Edit: meowluoi
nói
thật, Mạc Minh
không
cần nể mặt Kỳ Diệu. Có thể là do người đại diện ở bên cạnh hết lần này đến lần khác khen
cô
làm đồ ăn thơm, còn
nói
cái gì mà giờ này ra ngoài, cũng phải tìm chỗ để ăn cơm,
không
bằng ở lại đây nếm thử tay nghề của Kỳ Diệu.
nói
xong,
anh
ta tất nhiên bị ảnh đế thưởng cho cái liếc mắt.
Tuy
nói
thế, nhưng ảnh đế đại nhân vẫn quay trở lại.
“Cho
cô
mười lăm phút.”
Tôi cần chắc.
một
câu này, khiến Kỳ Diệu
cô
nương muốn chửi tục.
anh
ta xem
cô
là nhân viên sao?
Được rồi, bây giờ
anh
ta đúng là ông chủ của
cô.
Nhưng
anh
ta cũng
không
thể làm người khác khó chịu chứ?
cô
trừng mắt nhìn, quan sát Mạc Minh từ
trên
xuống dưới vài lần, cũng
không
nhiều lời, vội vàng chui vào trong phòng bếp.
Thích Mẫn Hạo cảm thấy,
cô
nương này
thật
sự
rất có kiên nhẫn. Lời
nói
“Tôi cho
cô
x phút” này, người đại diện khổ sở bị áp bức như
anh
có thể hiểu được. Vì có thể để bọn họ ở lại ăn cơm - -
không, vì để Mạc Minh ở lại ăn cơm trưa với hai đứa bé,
cô
thật
sự
là rất liều mạng.
Quả nhiên
không
ngoài dự đoán,
một
phút đồng hồ sau, Kỳ Diệu mang lần lượt salad đậu phụ, hai bát nấm hương tinh bột mì,
một
bát canh bí đao với
một
bát canh cà chua trứng lên bàn ăn.
“Trời ạ!
cô
chỉ dùng mười lăm phút, mà làm ra những món này sao?” Thích Mẫn Hạo hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn bàn thức ăn nóng hổi.
“Đương nhiên là
không
phải, tinh bột mì và canh tôi làm trước rồi, chưa bưng ra mà thôi.” Khóe miệng Kỳ Diệu khẽ giật giật, nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, nghiêm túc nhìn người đàn ông vẫn còn
đang
kinh ngạc, “Thích tiên sinh,
anh
xới cơm được
không?”
Thích Mẫn Hạo cảm thấy trí thông minh của mình bị khinh bạc.
“Đương nhiên!”
anh
ta ngẩng cao đầu, “Còn nữa,
cô
lại quên rồi, trực tiếp gọi tên tôi thôi!”
“Gọi ‘anh
Thích’ sao?”
“Đúng vậy…”
“anh
Thích, lại đây xới cơm.”
thật
sao, Thích Mẫn Hạo
anh
cứ như vậy có thêm
một
“Em
gái”, trong nhà
anh
là lão Thất. Nhưng mà, nghe rất thân thiết.
Người đàn ông vinh dự trở thành “anh
Thích” hấp tấp chạy tới xới cơm.
“Chú Thích, chú rửa tay chưa?”
Sau đó,
anh
ta nghe được đứa bé ở sau lưng hỏi.
Cao hứng
một
cái, thiếu chút nữa quên mất cả gia đình nhà này đều thích sạch
sẽ.
Im lặng chạy
đi
rửa tay, Thích Mẫn Hạo tay đầy mùi thơm, múc đầy chén cơm, còn thỏa mãn xới mỗi chén thành ngọn núi
nhỏ.
Mang chén cơm để trước mặt hai đứa bé, Mạc Du và Mạc Nhiên
không
còn gì để
nói.
Nhiều như vậy…
một
chén cũng đủ để hai người bọn chúng ăn ấy chứ?
Tuy nghĩ như vậy, Mạc Minh
không
thích đứa bé động
một
chút là đòi ít cơm, bọn chúng chỉ có thể đành phải ăn.
Nhưng mà, lạ
thật?
thật
là thần kỳ! Thức ăn hôm nay vì sao lại ngon như vây?
“Kỳ Diệu, tay nghề của em
thật
là tốt, lâu lắm rồi
anh
mới được ăn
một
bữa ăn ngon như vậy.” Hai tiểu gia hỏa kinh ngạc, Thích Mẫn Hạo
không
keo kiệt chút nào ca ngợi.
“Ha ha, cảm ơn.” Kỳ Diệu
nói
xong, lại
không
nhịn được nhìn về phía Mạc Minh, có thể biết được, ảnh đế quốc dân xưa nay trầm mặc ít
nói, trừ khi
anh
diễn, nếu
không,
anh
sẽ
tuyệt đối
không
nói
chuyện.
“Mạc Du, Mạc Nhiên, cơm hôm nay được
không?” Đúng lúc này,
cô
nghe thấy Thích Mẫn Hạo hỏi bọn
nhỏ.
“Ừm.”
“Ha ha, đó là đương nhiên, cơm là chú Thích mời người tới!”
“…”
Đối với việc chú Thích tự cho là đúng
nói, hai đứa bé năm tuổi quyết định
không
thèm đếm xỉa, sau đó chuyên tâm ăn cơm.
Thấy hai đứa bé
không
để ý đến
anh
ta, Thích Mẫn Hạo lại chưa từ bỏ quay về phía cha bọn
nhỏ.
“Thế nào, Mạc Minh? Mùi vị
không
tệ chứ? Cậu xem, nếu
không
phải do tớ kiên trì ở lại, cậu có thể ăn được bữa trưa mỹ vị như vậy sao?”
anh
ta cường điệu công lao của chính mình, lại bị ảnh đế đại nhân nhàn nhạt liếc qua.
“Ăn
không
nên
nói
chuyện, ngủ cũng
không
nói
chuyện.”
Thích Mẫn Hạo ngã xuống đất
không
dậy nổi.
Cuối cùng năm người im lặng ăn xong bữa cơm, người đại diện ăn xong sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, đột nhiên từ
trên
ghế đứng dậy. Vốn là,
anh
ta muốn giúp Kỳ Diệu dọn dẹp, cũng
không
ngờ vừa mới mở miệng, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Mạc Minh đưa tay làm động tác chỉ vào đồng hồ.
Được rồi, Mạc Minh là
một
người rất đúng giờ - - đối với chính mình như vậy, người khác cũng thế.
“Ừm… Kỳ Diệu, vất vả cho em rồi.
anh
và Mạc Minh có việc bận,
không
giúp em dọn dẹp được?”
Kỳ Diệu liền đáp “không
sao”, bảo bọn họ có việc
thì
cứ
đi
đi.
Kỳ
thật,
cô
còn muốn cảm ơn
anh
Thích
không
giúp ấy chứ.
Vừa nghĩ,
cô
vừa đưa mắt nhìn hai tiểu gia lưu luyến
không
rời nhìn theo hai người đàn ông, trong miệng
nói
“Ba, ba”.
Haizz,
thật
đáng thương.
cô
lại
âm
thầm than thở
một
lần nữa, xoay người
đi
vào phòng bếp rửa bát đũa.
Đừng thấy hai lớn hai
nhỏ
bộ dáng lịch
sự, khẩu vị cũng
không
nhỏ.
cô
cố gắng ăn ít đồ ăn, nhưng bốn món mặn
một
món canh vẫn
không
đủ cho năm người ăn - - trong này còn có hai đứa bé năm tuổi.
thật
sự
là nhìn người
không
nên nhìn bề ngoài, nước biển
không
thể đo được.
Kỳ Diệu vừa rửa vừa đánh giá, buổi chiều chắc chắn phải
đi
mua thức ăn rồi.
“Chị chị, chị có cần giúp
không
ạ?” Đột nhiên
cô
nghe thấy bên tai tiếng tiểu tử bi bô hỏi.
cô
nghiêng đầu nhìn xuống dưới, Mạc Du và Mạc Nhiên ngước đầu
nhỏ, chớp mắt nhìn
cô.
Oa - -
thật
đáng
yêu!
Trong lòng nhịn
không
được kích động rú lên
một
tiếng,
cô
tươi cười trả lời: “không
cần đâu! Chị dọn sắp xong rồi, hai đứa cứ chơi
đi.”
Hai cái đầu củ cải “Bịch bịch bịch” chạy ra khỏi phòng bếp. Đợi đến khi Kỳ Diệu dọn xong, lau khô tay, mới phát
hiện
Mạc Du và Mạc Nhiên lại đứng ở cửa phòng bếp.
“Sao vậy?”
cô
đi
tới, ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn bọn chúng.
“Chị dùng kem dưỡng da tay
đi.” Mạc Nhiên
nói, sau đó mang kem dưỡng da tay ở sau lưng đưa cho Kỳ Diệu.
Trái tim Kỳ Diệu mềm nhũn.
Nhìn
đi, nhìn
đi! Tiểu thiên sứ thông minh lại tri kỉ như vậy, sao ảnh đế quốc dân lại lạnh lùng mỗi ngày với bọn chúng chứ!
cô
đột nhiên nhớ lại trận mưa lớn trước đây
không
lâu, nhớ đến lời
nói
và việc làm
không
thể hiểu được của ảnh đế quốc dân - - quả nhiên, người này đúng là kỳ lạ.
“Cảm ơn hai em!” Dịu dàng nhận lấy kem dưỡng da tay hai đứa bé mang tới, Kỳ Diệu hôn lên mặt hai đứa bé, đứng dậy cầm lấy bàn tay
nhỏ
bé của hai đứa dắt
đi, quay lại ghế sofa ngoài phòng khách, “Buổi chiều hai em muốn làm gì?”
Nghe Thích Mẫn Hạo
nói, giáo viên có giao bài tập về nhà cho bọn chúng, nhưng mà, hai đứa bé còn
nhỏ,
không
cần thiết phải giống như học sinh cấp ba sống chết phải làm chứ?
Nghĩ như thế,
cô
nhìn thấy Mạc Nhiên nghiêm túc giơ tay lên, bắt đầu đếm từng cái: “Đầu tiên là ngủ trưa
một
tiếng, sau khi tỉnh lại, làm bài tập, vẽ tranh, luyện đàn vi-ô-lông hoặc là viết thư pháp, sau đó,
một
tiếng tự do hoạt động, cuối cùng là ăn cơm ạ.”
Kỳ Diệu kinh ngạc.
Kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi có trật tự, là do ảnh đế quốc dân quy định sao?
cô
chưa thấy ai nghiêm khắc như vậy, đem hai đứa bé bồi dưỡng thành minh tinh toàn năng trong tương lai.
Nhưng mà,
cô
là người ngoài mới đến, cũng
không
thể tùy tiện làm chủ, sửa đổi việc ông chủ giáo dục đứa bé?
Tuy nghĩ như vậy,
cô
vẫn nhạy cảm phát
hiện
một
vấn đề tuy
nhỏ
mà lớn.