Giản Gia cười, chỉ là ý cười chưa lan đến đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như chứa nước mùa thu của cậu.
Buổi tự học tối vẫn rộn ràng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nghe thấy những câu nói chuyện phiếm về tình yêu mới của Trần Lê, không nơi đâu là không có. Giản Gia nhanh chóng thoát thân khỏi đám đông, chỉ thấy thế giới ồn ào. Cậu siết chặt quai đeo balo, bình tĩnh chấp nhận sự thật này, giống như vô số lần trước đây.
Dù sao thì người không có tư cách chất vấn Trần Lê nhất.
Chính là người yêu thầm.
Sau khi tẩy não mình mấy lần theo thói quen.
Giản Gia dường như thật sự đã khiến bản thân mình tin rằng cậu có thể buông bỏ chuyện này rồi.
...
Khi về đến ký túc xá, Hứa Tử Ý đang nổi cáu.
Điện thoại giá hàng vạn tệ bị cậu ta ném xuống đất rầm rầm. Khi Giản Gia mở cửa là đúng lúc cậu ta đỏ mắt xông ra ngoài.
Phòng Giản Gia ở là kí túc xá 4 người được sắp xếp ngẫu nhiên, chuyên ngành cũng không giống nhau.
Hứa Tử Ý là sinh viên khoa Biểu diễn kế bên, còn chưa debut đã hơi có danh tiếng, trông cũng khá đẹp trai. Nhưng danh hiệu hot boy Học viện Điện ảnh Vân Kinh vẫn luôn bị Giản Gia chiếm lấy, làm cho Hứa Tử Ý từ khi khai giảng đã có các kiểu đối đầu với cậu.
Bình thường gặp mặt không thể thiếu mấy câu bóng gió châm chọc cậu, hôm nay khi ra ngoài còn không thèm nhìn cậu một cái.
Tiếng đóng cửa còn vang hơn cả tiếng cậu ta đập điện thoại.
Giản Gia về đến chỗ của mình, không khách sáo chút nào: “Cậu ta uống nhầm thuốc à?”
Tuy tính cách cậu nổi tiếng là hiền lành, nhưng người khác muốn chọc vào, Giản Gia cũng không phải người dễ bị bắt nạt.
Kí túc chỉ còn mỗi Lão đại ở lại, thuận miệng đáp một câu: “Cậu không biết à? Cỏ, Hứa thiếu gia đây là tỏ tình thất bại, thẹn quá hóa giận.”
Giản Gia ngưng một lát, nghĩ thầm hôm nay là ngày gì mà mọi người thất tình tập thể thêd?
“Cậu ta tỏ tình với ai?” Giản Gia thuận miệng hỏi.
“Còn có thể là ai.” Lão đại có hứng tám chuyện: “Người có thể từ chối tiểu thiếu gia mắt cao hơn đầu Hứa Tử Ý này, ngoài hot boy Trần Bạc Sinh khoa Máy tính trường Đại học Vân Kinh (Vân Đại) ra, còn có thể là ai?”
Hóa ra là anh ấy.
Giản Gia khẽ nhướn mày.
Để mà nói bên làng Đại học Vân Kinh này có ai không biết Trần Bạc Sinh thì thật sự rất hiếm.
Chàng trai này vào ngày nhập học năm nhất đã chiếm sóng toàn bộ diễn đàn công cộng của làng Đại học, đến cả người không hay lướt diễn đàn như Giản Gia đây cũng có biết đôi chút. Nghe nói là thủ khoa khối tự nhiên của Vân Kinh năm đó, là kiểu thiên tài rõ ràng có thể được tuyển thẳng nhưng cứ muốn dựa vào bản thân mình để nỗ lực.
Sau khi nhập học cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mau chóng trở thành nhân vật cấp huyền thoại.
Nghe nói trò chơi gây nghiện “Heo nhỏ mau trốn đi” đã gây sốt trên Wechat vào dịp Tết năm nay chính là do đại thần này phát triển.
Có điều, so với Đại hoc Vân Kinh - trường 985 trong số những trường 985, ngành top 1 trong những ngành top 1 này.
Kiểu người như Trần Bạc Sinh này mới thực sự là bao phủ bên trong vòng con cưng của ông trời, Thượng đế không những thiên vị mở cửa sổ cho anh, còn mở cửa sổ sang trọng sát đất cho anh.
Điểm chung duy nhất của Giản Gia với anh là từng học chung một trường cấp 3, nhưng không cùng lớp.
Tuy không cùng một trường đại học, nhưng vì Đại học Vân Kinh ở ngay sát vách Học viện Điện Ảnh Vân Kinh, nên tên của hai người thường xuyên được các sinh viên trong trường nhắc tới.
Giản Gia hôm nay đúng là xui xẻo.
Nghĩ thầm chuyện cười mà gã mình ghét kia đưa tới tận miệng mà không cười thì phí, tiếp tục hỏi: “Có cần phải đau lòng thế không?”
Lão đại bỗng nhiên cười phá lên như động kinh.
Cười đủ rồi mới nói: “Cậu không biết cái tên Trần Bạc Sinh này độc miệng đến mức nào đâu. Cậu biết anh ta từ chối Hứa Tử Ý như nào không?”
Chắc là do đều là họ Trần.
Trong đầu Giản Gia hiện lên gương mặt anh tuấn của Trần Lê, vô thức nói: “Cậu rất tốt nhưng tôi vẫn luôn coi cậu là em trai.”
“Không phải.” Lão đại bắt chước giọng điệu của vị đại thần kia, kéo dài giọng: “Trần Bạc Sinh nói với cậu ta rằng.”
“Mắt nhìn người của cậu rất tốt.”
Giản Gia nghĩ thầm tên này cũng tự luyến ghê.
“Nhưng ngại quá, mắt nhìn người của tôi tốt hơn.”
Giản Gia lại nghĩ con mẹ nó anh ta cũng khùng ghê.
Lão đại đã cười đến mức lăn lộn trên giường: “Cậu nói xem cái tên Trần Bạc Sinh này giỏi thật đấy, sao có thể nghĩ ra câu thoại vừa tự luyến vừa gợi đòn như vậy chứ.”
Giản Gia cũng cười theo, sự chua xót Trần Lê đem lại cho cậu đã biến mất khá nhiều như một kì tích. Chẳng trách Hứa Tử Ý tức đến phát khóc, lời này không phải rõ ràng là nói cậu ta xấu hay sao, hot boy Đại học Vân Kinh này đúng thật là nhân tài.
Cười một trận xong, Lão đại đeo tai nghe lướt Douyin, kí túc xá lại chìm vào yên lặng.
Giản Gia mở máy tính ra, theo thói quen ấn mở trang chủ của game LOL, con chuột đặt trên tài khoản game của Trần Lê, đang hiện màu xám.
Như đã dự liệu.
Đoán chừng giờ đang bận hẹn hò với niềm vui mới, làm gì có thời gian dạo chơi Đấu Trường Công Lý chứ.
Chỉ là bản thân cậu ngu ngốc, biết rõ sự thật này nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà online nhìn xem.
Giản Gia trong sắc đêm yên ắng đến cực độ, bỗng nhiên cảm thấy chua xót, hô hấp khó khăn.
Thật ra cậu không hề thích chơi game, chơi LOL hoàn toàn là vì gϊếŧ thời gian cùng Trần Lê. Lúc mới chơi, tức giận đập bàn phím cũng là chuyện bình thường.
Trần Lê không online, trò chơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì với Giản Gia nữa.
Cậu ấn X chuẩn bị offline, hình chim cánh cụt của QQ ở góc dưới bên trái lại sáng lên, ID tên “Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ” đã gửi tới một tin nhắn.
Chủ tài khoản QQ này là em trai của Trần Lê.
Không phải là kiểu em trai tốt “Anh vẫn luôn xem em là em trai” như cậu.
Là em trai ruột cùng cha cùng mẹ của anh ta.
Giản Gia thường chơi chung với Trần Lê, nam thần luôn kéo theo em trai chơi cùng. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng hai người cũng coi như quen biết.
Vì ID game này, đầu óc Giản Gia tự nhảy ra một hình ảnh cậu nhóc học sinh lớp 7 12 tuổi, bốc đồng và tự phụ.
Có lẽ là nhìn thấy cậu online.
Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ: [Chơi một ván không?]
Giản Gia đáp lại cũng nhanh nhẹn dứt khoát: [Không rảnh.]
Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ: [?]
Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ: [Tâm trạng anh không tốt?]
Đầu Giản Gia chậm rãi mọc ra một dấu hỏi chấm.
Không hiểu học sinh tiểu học này làm cách nào mà nhìn ra tâm trạng cậu không tốt chỉ dựa vào 2 chữ ngắn ngủi cậu trả lời.
Có điều tâm trạng cậu đúng là không tốt thật.
Giản Gia không có thời gian làm giáo viên nuôi dạy trẻ ở đây, ấn X rồi chuẩn bị tiếp tục làm đồ án tốt nghiệp.
Nhưng tin nhắn của Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ lại gửi tới: [Ồ, anh thất tình rồi.]
Câu trần thuật.
Có lẽ là vừa đi xem hotsearch Weibo.
Ầm ĩ lớn như vậy, đến cả học sinh tiểu học cũng biết. Cậu yêu thầm Trần Lê, học sinh tiểu học cũng biết.
Trần Lê lại có thể giả vờ không biết.
Giản Gia không biết trả lời cậu như thế nào, dù sao gì người này là em trai ruột của Trần Lê.
Đối phương có vẻ còn do dự hơn cậu, cụm “đang nhập tin nhắn” trên khung chat đã tiếp diễn được gần 2 phút.
Giản Gia nhìn mà thầm thắc mắc: “?”
Viết cái gì mà lâu vậy, chắc không phải đang đánh chữ mắng cậu mơ mộng hão huyền cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga đấy chứ?
Kết quả là đánh chữ cả hồi lâu.
Tin nhắn mới của Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ đã tới: [Không phải. Nếu anh không thích thì có thể mắng anh em.]
Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ tràn đầy khát vọng sống sót: [Nhưng mà nói trước.]
Học sinh tiểu học mạnh nhất vũ trụ: [Sau khi mắng anh em thì không được mắng em nữa.]