Edit: meowluoi
Thích Mẫn Hạo
không
phục!
không
phục
thì
làm sao?
không
phục
thì
gọi lại lần nữa!
anh
ta kìm nén cơn tức gọi điện thoại lại cho Mạc Minh, cũng
không
ngờ đến đối phương lại tắt máy.
Mẹ nó! Dám đùa giỡn với mình sao? Cậu… Được rồi,
anh
ta chưa bao giờ đùa giỡn thắng cậu ta lần nào.
Thích Mẫn Hạo
không
có cách gì, đành phải tức giận cất điện thoại
đi. Nhưng mà,
anh
ta tỉnh táo lại, bắt đầu ngồi suy nghĩ.
“Tùy tiện” tìm người, chắc chắn là
không
được. Hai tiểu gia hỏa sợ người lạ, cũng
không
hẳn là bọn chúng sợ người lạ, ngược lại mới đúng,
anh
ta lo lắng người tìm được
sẽ
“Sợ” bọn họ. Nên biết, hai tiểu tử này,
một
khi
không
thích người này, dù người đó có hái sao
trên
trời dâng cho bọn chúng, bọn chúng cũng
không
nhìn người này
một
cái. Đứa làm
anh
trai, là tiêu bản
nhỏ
của Mạc Minh,
sẽ
trực tiếp từ chối cách xa người ngoài vạn dặm, đứa làm em trai, ngoài mặt
thì
ngây thơ, nhưng có thể ở sau lưng vô tình hay cố ý “Làm chuyện xấu” với người đó, dỗ ngon dỗ ngọt làm nũng người đó, lừa dối người đó đến xoay vòng, bị cậu bán còn thay cậu kiếm tiền. Người bình thường, có thể chịu đựng được sao.
Cho nên, trước đây có người thay thế mẹ Ngô, bị hai tiểu tử này dọa mà bỏ chạy, chính vì
không
chịu nổi, bị bệnh tâm thần, thần kinh hề hề, cuối cùng là cuốn gói rời
đi.
thật
vất vả xem như có mẹ Ngô làm hậu thuẫn, nhưng bất ngờ trời có mây có gió, bây giờ hậu thuẫn này ngã xuống,
anh
ta nên tìm người nào chăm sóc Mạc Du, Mạc Nhiên đây?
Im lặng suy nghĩ
một
lát, trong đầu Thích Mẫn Hạo đột nhiên lóe sáng.
Đúng vậy, có
một
người, có lẽ miễn cưỡng có thể thử
một
lần.
anh
ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm tên Mạc Minh. Vừa mới đưa điện thoại đến tai,
anh
ta đột nhiên nhớ, người ta
đã
tắt máy rồi.
“Đô - - Đô - -”
Đây là sao chứ?
Khi điện thoại truyền tới
âm
thanh trò chuyện, mắt Thích Mẫn Hạo trợn lên.
Người này, vì tránh
anh
ta mà tắt điện thoại nửa tiếng sao?
“Alo?” Nhưng mặc kệ thế nào, Mạc Minh lại nhận điện thoại của
anh
ta.
“Vừa nãy cậu cúp điện thoại của tớ sao?” Thích Mẫn Hạo ngẩn người chớp mắt
một
cái, mau chóng chất vấn để trút giận.
“Hết pin.”
“…”
Được rồi,
anh
ta
không
lường trước được nguyên nhân này.
Trách lầm người nên Thích mỗ
không
còn kiêu căng.
“Ách ha ha… Hết pin sao? Thế… Vậy chúng ta
nói
chuyện chính, được
không?”
Mạc Minh thấy
anh
ta dịu dàng
nói
cảm thấy chán ghét, nhưng
trên
mặt vẫn
không
biến sắc.
“Việc kia… Tớ cẩn thận suy nghĩ kĩ, cảm thấy có
một
người, có thể làm bảo mẫu mới của Mạc Du và Mạc Nhiên.”
“Ai?”
“Chính là người đưa Mạc Du về nhà và cứu mẹ Ngô Kỳ Diệu đó!”
“…”
Mạc Minh hiển nhiên
không
ngờ tới, Thích Mẫn Hạo
sẽ
đề cử Kỳ Diệu chăm sóc con trai
anh.
anh
im lặng
một
lát, những ý nghĩ trong đầu nhanh chóng tổng hợp lại, mở miệng
nói: “Có hai vấn đề. Thứ nhất, người này
sẽ
không
biết làm món ăn, giặt quần áo, chăm sóc đứa trẻ; thứ hai, nhìn
thì
biết,
cô
ấy là học viên sắp tốt nghiệp điện ảnh Z, tại sao
cô
ấy phải buông tha tiền đồ
thật
tốt của mình, tới giúp cậu chăm sóc hai đứa bé kia chứ.”
Khóe miệng Thích Mẫn Hạo giật giật:
anh
ta biết Mạc Minh
sẽ
ném ra
một
chuỗi vấn đề cho
anh
ta mà.
“Hai vấn đề cậu
nói
này, chắc chắn có tồn tại. Cho nên, tớ còn phải hỏi thử
một
chút chứ!”
“Cậu cảm thấy, đáp án khẳng định là bao nhiêu phần trăm?”
Mạc Minh
không
mặn
không
nhạt hỏi ngược lại
một
câu, Thích Mẫn Hạo nhếch miệng.
“Xác suất là
nhỏ, chúng ta
không
thử
một
lần, làm sao biết
không
được chứ?”
“Từ trước đến giờ tớ
không
bao giờ làm việc gì có xác suất thành công thấp.”
Cho nên việc này mới rơi xuống
trên
đầu tớ!
Nội tâm Thích Mẫn Hạo rỉ máu.
“Tớ làm, cậu yên tâm, những chuyện “không
chút ý nghĩa nào” như này, để tớ làm!”
Mạc Minh im lặng.
“Làm phiền cậu rồi.”
May mà mấy chữ cuối cùng, cũng trấn an được Thích Mẫn Hạo.
Người đàn ông được vuốt lông cúp điện thoại, gửi cho Mạc Minh
một
tin nhắn, hỏi
anh
số điện thoại của Kỳ Diệu. Chuyện này cũng
thật
là khéo, ban ngày Kỳ Diệu vì chuyện của mẹ Ngô mà gọi điện thoại cho Mạc Minh, cũng
không
may trong lúc trò chuyện
anh
đã
lưu số điện thoại này lại. Thích Mẫn Hạo
khôngcần hao phí quá nhiều sức lực, trực tiếp lấy số đối tượng từ trong tay Mạc Minh.
Việc này trời cao
đã
có
sự
sắp xếp rồi đó!
Cùng lúc đó,
anh
ta còn phát
hiện
ra
một
chi tiết.
Tuy nghe khẩu khí của Mạc Minh, cho rằng Kỳ Diệu
không
có khả năng là người thay thế mẹ Ngô, nhưng kỳ lạ chính là,
anh
chỉ chỉ ra đạo lý khách quan bên trong, mà
không
tỏ ra nửa điểm chủ quan phản cảm.
nói
cách khác,
anh
không
bài xích
một
cô
nương trẻ tuổi trở thành “Bảo mẫu
nhỏ” của con trai
anh
sao?
Thích Mẫn Hạo cảm thấy,
anh
ta hình như phát
hiện
ra gì đó.
Chỉ là, phát
hiện
này
không
có nhiều vấn đề lắm.
anh
ta nghĩ, bây giờ
anh
ta
không
nên nghĩ quá nhiều.
Lấy điện thoại di động gọi cho số điện thoại Mạc Minh vừa gửi, treo máy đợi người nghe.
“Alo?
anh
là?” Chuông reo
một
lát, bên kia mới có người nhận, có thể Thích Mẫn Hạo mới nghe giọng
nói
này,
anh
ta mơ hồ cảm thấy giọng
nói
không
giống với ban ngày?
“Xin hỏi…
cô
là Kỳ Diệu sao?”
anh
ta hỏi dò.
“Tôi là bạn cùng phòng của
cô
ấy,
anh
là ai?”
không
trách được giọng
nói
không
giống.
“Có thể bảo
cô
ấy nghe điện thoại được
không?”
Người đàn ông tránh
không
trả lời, Tề Tâm Hân cảm thấy bất mãn.
“Diệu Diệu - - đừng dọn nữa, có người tìm cậu này!” Tuy nghĩ như vậy,
cô
ấy vẫn bỏ di động của bạn tốt xuống, rướn cổ, đến phòng ngủ lớn tiếng gọi Kỳ Diệu còn
đang
bận việc.
Nếu
không
phải Kỳ Diệu
đang
bận quét rọn vệ sinh,
cô
ấy
sẽ
không
giúp Kỳ Diệu nhận điện thoại. Nhưng mà người đàn ông này là ai?
không
phải là người
không
đứng đắn, muốn chiếm tiện nghi của Kỳ Diệu đấy chứ?
Tề Tâm Hân hiểu, Kỳ Diệu
đang
bận rộn tìm việc làm,
cô
cũng nhờ người giúp đỡ lưu ý, đáng tiếc, đến nay vẫn
không
tìm được công việc thích hợp. Cho nên,
cô
ấy
thật
sự
rất lo lắng, lo lắng Kỳ Diệu
sẽ
bị người có ý đồ xấu lừa. Dù sao, giới giải trí này, có rất nhiều chuyện xảy ra,
không
biết được.
Tề Tâm Hân
đang
nghĩ ngợi lung tung, bên kia, Thích Mẫn Hạo là phần tử khả nghi hai mắt tỏa sáng.
Kỳ Diệu
đang
dọn dẹp sao? Nhìn qua
không
nghĩ rằng
cô
sẽ
biết dọn dẹp nhà, đúng là
một
em
gái
chịu khó.
Chợt nghĩ đối phương rất phù hợp với
yêu
cầu của mình, Thích Mẫn Hạo càng thêm dũng cảm. Cho nên lúc Kỳ Diệu cởi bao tay đến nghe điện thoại,
anh
ta
nói
rõ
thân phận của mình rồi
đi
thẳng vào vấn đề, hỏi
cô
mấy ngày tới có rảnh
không, muốn mời
cô
ăn bữa cơm.
“Hôm nay hơi vội, em đưa Mạc Du về nhà, còn cứu mẹ Ngô, bọn
anh
còn chưa kịp cảm ơn em!”
“A,
không
cần
không
cần, tiện tay mà thôi.
hiện
tại dì Ngô
đã
tốt hơn chưa?”
“Em yên tâm,
không
có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng
một
thời gian. Kỳ Diệu, em đừng từ chối,
không
mời em
một
bữa cơm để cảm ơn, bọn
anh
làm sao có thể vui vẻ được!”
Kỳ Diệu cảm thấy hơi khó xử: Ảnh đế quốc dân này bày mưu đặt kế bảo người đại diện của
anh
ta mời
cô
ăn cơm… Mặc dù
cô
cảm thấy chuyện tốt
cô
làm
không
đáng giá nhắc tới, nhưng mà, người khác thành tâm mời
cô,
cô
kiên trì từ chối,
không
phải
sẽ
làm ảnh đế mất mặt sao?
Nghĩ như vậy,
cô
cuối cùng đồng ý.
Xem như là… Ừm,
đi
gặp mặt người quen.