền liếc nhìn Mạc Minh chăm chú.
“Được, ngày nào đó chú thuyết phục ba cháu làm cơm Tây cho mấy đứa ăn.” Thích Mẫn Hạo tự ý
nói.
không
thể nghi ngờ,
anh
ta lập tức bị người trong cuộc lạnh lùng liếc mắt
một
cái.
Tuy vậy, ảnh đế cũng
không
từ chối đúng
không?
Kỳ Diệu che miệng cười trộm, trong phòng khách vang lên tiếng chuông quen thuộc.
“Tôi
đi
nhận điện thoại.”
cô
đặt chén đũa trong tay xuống, vừa rút khăn giấy từ trong hộp ra lau miệng, vừa
đi
về phía bàn trà cách đó
không
xa, cầm lấy di động, thấy
một
dãy số lạ,
cô
do dự
một
lát, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại này, “Alo?”
Mười giây ngắn ngủi,
cô
gái
mặt mày còn
đang
vui vẻ biến sắc.
“Tại sao lại như vậy? Được được… Phiền toái
anh
rồi! Tôi
sẽ
lập tức đến ngay!”
cô
nương cúp điện thoại xong gấp đến độ xoay vòng, bốn người
trên
bàn cơm đều hướng ánh mắt hỏi thăm
cô.
“Kỳ Diệu, xảy ra chuyện gì thế?” Thích Mẫn Hạo lại là người đầu tiên đặt câu hỏi, thấy
cô
hoang mang lo sợ.
“Em… Bạn tốt của em quay phim bị ngã từ lầu hai xuống, em….
anh, các
anh
ăn trước
đi! Em
đi
đến đấy nhìn
một
chút!”
nói
xong lời này,
cô
giống như hiểu mình nên làm cái gì, liền chạy ra phòng khách.
Di động, ví, thẻ ngân hàng, chìa khóa… Mang
đi
một
ít tiền mặt, vẫn nên mang theo
một
ít tiền mặt?
cô
gái
hơn hai mươi giống như kiến bò
trên
chảo nóng, hai người đàn ông bên kia
không
có cách nào tiếp tục ăn cơm. Thích Mẫn Hạo đứng dậy
đi
theo
cô
tiến vào phòng ngủ, chủ động đề nghị lái xe đưa
cô
đi
bệnh viện.
“Nhưng mà, cơm…”
“Ai nha cơm cái gì mà cơm? Cơm có quan trọng hơn người sao?
đi
nhanh
đi! Cái này đều mang theo sao?”
“Vâng! Vậy cảm ơn
anh,
anh
Thích!”
Lửa cháy đến nơi mới chú ý, bạn tốt ngã bị thương ngoài ý muốn, bất tỉnh nhân
sự, Kỳ Diệu cũng
khôngkhách khí với Thích Mẫn Hạo, cầm lấy túi xách, chạy đến cửa đổi giày.
“Mạc Du, Mạc Nhiên, các em phải ngoan đó! Chị
đi
rồi quay lại.” Trước khi
đi,
cô
vẫn
không
quên
nói
hai tiểu gia hỏa
một
câu,
nói
xong, vừa vặn nhìn thấy Mạc Minh, trong đầu
cô
vẫn có điều băn khoăn, “Mạc tiên sinh…”
“không
sao,
cô
yên tâm đến chỗ bạn, đêm nay tôi
sẽ
ở lại.”
Nhưng mà, làm cho
cô
bất ngờ chính là
cô
cái gì cũng
không
nói, đối phương cũng có thể nhìn thấu tâm tư
cô, vì
cô
phá lệ giúp đỡ.
“Cảm ơn
anh…”
Có
anh
ở nhà trông nom hai tiểu gia hỏa,
cô
ở bệnh viện cũng có thể yên tâm.
Cảm kích cười với Mạc Minh, Kỳ Diệu
không
dám chậm trễ thời gian,
đi
theo Thích Mẫn Hạo xuống lầu. Khi hai người mệt mỏi
đi
tới bệnh viên, hỏi nhân viên đoàn làm phim tìm được phòng bệnh, bọn họ mới phát
hiện, ngày hôm nay bệnh viện rất là náo nhiệt.
Nhìn xem,
một
người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp đứng trong hành lang,
đang
tranh luận với
một
người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi ngắn. Xung quanh bọn họ có rất nhiều người, có bác sĩ y tá của bệnh viện, còn có bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Khi Kỳ Diệu và Thích Mẫn Hạo đến gần, mới phát
hiện, người phụ nữ này nhìn có chút quen mắt.
Người này
không
phải là…Minh tinh hai năm trước truyền ra scandal tiểu tam - - Trịnh Ái Viện sao?
“anh
muốn tôi
nói
với
anh
bao nhiêu lần nữa,
không
phải là tôi đẩy! Tôi đẩy
cô
ta làm gì? Đẩy
cô
ta, còn làm bẩn tay tôi ấy!”
“anh
nói
cái gì? Minh tinh
không
dậy nổi sao? Minh tinh có thể bắt nạt người mới, làm xằng làm bậy sao?”
“Miệng sạch
sẽ
một
chút! Lúc nào tôi bắt nạt người mới, chính
cô
ta quay phim
không
để ý,
không
may ngã xuống lầu, liên quan gì đến tôi chứ?”
“cô…”
Đến gần, nghe nội dung hai người bọn họ tranh chấp, cũng bởi vậy mà
một
số bí mật hé mở.
Người nằm trong phòng bệnh là người bị hại, có khả năng do Trịnh Ái Viện làm.
Ý thức được chuyện này, Kỳ Diệu
không
thể nhẫn nhịn.
“Là
cô
đẩy Tâm Hân?” Con người đúng mực trước kia trong nháy mắt hóa thành hư ảo,
cô
nương dáng người
nhỏ
nhắn xinh xắn ba chân bốn cẳng xông lên trước, hai mắt trợn tròn nhìn người phụ nữ trang điểm.
Trịnh Ái Viện đương nhiên chưa gặp qua người thình lình xuất
hiện
này,
cô
ta để hai tay trước ngực, quan sát Kỳ Diệu từ
trên
xuống dưới vài lần, coi thường hỏi: “cô
là ai?”
“cô
là Kỳ Diệu sao? Là bạn của Tâm Hân.”
không
đợi tiểu
cô
nương trả lời, người trẻ tuổi vừa mới tranh chấp với Trịnh Ái Viện vội vàng chen vào.
“Là tôi,
anh
là Triệu tiên sinh sao? Tâm Hân ở bên trong à? Tôi có thể gặp cậu ấy
không?” Trong đoàn làm phim chỉ có người đàn ông gọi cho
cô
biết
rõ
mọi chuyện, Kỳ Diệu mặc kệ nữ minh tinh vênh váo, dời
đi
ánh mắt, trong lòng lo lắng nhìn người đàn ông.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.
cô
đi
theo tôi.”
Hai người gạt Trịnh Ái Viện sang
một
bên, vội vàng
đi
về phía phòng bệnh.
không
bao lâu sau liền nhìn thấy bạn mình nằm
trên
giường
không
nhúc nhích, trái tim Kỳ Diệu giống như bị ai đó bóp chặt.
“Tâm Hân!”
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đập vào mắt
cô, nước mắt tiểu
cô
nương trong nháy mắt rơi xuống.
Ban ngày vừa mới gặp nhau, mới có
một
buổi chiều, sao lại thành ra như vậy chứ?