Chương 22: Dựa dẫm

Edit: meowluoi

Kỳ Diệu bỗng chốc khẩn trương.

Trong nhà chỉ có mình



và hai đứa bé năm tuổi, nếu

thật

sự

là người đàn ông trai tráng

thì… Hả?

Vừa mới suy nghĩ,



liền phát

hiện

có cái gì đó

không

thích hợp lắm.

Thân ảnh thấp bé như thế… Ai da má ơi!

không

phải là

một

trong hai đứa bé sao?

Sợ bóng sợ gió

một

hồi Kỳ Diệu



nương cảm thấy

không

còn gì để

nói.

Là Mạc Du hay Mạc Nhiên đây? Hù chết

cô.

Kỳ Diệu vỗ ngực

một

cái, dứt khoát chạy tới mở đèn phòng khách. Đèn treo tường mờ nhạt ấm áp, nhưng đêm hôm khuya khoắt đột nhiên sáng hẳn lên. Kỳ Diệu cứ tưởng rằng, đèn trong phòng đột nhiên sáng, bất kể là tiểu gia hỏa

không

ngủ được chạy đến dọa người, giờ phút này đều nên lên tiếng. Nhưng mà ngoài ý muốn, sau khi đèn sáng, trong phòng khách vẫn lặng yên

không

một

tiếng động như cũ.

Kỳ Diệu

không

hiểu, quay đầu lại cẩn thận nhìn, đúng là tiểu tử kia, sao lại

không

lên tiếng chứ?

Khi



định thần lại - -

thật

sao, ngủ

trên

ghế sofa mất rồi.



vội vàng chạy đến, bởi vì tiểu tử nhắm mắt lại cuộn mình,



không

có cách nào

nói

chính xác là Mạc Du hay Mạc Nhiên. Vừa định mở miệng gọi,



nghĩ lại, vẫn nên vào phòng ngủ hai đứa bé nhìn thôi.



nhìn thấy giường ngủ

nhỏ

bên ngoài trống

không, Mạc Nhiên

đang

nằm im, hai cánh tay

không

an phận để ra bên ngoài.

Người trong phòng khách kia chính là Mạc Du.

Kỳ Diệu bước nhanh quay về phòng khách, thầm nghĩ đứa bé này có phải ngủ mơ

đi

vệ sinh, sau đó

điđến ghế sofa phòng khách nằm xuống.



nhẹ

nhàng khom lưng, rón rén ôm cậu vào lòng, đưa cậu về phòng ngủ.

Tiểu tử này rất nặng. Ừm, hai tháng nay



đã

chăm sóc bọn chúng rất tốt.

Nửa đêm lăn qua lăn lại

một

trận, Kỳ Diệu tránh

không

được ra mồ hôi, trong lòng

không

có chút gì thiếu kiên nhẫn.



đi

toilet rửa mặt bằng nước nóng, quay về phòng ngủ của mình ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, hai tiểu gia hỏa xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, chậm chạp mặc quần áo của mình.

Từ lúc bốn tuổi, bọn chúng mặc quần áo, cởϊ qυầи áo đều

không

cần người giúp đỡ, ngẫu nhiên có lúc khó khăn, hai

anh

em lựa chọn giúp đỡ lẫn nhau, nếu

không

được, mới nhờ người chăm sóc bọn chúng giúp đỡ.

Khi Kỳ Diệu đẩy cửa bước vào nhà, thấy hình ảnh hai tiểu thiên sứ

đang

giúp đỡ lẫn nhau.



nhiều lần suy nghĩ, nếu

không

phải là con trai ảnh đế quốc dân, mỗi ngày



đều chụp chi tiết cuộc sống của bọn chúng, đăng trực tiếp lên blog,

sẽ

có rất nhiều các dì, các chị hâm mộ. Đáng tiếc, hai tiểu gia hỏa có người ba nổi tiếng như vậy,



không

nên mang ảnh bọn chúng lưu truyền

trên

internet.

Thu hồi những tiếc nuối trong lòng kia, Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ

đi

vào

nói

chuyện với hai tiểu gia hỏa.

“Sáng hôm nay ăn bánh sandwich, còn có cả bánh pudding sữa đó.”

Hai tiểu gia hỏa nghe thấy có đồ ăn ngon, tất nhiên liền vui vẻ, nhanh chóng mặc quần áo,

không

cần Kỳ Diệu thúc giục, nhanh nhẹn chạy

đi

rửa mặt.

một

phút sau, hai tiểu gia hỏa ngồi cùng

một

chỗ hưởng dụng đồ ăn sáng. Kỳ Diệu hỏi Mạc Du có nhớ chuyện nửa đêm hôm qua rời giường

đi

đến phòng khách

không. Tiểu tử nghe xong, nhíu mày nghĩ

mộtlát, cuối cùng vẫn mờ mịt lắc cái đầu

nhỏ

của cậu.

Được rồi, chuyện này cũng

không

lạ gì. Tiểu tử này mắc bệnh hay quên, hơn nữa còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nữa chứ.

Kỳ Diệu tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục bồi hai tiểu gia hỏa ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm, bọn tiểu tử đến thư phòng học,



giống như mọi ngày bận rộn trong phòng bếp.

Sắp kết thúc kỳ nghỉ hè, Mạc Du, Mạc Nhiên

sẽ

quay lại nhà trẻ, mà



sẽ

đỡ bận rộn hơn. Nhưng mà, ban ngày

không

có bọn tiểu tử làm bạn, vẫn cảm thấy



đơn.

Vừa nghĩ chuyện này vừa làm bữa ăn trưa, Kỳ Diệu thấy sắp đến giờ rồi, liền kêu hai đứa bé ra ăn cơm. Ai ngờ chưa ăn được miếng cơm nào, di động



liền bất ngờ vang lên. Kỳ Diệu

đi

đến bàn trà cầm lấy di động, cúi đầu nhìn màn hình, là Tề Tâm Hân

đã

lâu

không

liên lạc.



biết, ba tháng nay Tề Tâm Hân đều bận rộn diễn, suýt chút nữa còn

không

có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp.

“Cậu bận như vậy, mà vẫn có thời gian gọi cho tớ sao?”



nhận điện thoại, giọng điệu sung sướиɠ chế nhạo



nương ở đầu dây bên kia.

“Hết bận rồi,



đơn lạnh lẽo quá, liền nhớ tới cậu.” Tề Tâm Hân nhanh chóng hiểu ý, tiếp tục câu chuyện của bạn.

Kỳ Diệu bật cười

một

tiếng.

“Vậy - - đại nhân có gì phân phó? Tiểu nữ

sẽ

trung thành phục vụ ngài.”

“Đương nhiên là muốn hẹn hò rồi.”

Kỳ Diệu cảm thấy, trong lời

nói

của Tề Tâm Hân có nghĩa khác.



không

nhịn được nhìn hai tiểu tử ngồi bên cạnh, phát

hiện

bọn chúng

đã

bỏ bát đũa xuống, tò mò quan sát

cô.

Quẫn, trong nhà còn có hai tiểu thiên sứ thuần khiết,



không

nên tùy tiện

nói

đùa với Tâm Hân.

Nghĩ như vậy,



lập tức khôi phục đứng đắn, trực tiếp hỏi bạn tốt thời gian, địa điểm gặp mặt.

“Lựa ngày

không

bằng trùng ngày, liền hôm nay

đi. Này, gần đây cậu thế nào?” Tề Tâm Hân

nói

mộtnửa, liền chuyển sang việc khác, hỏi thăm tình hình Kỳ Diệu gần đây.

“Rất tốt, còn cậu

thì

sao? Quay phim có thuận lợi

không?” Kỳ Diệu

nói,

một

tay làm động tác ăn cơm với Mạc Du và Mạc Nhiên, ý bảo bọn chúng

không

cần để ý, cứ ăn cơm

đi, hai tiểu gia hỏa nghe lời cầm đũa lên,



yên tâm xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nghe Tề Tâm Hân

nói

chuyện.

“Ai nha!

không

nói

chuyện này, mỗi ngày đều mệt gần chết, còn có cực phẩm làm bạn, tư vị này, quả

thật

rất chua xót.”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cực phẩm gì, dám làm cậu giận sao?”

“nói

ra rất dài dòng, gặp mặt rồi tớ kể cho. Tí nữa tớ gửi địa chỉ quán cà phê vào điện thoại cho cậu, cậu nhớ kiểm tra đó.”

“Được rồi, buổi chiều gặp.”

Kỳ Diệu vui vẻ cúp điện thoại, quay về bàn ăn, thấy Mạc Nhiên nuốt cơm xuống

thật

nhanh.

“Chị, chị muốn

đi

ra ngoài sao?” Tiểu tử

không

đợi được đặt câu hỏi, cùng

anh

trai cậu

không

chớp mắt nhìn mặt

cô.

“Đúng vậy. Trước giờ cơm tối chị

sẽ

quay lại, buổi chiều hai em ở nhà ngoan ngoãn, có việc gì

thì

gọi điện cho chị, được

không?”

Đúng vậy, nếu đổi lại là những đứa trẻ khác,



không

thể yên tâm để bọn chúng ở nhà. Nhưng mà

mộtđôi thiên sứ thông minh hiểu chuyện như vậy,



yên tâm 100% - - nghĩ đến người thuê



là Mạc Minh, chắc cũng biết



điểm này, cho nên lúc làm hợp đồng,

không



yêu

cầu



một

ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở cạnh con của

anh.



cô, cũng có thể tự do

đi

lại, cho nên



không

nên rời nhà

đi



không

nói.



nghĩ như vậy nhưng ngoài dự đoán, hai tiểu gia hỏa gật đầu, sau đó cúi đầu

không

lên tiếng.



nhạy cảm phát

hiện

được bọn chúng có điểm lạ, mở miệng hỏi bọn chúng sao vậy.

“Chúng em muốn ở cùng với chị.” Kiên nhẫn chờ đợi mười mấy giây,



nghe thấy Mạc Nhiên

nhỏ

giọng trả lời.

Kỳ Diệu đột nhiên hiểu ra, sau đó, trái tim hóa thành

một

vũng nước.

Oa - - tiểu thiên sứ bắt đầu dựa dẫm vào

cô, làm



rất vui!