Trong hội trường tổng hợp đại học Đế Đô đang tổ chức lễ tốt nghiệp và trao bằng cho sinh viên đại học.
Trong buổi lễ, lãnh đạo nhà trường lên phát biểu sau đó đến phần tuyên dương sinh viên tốt nghiệp ưu tú.
Diệp Trì Trì đứng ở trên khán đàn vô cùng nổi bật. Cô mặc bộ đồ cử nhân, tóc được búi gọn gàng, đơn giản nhưng không mất đi sự nhã nhặn, xinh đẹp.
Trong buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, cô tết tóc xinh xinh, môi hồng răng trắng ngũ quan hài hòa, giọng nói giòn giã vui tai, không hề tỏ ra sợ hãi rõng rạc phát biểu.
Khi tốt nghiệp cấp 3, cô đại diện cho các bạn học sinh phát biểu, khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp nhã nhặn, giống như nụ hoa e ấp đang chờ ngày tỏa hương.
Mà hiện tại, cô bé của anh cũng đứng trên sân khấu, cử chỉ nho nhã, thanh lịch, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp rạng ngời.
Thời gian trôi qua bao nhiêu năm mà họ vẫn luôn ở bên nhau, vậy là quá đủ rồi.
Khóe môi Yến Cẩn Nhiên cong cong lên, đáy mắt cũng đong đầy ý cười.
Ánh mắt, khóe môi của cậu vẫn luôn tràn ngập ý cười, cậu chăm chú nhìn Diệp Trì Trì ở trên sân khấu mà không hề hay biết bản thân cũng trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.
Cậu chỉ đơn giản ngồi đó cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Một nữ sinh cách đó không xa dùng khuỷu tay huých người bên cạnh, ra hiệu đối phương nhìn Yến Cẩn Nhiên: “Này, cậu nhìn anh đẹp trai ở bên kia đi, cũng không biết anh ấy là ai? Trông đẹp trai quá đi mất! Không biết có bạn gái chưa nhỉ? Lát nữa cậu đi cùng tớ xin wechat người ta nhé?”
“Bây giờ nam sinh đẹp trai đều có...” Người bạn kia vừa nói vừa xoay đầu lại, sau đó nhìn thấy Yến Cẩn Nhiên vô cùng đẹp trai đang ngồi ở kia.
Ngũ quan tinh xảo giống như được chạm khắc tỉ mỉ vậy, chiếc áo sơ mi đơn giản, lịch sự cũng đủ để phắc họa ra thân hình của cậu, khí chất lạnh lùng, cao quý mang theo chút cảm giác xa cách.
Người bạn kia nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt hơi cổ quái: “Cậu nói anh ấy hả? Cái người mặc áo sơ mi trắng?”
Nữ sinh kia vẫn không hay biết gì: “Đúng vậy, vẻ mặt của cậu sao vậy? Lẽ nào cậu quen anh ấy?”
Người bạn kia vui vẻ nói: “Tớ quen anh ấy đó. Anh ấy là học thần Yến Cẩn Nhiên của trường chúng ta, mấy năm trước tốt nghiệp khoa kinh tế và quản lý, anh ấy quả là một sinh viên xuất sắc, nổi tiếng khắp trường, bên ngoài đẹp trai, học giỏi, quan trọng nhất là...”
“Trời, sao cậu còn thừa nước đυ.c thả câu vậy? Nói nhanh xem nào”. Nữ sinh kia đang nghe chăm chú đột nhiên người bạn kia ngập ngừng thì lập tức sốt ruột.
Người bạn kia cười hehe: “Quan trọng nhất là anh ấy có bạn gái rồi, cũng là học sinh trường tớ luôn. Cậu có muốn đoán là ai không?”
Nữ sinh: “Là ai?”
Người bạn kia không trả lời mà ra hiệu nữ sinh kia nhìn lên sân khấu.
Nữ sinh kia nhìn theo ánh mắt của bạn thân thì thấy Diệp Trì Trì, dũng khí vừa được vực lên ngay lập tức biến mất: “Là chị ấy à...” Vừa rồi nghe thấy giới thiệu, Diệp Trì Trì sinh viên tốt nghiệp ưu tú khoa dược, thành tích khủng, giành được một số giải thưởng ở trường, một bản “CV” vô cùng đẹp, hoàn hảo.
Cô ta ủ rũ cụp vai, người bạn kia ngược lại nói rất hưng phấn: “Nào, vừa hay phổ cập cho cậu về cặp đôi tiên đồng ngọc nữ của trường chúng ta, nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã, học chung trường tiểu học, cấp hai, cấp hai sau này lại được tuyển thẳng vào trường của chúng ta, giỏi chưa?”
Nữ sinh kia càng nghe càng bất ngờ: “Quá đỉnh”.
Người bạn kia nói cũng rất nhiệt tình, một lúc sau còn lấy điện thoại ra cho bạn mình xem bức ảnh mà bản thân lưu được: “Đây là ảnh của đàn anh Yến và đàn chị Diệp, cậu xem...”
....
“Anh, anh trai yêu dấu của em, em hơi kích động!” Sở Cẩn Dương nhìn Diệp Trì Trì ở trên sân khấu rồi lại nhìn Yến Cẩn Nhiên ở bên cạnh, không nhịn được chỉnh lại cà vạt: “Lát nữa anh thực sự cầu hôn à? Nhẫn chuẩn bị chưa? Hoa chuẩn bị chưa? Có cần tập lại một lần nữa không? Em hơi hồi hộp...”
Ngón tay Yến Cẩn Nhiên cuộn chặt lại, bản thân cậu cũng hơi căng thẳng nhưng khi nghe em họ nhà mình nói vậy ngược lại cậu cũng bình tĩnh hơn, có chút bất lực nhìn Sở Cẩn Dương: “Em hồi hộp cái gì?”
“Em hồi hộp thay cho anh mà, dù sao thì chúng ta đều không có kinh nghiệm”. Sở Cẩn Dương lí lẽ hùng hồn: “Nhưng mà cũng không sao, nhỡ hôm nay thực sự cầu hôn không thành thì để lần sau làm lại. Trước lạ sau quen ý mà”.
“Anh im miệng”. Trình Oánh lườm Sở Cẩn Dương một cái: “Vụng mồm vụng miệng thì nói ít thôi”. Cái gì mà trước lạ sau quen? Chuyện này phải hi vọng thuận lợi thành công mới đúng chứ.
“Ò”. bị bạn gái mình quát, Sở Cẩn Dương lập tức im lặng nhưng im lặng không quá ba giây thì lại bắt đầu lẩm bẩm: “Oánh Oánh này, em nói con của anh họ anh và Trì Trì sau này sẽ gọi anh là gì? Gọi là cậu hay gọi là chú? Chắc là gọi chú nhỉ?”
“Ừ, ừ, ừ”. Trình Oánh im lặng trong chốc lát, lén lút liếc nhìn Yến Cẩn Nhiên một cái, có lẽ chủ đề này chọc trúng tâm trạng của anh ấy nên vẻ mặt của đại thần Yến dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong mắt Yến Cẩn Nhiên tràn ngập ý cười, im lặng tiếp tục nhìn Diệp Trì Trì ở trên sân khấu.
Giống như nhận thấy ánh mắt của cậu, Diệp Trì Trì ở trên sân khấu cũng nhìn lại cậu, khóe môi hơi cong lên làm lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh bên má.
Sau khi trao bằng, chụp ảnh xong, Diệp Trì Trì đi qua ngồi cạnh Yến Cẩn Nhiên, hai mắt cong cong: “Anh Cẩn Nhiên”.
Cô nghiêng đầu, tua rua trên mũ cử nhân cũng theo đó mà rung rinh, lắc lư.
Yến Cẩn Nhiên đưa tay sờ tua rua trên mũ, mỉm cười nói: “Chúc mừng em, tốt nghiệp rồi”.
Diệp Trì Trì cười gian manh, tốt nghiệp rồi, chuyện có thể làm cũng nhiều hơn rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mười ngón tay đan chặt, không khí hòa hợp giống như có một bức tường ngăn cách giữa họ với mọi người xung quanh vậy.
Ông nội Diệp và bố Diệp nghiến răng kèn kẹt, mặc dù bình rượu mơ nhà mình ở bên Yến Cẩn Nhiên nhiều năm như vậy rồi nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng họ vẫn không nhịn được mà gato, lại nghĩ đến những chuyện mình sắp phải đối mặt thì lòng càng não nề. Họ chỉ đành quay mặt đi, mắt không thấy thì tim không đau.
...
Buổi lễ kết thúc, từng tốp người lần lượt rời đi, có người quay về kí túc xá dọn dẹp đồ đạc, có người kéo người thân, bạn bè đi chụp ảnh.
Hai nhà Diệp gia và Sở gia và Trình Oánh hẹn với Diệp Trì Trì và Yến Cẩn Nhiên sau khi đi dạo xung quanh xong thì tập trung để chụp ảnh.
“A Trì, đi dạo cùng anh nhé?” Yến Cẩn Nhiên nắm tay Diệp Trì Trì đi ra phía ngoài, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười: “Còn nhớ mấy chỗ mình hay đi khi còn đi học ở trường không?”
Diệp Trì Trì không nghi ngờ gì gật đầu: “Là bãi cỏ nhỏ ở bên hồ đúng không?” Kiến trúc và phong cảnh của đại học Đế Đô rất đáng để tham quan, ngắm nhìn, có rất nhiều nơi được sinh viên gọi là “những nơi nhất định phải đến khi tham quan đại học Đế Đô”. Bãi cỏ bên hồ vì có muỗi nên không có nhiều người đến, chỉ là khi Diệp Trì Trì và Yến Cẩn Nhiên đến đây thường mang theo túi đựng dược thảo nên ngồi đó cũng không bị muỗi cắn.
Mấy ngày này bận rộn việc liên quan đến tốt nghiệp nên đã mấy ngày cô không đi đến đó, bây giờ nghe Yến Cẩn Nhiên nhắc như vậy thì lập tức hào hứng: “Bọn mình qua đó ngồi đi, lát nữa vừa hay có thể chụp ảnh ở đấy luôn”.
Yến Cẩn Nhiên nhướng mày, lập tức dịu dàng đáp: “Ừ, nghe em”.
Đường đến bãi cỏ ở bên hồ hơi dốc nên đi bộ mười phút mới đến nơi.
Rẽ vào một đường vòng khác, Diệp Trì Trì thấy đã đến nơi thì vui vẻ nói: ‘Đến rồi, anh Cẩn Nhiên bọn mình đi xem...”
Khung cảnh đập vào mắt cô khác hoàn toàn so với thường ngày. Bãi cỏ vốn xanh tươi đơn giản được trang trí, bày biện tỉ mỉ đẹp mắt. Bóng bay, hoa tươi và những chùm ruy băng khiến cho bãi cỏ trở thành một thiên đường nhỏ huyền ảo, đơn giản mà khác biệt, lịch sự nhưng không mất đi sự lãng mạn.
Diệp Trì Trì mắt chữ O miệng chữ A, bất giác quay sang nhìn Yến Cẩn Nhiên ở bên cạnh.
Không biết từ lúc nào trong tay anh lại xuất hiện bó hoa rực rỡ màu sắc, đôi mắt màu nhạt chất chứa sự dịu dàng.
Thấy cô quay đầu lại, cậu quỳ một chân xuống, ngón tay hơn cuộn chặt, giọng nói hơi khàn khàn: “A Trì, tối qua em nói, trước kia em thường tưởng tượng cuộc sống sau khi tốt nghiệp sẽ thế nào, mà bây giờ sắp tốt nghiệp rồi trong lòng lại hơi căng thẳng”.
Tim Diệp Trì Trì như tan chảy, mấy lời này tối qua cô lẩm bẩm một mình, khi đó cô nói rất nhỏ, còn tưởng anh không nghe thấy.
Yến Cẩn Nhiên ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Anh muốn nói với em rằng, đừng sợ, cũng đừng căng thẳng. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cùng em đối mặt”.
Mắt Diệp Trì Trì ửng đỏ, trong mắt dần dần xuất hiện hơi nước, cô khẽ “vâng” một tiếng.
Yến Cẩn Nhiên dịu dàng nói tiếp: “Em còn nhớ hồi nhỏ, bọn mình đi chơi với nhau bị người ta bắt nạt, em rõ ràng nhỏ con nhưng rất dũng cảm bảo vệ anh, an ủi anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh. Lúc đó em còn nhỏ, rõ ràng rất thích bảo vật và kẹo nhưng không hề giữ làm của riêng mà hào phóng chia cho anh một nửa”.
“A Trì, nhiều năm như vậy rồi, có vô số lần anh muốn nói với em rằng cảm ơn sự đồng hành của em. Mười mấy năm trôi qua, chúng ta cùng nhau lớn lên, từng phút từng giây trong khoảng thời gian đó anh đều khắc ghi trong lòng. Mà khoảng thời gian sau, anh càng muốn có em bên cạnh. Anh rất tham lam, muốn ở cùng em cả ngày cả đêm, muốn nghe em nói chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, muốn có được em trong quãng đời còn lại”.
Giọng nói của anh trầm thấp, hơi khàn khàn, những lời anh nói càng khiến cô cảm động, khiến cho hơi nước trong mắt cô càng nhiều hơn trở thành một màn sương, khóe mắt ửng đỏ, sống mũi cay cay.
Chiếc nhẫn kim cương léo lên ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng, cậu dịu dàng nói tiếp: “Không biết em có đồng ý để anh luôn ở bên em, bảo vệ em, để em luôn vui vẻ khỏe manh, bảo vệ em cả đời không ưu phiền?”
Người nhà của họ không biết từ lúc nào đã đứng cách đó không xa, cùng nhau chứng kiến màn cầu hôn lãng mạn này.
“Đồng ý đi!” Sở Cẩn Dương hét lớn nhất khiến cho mọi người bị chọc cười.
Trong mắt ông nội Diệp và bố Diệp lóe lên những cảm xúc: không nỡ, vui mừng, yên tâm và cảm thán. Viền mắt hai người cũng đỏ hoe, đưa tay xoa xoa khóe mắt rồi tập trung nhìn họ, một khắc cũng không nỡ rời mắt.
Diệp Trì Trì ầng ậc nước mắt, cô cố gắng nén nước mắt lại, mỉm cười đưa tay ra: “Em đồng ý”.
Ánh mặt trời chiếu những tia nắng vào xuống mặt cỏ, cũng vừa hay phác họa nên những đường nét xinh đẹp của họ. Cùng với tiếng reo hò, chúc mừng, hai chiếc bóng trên mặt cỏ ôm lấy nhau, hai chiếc bóng quấn quýt, lưu luyến không rời.
Sự chua xót trong lòng ông nội Diệp và bố Diệp lên đến đỉnh điểm, liếc mắt nhìn thấy ông Sở cười khoái chí thì hai bố con không nhịn được nhìn nhau rồi ôm chầm lấy nhau. Mặc dù biết trước hôm nay Yến Cẩn Nhiên sẽ cầu hôn bình rượu mơ nhà mình nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hai người vẫn không nhịn được mà buồn bã, bịn rịn không nỡ.
Bà nội Diệp mỉm cười vỗ vai họ: “Buồn cái gì, hai nhà không phải là hàng xóm sao? Gần như vậy thì buồn cái gì?” Lúc đầu ở Dung thành, hai nhà là hàng xóm, sau này Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì lần lượt đến Đế Đô học đại học, Cẩn Dương cũng đến Đế Đô phát triển, thế là hai nhà thương lượng, dứt khoát chuyển đến Đế Đô, vẫn mua nhà ở gần nhau rồi làm tiếp tục làm hàng xóm.
Bởi vì muốn cho Diệp Trì Trì một bất ngờ nên bố Diệp cố ý chỉnh lại bố cục căn phòng và ban công giống với căn nhà cũ.
Ông nội Diệp hùng hổ đáp: “Tôi có buồn đâu? Tôi vui cho A Trì, Cẩn Nhiên là đứa trẻ tốt như vậy, A Trì gả cho nó tôi cũng yên tâm”.
“Vậy được, yên tâm là tốt”. Bà nội Diệp xua tay, quay đầu lại nhìn Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì, mặc dù ngoài miệng bà không nói nhưng trong lòng cũng buồn, không nỡ như ông nội Diệp vậy.
Diệp Trì Trì chú ý đến hành động của ông nội Diệp và bố Diệp, cô lắc đầu phì cười, đi qua muốn ôm ông nội Diệp nhưng bị đẩy đến bên Yến Cẩn Nhiên: “Ngoan, đi tìm Yến Cẩn Nhiên chơi đi, ông nói chút chuyện với ông Sở”.
Ông nội Diệp quay lưng đi thì lập tức dụi mắt, nhìn thấy ông Sở dùng ánh mắt “nhìn thấu hồng trần” để nhìn mình thì nặng nề ho một tiếng: “Lão Sở này, chúng ta bàn bạc một chút, sau này Cẩn Nhiên và A Trì có con thì mảng văn ông phụ trách, mảng võ tôi phụ trách, ông thấy thế nào?”
Ông Sở không vạch trần mà hùa theo ông nội Diệp: “Em thấy ý của anh Diệp cực kỳ hay”.
Diệp Trì Trì trêu ghẹo má đỏ hây hây, tủi thân nhìn Yến Cẩn Nhiên.
Yến Cẩn Nhiên hôn nhẹ lên trán cô nói: “A Trì ngoan, ông nội Diệp không nỡ gả em đi thôi”.
Ông nội Diệp nghe vậy lạnh lùng nói: “Còn không sửa cách xưng hô?”
Yến Cẩn Nhiên nắm tay Diệp Trì Trì, mỉm cười nhìn ông: “Ông nội”.
“Ừ”. Ông nội Diệp đáp lại một tiếng, khi quay đầu lại nói chuyện với ông Sở thì khóe môi khẽ cong cong lên.
Diệp Trì Trì không nhịn được cười thành tiếng, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Anh Cẩn Nhiên, cảm ơn anh”. Cảm ơn sự chân thành, tận tâm của anh.
Yến Cẩn Nhiên mỉm cười, ý tứ sâu sa nói: “Sau này em cũng phải đổi cách xưng hô đi thôi”.
Diệp Trì Trì suy nghĩ, mặt càng đỏ hơn, giọng nói ngọt ngào, mềm mại: “Anh Yến của em”.
“Ừ, bà Yến”.
....
Gần tới ngày cưới, Diệp Trì Trì lại hơi lo lắng.
Sau khi Trình Oánh biết thì phì cười: “Cậu cũng có hội chứng sợ trước khi kết hôn á? Đại thần Yến tốt với cậu như vậy thì cậu sợ cái gì? Đừng nghĩ bậy nữa, chăm sóc da cho tốt vào, đến lúc đó làm một cô dâu xinh đẹp”.
“Tớ biết anh Cẩn Nhiên rất tốt với tớ”. Diệp Trì Trì không nhịn được thở dài bất lực: “Nhưng tớ vẫn căng thẳng quá, tớ không thể khống chế được...”
“Có cách này, tớ gửi cho cậu mấy quyển tiểu thuyết ngọt sủng cho cậu đọc, coi như giải trí, thư giãn”. Kho lưu trữ tiểu thuyết của Trình Oánh rất phong phú, cô ấy nhanh nhẹn chọn ra mấy quyển tiểu thuyết siêu ngọt gửi cho Diệp Trì Trì: “Mấy quyển này đọc cũng hay, nếu đọc hết mà vẫn căng thẳng thì còn một cách nữa, trên mạng không phải có tin tức kiểu giải trí, tấu hài sao? Cậu cũng có thể xem xem, hoặc là lên diễn đàn trường THPT số 7 trước kia bọn mình học á, tớ thấy cũng khá thú vị”.
Diệp Trì Trì nghe cô ấy nói vậy thì nhớ đến chuyện diễn đàn, lúc trước còn học ở THPT số 7 cô thường lên đó hóng chuyện, sau này bận bịu, nhiều việc dần dần không lên đó nữa.
Vừa vào diễn đàn cô đã thấy [tin tức nghiên mực kết hôn]
Diệp Trì Trì ngơ ngác, lập tức bấm mở bài đăng rồi nhìn thấy ảnh Yến Cẩn Nhiên lúc cầu hôn cô, bên dưới có rất nhiều bình luận chúc phúc.
[Quào, thực sự nhìn thấy rồi, từ đồng phục đến váy cưới, chúc mừng! Hai người nhất định phải yêu thương mặn nồng, nắm tay nhau đi hết cuộc đời nhé!]
[Chị gái lầu trên nói sao rồi, phải là từ trúc mã đến váy cưới! Fan của “nghiên mực” gửi lời chúc phúc!]
[Chúc mừng! “Nghiên mực” cuối cùng cũng đơm hoa kết trái rồi! Mà họ yêu nhau cũng được mấy năm rồi, cuối cùng cũng sắp cưới nhau rồi]
...
Ngón tay Diệp Trì Trì khẽ vuốt màn hình, mỗi lời chúc đều vô cùng chỉnh chu, có trật tự, meme chúc mừng còn nhiều hơn cả chúc tết. Trong lòng cô chợt ấm áp, cô cười híp mắt rồi trả lời lời cảm ơn mọi người.
Đương sự xuất hiện, người đang lướt diễn đàn bỗng phấn khích.
[Bắt được cô dâu rồi! Giờ này chị Diệp vẫn còn xuất hiện trên diễn đàn, chúc chị và anh Cẩn Nhiên, CP thần tiên trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử]
[Chúc chị luôn luôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp! Đồng thời cũng muốn nói cảm ơn đến chị, nhờ lọt hố CP “nghiên mực” mà em có động lực học hành, ngày ngày tiến bộ cuối cùng thi đỗ vào đại học Đế Đô, cảm ơn chị rất nhiều]
[Oa, chị gái lầu trên nhờ ship CP học bá mà biến bản thân thành học bá luôn! Cảnh giới cao nhất của đu CP là đây chứ đâu hahaha]
....
Trình Oánh theo dõi Diệp Trì Trì, nhờ đó mà cô ấy cũng nhận được thông báo, mở ra xem bài đăng mới nhất của Diệp Trì Trì thì trong lòng không khỏi cảm thán, duyên phận quả là rất huyền diệu.
Ban đầu vừa đến trường THPT số7, học vì chuyện nhóm học tập mà lập thành một nhóm, một nhóm có năm người. Sau này Diệp Trì Trì và Yến Cẩn Nhiên ở bên nhau, cô ấy và Sở Cẩn Dương cũng vậy, Trần Mục vốn cảm thán bản thân mình là cẩu độc thân, kết quả chẳng bao lâu sau, bên cạnh cậu ấy lại xuất hiện bà chị hàng xóm đang theo đuổi lại cậu ấy, tuần trước Trần Mục còn hỏi trong nhóm về việc cầu hôn nữa.
Trình Oánh thu lại cảm xúc, mỉm cười tiếp tục được bài đăng, đột nhiên mắt cô ấy sáng lên, dựa sát vào Diệp Trì Trì: “Trì Trì cậu nhìn bình luận này đi”.
Diệp Trì Trì nghiêng đầu sang nhìn.
[Không nhịn muốn hóng một chút: Nghe nói hồi trước ở THPT số 7 đại thần Yến nổi tiếng là lạnh lùng, rất khó gần, không biết có phải thật không? Nếu là thật thì khi hai người họ ở riêng với nhau, liệu đại thần Yến còn lạnh lùng không nhỉ?]
[Vế trước tôi có thể đưa ra đáp án, lúc trước anh Yến rất lạnh lùng, là đoán hoa trên núi của của THPT số 7 mà. Tôi còn nhớ hồi trước có người cá cược ai có thể ngắt được bông hoa này, sau này khi việc hai người họ yêu nhau bị lộ ra khiến rất nhiều người kinh ngạc. Còn khi hai người họ ở riêng với nhau....thì chắc chỉ có chị Diệp mới biết rõ nhất thôi]
Trình Oánh coi điện thoại là micro phỏng vấn người trong cuộc: “Chị Diệp, xin hỏi khi anh Yến ở riêng với chị thì còn lạnh lùng không?”
Nói câu này, ánh mắt của Trình Oánh khẽ liếc vết “dâu tây” chói mắt trên cổ Diệp Trì Trì.
Diệp Trì Trì ngại ngùng kéo cổ áo cao lên, đối mặt với ánh mắt hiểu hết mọi chuyện của Trình Oánh, vành tai trắng nõn của cô đỏ lên, không nhịn được ôm mặt.
Khi hai người ở với nhau, Yến Cẩn Nhiên trông lạnh lùng, kiêu ngạo kia thực tế chẳng lạnh lùng chút nào mà ngược lại...anh nhiệt tình đến nỗi cô khó có thể đỡ được.
Thấy mặt cô ngày càng đỏ, Trình Oánh cười xấu xa nói: “Mau trả lời câu hỏi của phóng viên nào”.
“Đương nhiên là không rồi”. Diệp Trì Trì phản bác: “Tiện thể hỏi luôn phóng viên Trình, khi cậu và Cẩn Dương ở bên nhau, lúc hai người ở riêng thì sẽ như thế nào?”
Lần này đến lượt Trình Oánh đỏ mặt, lúc định trả lời thì điện thoại đột nhiên reo lên, vừa hay là điện thoại của Sở Cẩn Dương.
Trình Oánh ra hiệu cho Diệp Trì Trì rằng mình ra ngoài nghe điện thoại, không phải cô muốn tránh Diệp Trì Trì mà thực sự con người Sở Cẩn Dương lúc hâm lên quả là vô phép vô thiên.
Diệp Trì Trì mỉm cười nhìn bóng lưng của Trình Oánh, đang định tiếp tục đọc bài viết thì đột nhiên thấy Yến Cẩn Nhiên đi vào, cô cười tươi, ngọt ngào nói: “Anh Cẩn Nhiên”.
Yến Cẩn Nhiên đi vào, ngón tay cởi cúc áo ở trên cùng, sau đó vén tay áo lên làm lộ ra cổ tay tinh tế, gợi cảm và cánh tay rắn chắn, mạnh mẽ.
Động tác của anh không nhanh không chậm nhưng khiến người ta không thể rời mắt.
Trong mắt của Diệp Trì Trì chỉ có một mình anh.
Ý cười trên khóe môi Yến Cẩn Nhiên càng sâu hơn, anh cúi người hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp còn mang theo ý cười rõ ràng: “Lại gọi sai rồi”.
Diệp Trì Trì ôm lấy cổ anh hôn lại, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai vậy: “Vậy phải gọi là gì đây? Cẩn Nhiên? Anh Yến? Chồng?”
Cô gái chợt to gan trêu ghẹo anh, Yến Cẩn Nhiên nhướng mày khẽ cắn lên môi cô: “Cách gọi này anh rất thích, gọi lại lần nữa đi”.
Dũng khí trêu chọc của Diệp Trì Trì không trụ nổi một phút, hai mắt cô đã mơ màng, hai má đỏ bừng giống như uống rượu say vậy.
Yến Cẩn Nhiên khẽ nhéo mũi cô: “Em đúng là quỷ nhát gan mà”. Đột nhiên nhớ ra gì đó, anh hỏi: “Hôm nay em ăn kẹo à?”
Diệp Trì Trì ngoan ngoãn lắc đầu. Mấy ngày trước cô ăn nhiều kẹo quá nên bị đau răng, thế là Yến Cẩn Nhiên và cô đã hứa mấy ngày nay không được ăn kẹo, mỗi ngày anh về đều kiểm tra một lượt.
Yến Cẩn Nhiên mỉm cười: “Không ăn thật chứ?”
Diệp Trì Trì chớp chớp mắt, hàng lông mi khẽ run lên: “Thật mà, không tin anh có thể kiểm tra hộp kẹo, tổng cộng có 12 viên, em đếm hết rồi đó”.
“Phải kiểm tra chứ”. Yến Cẩn Nhiên mỉm cười dựa sát vào cô: “Nhưng hôm nay đổi cách kiểm tra khác”.
“Cách gì...ưm”.
Lời cô chưa nói hết đã biến mất giữa răng và môi của họ.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mặt của Diệp Trì Trì đỏ như máu, ngón tay cầm lấy góc áo bên eo anh khẽ dùng lực.
Một lúc sau, trán Yến Cẩn Nhiên tì lên trán cười nói: “Kiểm tra xong rồi, A Trì ngoan quá, hôm nay không lén ăn kẹo”.
Trình Oánh nghe điện thoại xong đi vào, trong lòng nghĩ nếu những người trên diễn đàn nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ không nói Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì khi ở cùng nhau sẽ rất lạnh lùng.
...
Đêm khuya.
Vạn vật đều im phăng phắc.
Trong phòng sách trên tầng hai của Diệp gia đột nhiên phát ra tiếng động.
Ông nội Diệp mở ngăn kéo ra, nhìn chứng minh thư của Diệp Trì Trì nằm ở bên trong hơi do dự, đưa tay cầm lên rồi lại đặt xuống, sau đó ngập ngừng một lúc rồi một lần nữa cầm lên lại đặt xuống.
Ngày mai A Trì và Yến Cẩn Nhiên đi đăng kí kết hôn rồi, nếu giấu chứng minh thư của A Trì đi thì có phải không đăng kí được không?
Trước mắt ông nội Diệp hiện ra một loạt hình ảnh, tất cả đều liên quan đến Diệp Trì Trì, từ cô bé mập mạp, mũm mĩn trắng hồng dần dần lớn thành cô gái yêu kiều, xinh đẹp.
Chớp mắt đã nhiều năm như vậy, cô bé con ngày nào còn bi ba bi bô tập nói giờ đã sắp gả cho người ta rồi...
Nghĩ kiểu gì vẫn là không nỡ.
Tuy nhiên, cuối cùng ông nội Diệp cũng không giấu, ông nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, lúc đi qua cánh cửa phòng Diệp Trì Trì thì đặc biệt bước nhẹ nhành rồi xuống dưới vườn nhà ngồi.
“Bố?”
Bố Diệp cầm một hũ rượu thuốc nhỏ đi ra ngoài suýt thì bị dọa sợ, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Bố, sao bố chưa đi ngủ vậy?”
“Bố biết ngay con sẽ lén uống rượu mà”. Ông nội Diệp cướp lấy hũ rượu và cái ly: “Đi lấy thêm một cái ly nữa hoặc nhìn bố uống”.
Bố Diệp còn có thể làm sao? Đương nhiên là đi vào nhà lấy thêm ly rồi, một lần nữa đi ra sân nhà bố Diệp cũng chợt nhận ra, nhìn ông bô nhà mình rồi lại nhìn lên phòng ở trên tầng hai: “Bố, vừa rồi không phải bố đi trộm chứng minh thư của A Trì đấy chứ?”
Ông nội Diệp suýt thì bị sặc, đau lòng vuốt bộ râu bị ướt: “Khụ, khụ. Làm gì có chuyện đó? Con nói nhăng nói cuội gì vậy?”
Bố Diệp lại rót đầy hai ly rượu: “Bố, bố đừng giấu con, vì con cũng vừa đến phòng sách”.
Nhưng cuối cùng ông cũng không giấu.
Con gái ngoan của ông lớn rồi, trong lòng có không lỡ thế nào cũng phải chấp nhận.
Hai cha con nhìn nhau rồi nhẹ nhàng cụng ly, cũng không dám uống nhiều, chỉ ngồi một lúc rồi dọn dẹp đi về.
Lúc ông nội Diệp về phòng thì bà nội Diệp đang cười nhìn bát canh giải rượu: “Mau uống đi”.
Ông nội Diệp cầm lấy bát canh uống, lúc vừa uống một ngụm thì không khỏi ngạc nhiên, vị này rõ ràng là vị gần đây A Trì nghĩ ra, không đắng như trước kia nữa mà ngược lại còn ngọt thanh.
Ông nội Diệp không nói gì, xoa xoa khóe mắt cười khà khà.
Lúc bố Diệp dọn dẹp xong trở về nhà bếp thì nhìn thấy trên bàn có bát canh gỉai rượu, ông ngơ ngác một lúc rồi mỉm cười lắc đầu uống sạch bát canh.
Sau khi Diệp Trì Trì về phòng cũng không ngủ được.
Vừa rồi cô không ngủ được muốn đi lại một lúc cho khây khỏa thì bắt gặp ông nội Diệp và bố Diệp lần lượt đi vào phòng sách rồi ra sân uống rượu.
Cô làm canh giải rượu xong thì muốn đi gặp họ nhưng bà nội Diệp ngăn cô. Bà nội Diệp bảo cô về phòng trước đi, đừng lo lắng.
Diệp Trì Trì nấu canh giải rượu xong thì đi về phòng nhưng vẫn không ngủ được. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi đi ra ban công, sau đó bất giác đi đến trước cửa phòng Yến Cẩn Nhiên, ánh mắt di chuyển từ chậu cây xanh ở góc tường ngay cách đến phía sau chậu hoa.
Từ nhỏ cô hay trèo ban công qua giấu bảo vật ở đây, sau này Yến Cẩn Nhiên chuyển đến, cô không tìm thấy bảo vật thì buồn gần chết, kết quả phát hiện là Yến Cẩn Nhiên tìm thấy hộp kẹo.
Sau này thì sao, kẹo trong hộp chia cho mỗi người một nửa, họ cùng nhau chia sẻ kẹo.
Ánh mắt của Diệp Trì Trì khẽ lay động, trong cuộc sống sau này, họ sẽ chung sống với nhau sớm tối, chi sẻ cho nhau những hỉ, nộ, ái, ố.
Trong lòng cô có sự quyến luyến, bịn rịn với người thân, cũng có cả những khao khát và mong chờ với tương lai.
Diệp Trì Trì đưa tay lên, ngón tay vô thức muốn vuốt ve hoa văn trên cánh cửa.
Nào ngờ chưa kịp chạm lên thì cửa đã bị mở ra, Yến Cẩn Nhiên đứng trong phòng mỉm cười nhìn cô: “Biết ngay là em không ngủ được mà”. Chỉ là không ngờ vừa mở cửa anh đã nhìn thấy cô.
Yến Cẩn Nhiên mỉm cười đưa cho cô tập tranh dày cộm: “Em xem đây là cái gì?”
Diệp Trì Trì mở ra, trang đầu tiên là con thỏ nhỏ ôm quả dâu tây, thỏ con béo mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Diệp Trì Trì nhìn Yến Cẩn Nhiên tò mò hỏi: “Đây là?”
Yến Cẩn Nhiên ôm lấy vai cô để cô ngồi lên chiếc ở ban công, tập tranh đặt giữa hai người, chậm rãi nói: “Đây là em”.
“Em?”
Anh mỉm cười nghiêng đầu, ngón tay khẽ vuốt góc tranh: “Ngày đầu tiên anh chuyển đến đây, tìm thấy hộp báu vật mà em giấu, sau đó em chia một nửa số kẹo cho anh, còn cho anh kẹo vị dâu mà em thích nhất nữa”.
Trang thứ hai là một con mèo con nghịch ngợm, bên cạnh có nghiên mực bị đổ, trên mặt của mèo cũng bị dính mực.
“Đây là lần đầu tiên em viết thư pháp, không cẩn thận để mực lem lên mặt. Lúc bé em trắng trẻo, hồng hào lúc bị dính mực trông vô cùng rõ, còn suýt làm ông nội giật mình”.
Các trang tiếp theo là thỏ con vác cây bút lông và chiếc gối đầu hình hồ ly.
Anh trầm giọng nói: “Đây là em khi luyện thư pháp, trang này là dáng vẻ em nói bỏ nhà ra đi, mang theo chăn, gối đến tìm anh”.
Lúc sau còn xuất hiện hình vẽ còn vật đáng yêu, sinh động như mèo con say rượu, thỏ con làm bài thi toán...
Nhìn tập tranh dày cộm, nghe giải thích của anh, tim Diệp Trì Trì mềm nhũn, hai mắt rưng rưng nước mắt.
Yến Cẩn Nhiên gấp tập tranh lại đặt vào lòng cô, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Tập tranh này anh bắt đầu vẽ từ lúc 5 tuổi, từng trang đều là em, sau này sẽ có tập thứ hai, tập thứ ba, thứ tư. A Trì, anh biết trong lòng em còn lưu luyến, không nỡ nhưng đừng sợ được không? Nếu như em không nỡ rời xa gia đình thì kết hôn xong chúng ta cũng có thể ở nhà em. Đương nhiên, nếu ông nội và bố ghét bỏ anh, em phải giúp anh đó”.
Diệp Trì Trì bật cười, hít mũi: “Họ sẽ không ghét anh đâu. Thực ra ông và bố rất thích anh mà”.
“Anh cướp bảo bối của họ, bị họ ghét bỏ cũng đáng mà”. Yến Cẩn Nhiên hôn lên khóe mắt cô.
Mặt Diệp Trì Trì đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười thật tươi, lộ ra lúm đồng tiền, bất an trong lòng cũng biến mất, cô ôm chặt lấy anh nhẹ nhàng nói: “Anh Cẩn Nhiên”.
“Ơi, anh đây”. Yến Cẩn Nhiên xoa đầu cô.
“Anh Cẩn Nhiên, từ nhỏ đến lớn đều là anh dỗ em, hình như em bị anh chiều hư rồi. Người có giọng nói dễ nghe, trầm thấp nhiều như vậy nhưng em cảm thấy giọng cuả anh hay nhất, cũng chỉ muốn nghe anh dỗ thôi. Vậy nên anh phải dỗ em nhiều hơn, có được không?”
“Tuân lệnh, cô bé của anh”.
“Anh Yến, em yêu anh”.
“Bà Yến, anh cũng yêu em”.