Bước vào kỳ nghỉ đông, Diệp Trì Trì không lập tức buông thả bản thân đi chơi mà mỗi ngày sẽ dành ra thời gian nhất định làm bài tập nghỉ đông, sau đó luyện chữ, trước khi đi ngủ sẽ đọc sách của kỳ sau, chuẩn bị trước.
Yến Cẩn Nhiên thì sẽ ngồi bên cạnh cô đọc sách, luyện chữ. Nhưng sau khi nghỉ đông, cậu còn phải dành chút thời gian để xử lý những chuyện khác, đặc biệt là sau khi cậu của Yến Cẩn Nhiên về nước thì cậu lại càng bận hơn.
Cậu của Yến Cẩn Nhiên chính là bố của Sở Cẩn Dương, là con trai duy nhất của ông Sở tên là Sở Mục, trước kia ở nước ngoài làm việc, là một người có thủ đoạn, có mưu kế, lòng dạ khá thâm sâu. Sau khi biết chuyện của chị mình, Sở Mục quyết định giúp ông Sở bồi dưỡng cháu ngoại.
Điều mà Sở Mục không ngờ đến là Yến Cẩn Nhiên rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Trong kế hoạch, Sở Mục muốn cháu ngoại tốt nghiệp xong thì mới bắt đầu kế hoạch; hiện tại, sau khi nghiêm túc suy nghĩ chú ấy quyết định đẩy nhanh kế hoạch, để Yến Cẩn Nhiên đi trải nhiệm thực tế.
Chú ấy muốn xem xem, nếu biết đối thủ kinh doanh sau này chính là cong trai của mình thì người “anh rể” kính mến kia sẽ có phản ứng như thế nào? Liệu có hối hận khi ban đầu làm ra những chuyện thất đức kia?
Những chuyện trên thương trường, Diệp Trì Trì cũng không hiểu lắm nhưng thấy Yến Cẩn Nhiên gầy đi trông thấy, cô đau lòng đi đến phòng thuốc tìm một ít dược liệu, sắc thuốc cho cậu uống để bồi bổ thân thể, nếu có thời gian cô còn làm thêm những món ăn dinh dưỡng nữa.
Sau khi bà nội Diệp biết thì vui vẻ giúp cô điều chỉnh phương thuốc, còn ông nội Diệp và bố Diệp nhìn chằm chằm vào đống thuốc và thức ăn dinh dưỡng kia, mặt càng ngày càng đen.
Mặc dù con gái cưng cũng làm cho họ nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà gato. Trong lòng bình rượu mơ nhà mình không còn chỉ có người nhà nữa mà có thêm một chàng trai.
Hai cha con nhà Diệp gia ghen tị đến mức cứ thấy Yến Cẩn Nhiên là mặt đen như đít nồi, khi nhìn Diệp Trì Trì thì vẫn cười tươi, niềm nở nhưng Diệp Trì Trì vừa đi thì họ đã phồng mũi, trợn mắt.
Sắc mặt Yến Cẩn Nhiên vẫn không thay đổi, bình tĩnh mỉm cười chào họ rồi trả lời những câu hỏi của họ.
Thái độ của cậu tốt như vậy, ngược lại khiến ông nội Diệp và bố Diệp không làm khó cậu nữa, chỉ có thể kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng sau đó tay chắp ra sau lưng rồi rời đi.
Đương nhiên, tình trạng này không kéo dài được lâu. Sau một lần hỏi thăm, Yến Cẩn Nhiên tìm ông nội Diệp và bố Diệp nói chuyện, khi cuộc nói chuyện kết thúc, vẻ mặt của ông nội Diệp, bố Diệp đều rất hưng phấn, ánh mắt sáng rực.
Diệp Trì Trì tò mò hỏi, Yến Cẩn Nhiên dịu dàng nói ông Diệp muốn tạm thời giữ bí mật, đợi một khoảng thời gian nữa thì cô sẽ biết.
“Thần bí vậy sao?” Diệp Trì Trì không nhịn được lẩm bẩm, càng để ý hành tung của họ hơn.
Sở Cẩn Dương ở bên cạnh cũng nói “thần bí vậy” nhưng cậu ấy không kịp cảm thán thì bị cậu Sở kéo đi làm bài tập.
“Một việc em thích nhất là chơi game?” Cậu Sở cầm bài thi văn của con trai suýt thì bị tức chết: “Viết cũng trôi chảy, mạch lạc nhưng con xem thành ngữ mà con dùng...”
Trên bài thi có mấy chỗ bị cô giáo khoanh tròn, đại loại như “kẻ địch trốn rất kín, em chỉ đành nhanh trí đổi chỗ khác đánh lén”, còn có “chỗ này có rất nhiều người nhảy, rất đông vui nhộn nhịp, quả là gà bay chó nhảy”.
Mặc dù tính cách của cậu Sở trầm ổn nhưng vẫn suýt bị con trai chọc tức đến bật cười: “Lần trước lúc gọi video con còn nói với bố là dạo này có thể dùng thành ngữ thành thạo, không dùng sai nữa”.
Sở Cẩn Dương rụt cổ, hơi chột dạ hỏi: “Thành thạo lành nghề, từ này con không dùng sai mà”.
Cậu Sở gõ vào đầu cậu ấy: “Thằng nhóc thối, nếu thành ngữ trong bài thi đều dùng đúng thì mới gọi là không sai”.
Sở Cẩn Dương cười hề hề: “Đang cố gắng, đang cố gắng”.
Cậu Sở học theo ông Sở, giao cho con trai bài tập viết văn bằng bút lông rồi mới rời đi.
Sở Cẩn Dương cầm bút lông vừa viết vừa thở dài.
Buồn.
Nghỉ đông rồi không phải vui vẻ chơi game sao? Sao cậu ấy lại phải làm một đống bài làm văn này chứ?
Hai tuần sau, Diệp Trì Trì cuối cùng cũng biết chuyện lúc trước Yến Cẩn Nhiên nói là gì rồi...
Anh giúp ông nội Diệp và bố Diệp mở chi nhánh võ quán!
Diệp Trì Trì: “Thật sao?”
Bà nội Diệp: “Thật à?”
Ông Sở: “Thật luôn?”
Bác Hứa: “Thật á?”
Chỉ có hai cha con Sở Cẩn Dương là khá mơ hồ, không biết gì, họ còn chưa biết sự cố chấp của ông nội Diệp với việc mở chi nhánh võ quán và tài vận tái định cư bí ẩn của bố Diệp, nhưng họ vẫn tò mò hỏi: “Cái gì thật?”
Ông nội Diệp cười không thấy mắt, những nếp nhăn bên khóe mắt cũng sâu hơn: “Đương nhiên là thật, xác nhận rồi, biểu hiện của chi nhánh võ quán cũng treo lên rồi, ổn định rồi”.
Chi nhánh được mở, nguyện vọng lớn nhất của ông nội Diệp được hiện thực, bố Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đến nỗi gật đầu liên tục: “Thật đó, thật đó, con mở được rồi! Chi nhánh võ quán đầu tiên cuối cùng cũng mở được”. Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Biển hiệu được treo lên cũng được một tuần rồi, xác định không gặp phải vụ tái định cư nên mới dám nói cho mọi người”.
Bà nội Diệp và Diệp Trì Trì nửa tin nửa ngờ.
Ông Sở và bác Hứa cũng không dám tin.
Cậu Sở và Sở Cẩn Dương càng mơ hồ: “???”
Dù sao thì trước kia mở nhiều lần như vậy cũng không thành công, bây giờ đột nhiên nói thành công rồi?
“Vẻ mặt của mấy người là sao?” ông nội Diệp giả vờ tức giận trừng mắt, sau đó nhìn Yến Cẩn Nhiên cười nói: “Chuyện này may mà có Cẩn Nhiên đó”.
Ông nội Diệp kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe, thì ra trước kia sau khi Yến Cẩn Nhiên bảo người chọn chỗ, sắp xếp xong xuôi thì để bố Diệp đứng tên, sau đó kỳ tích mở chi nhánh võ quán chứ như vậy thuận lợi hoàn thành.
Yến Cẩn Nhiên mỉm cười: “Vâng, ông nội Diệp và chú Diệp nói thật đó. Chi nhánh võ quán được mở rồi ạ”.
Giọng nói của cậu bình tĩnh, cậu không nói chỗ chọn làm võ quán kia là có tin tức nội bộ truyền đến nói một thương nhân giàu có ở nước ngoài muốn đến đầu tư rỡ bỏ để xây mới, chỉ là cậu ở nước ngoài trùng hợp đi xa giao với cậu Sở mà gặp đối phương, sau một màn giao lưu qua lại, đối phương đồng ý đổi sang đầu tư chỗ khác.
Nghĩ đến đây, Yến Cẩn Nhiên không khỏi phì cười, vận khí của bố Diệp quả thực hơi mịt mờ.
Thấy Yến Cẩn Nhiên nói vậy, mọi người đều tin rồi, đầu tiên đương nhiên là vui mừng thay cho ông nội Diệp, bố Diệp; mọi người bắt đầu hồ hởi chúc mừng hai người.
Ông nội Diệp cười toe toét, đặc biệt dẫn học tới chi nhánh võ quán để tham quan, sau khi về thì ôm lấy cái điện thoại: “Sư huynh, em nói cho anh nghe, chi nhánh võ quán của em mở rồi! Đúng, mở được mấy ngày rồi. Tại sao không nói sớm á? Không phải vừa mở thêm võ quán nên bận bịu quá sao? Mở ở...”
...
Đối với Diệp Trì Trì, kì nghỉ đông diễn ra hai việc khá quan trọng. Một là trong nhà mở chi nhánh võ quán nên phải làm một mâm cơm rượu chúc mừng ông nội Diệp và bố Diệp. Còn chuyện thứ hai chính là ăn tết.
Đêm giao thừa cả nhà quây quần bên nhau.
Ông nội Diệp và ông Sở đã bàn nhau để câu đối Tết cho Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì viết.
Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì rất nhanh đã hoàn thành, một bên nét chữ mạnh mẽ, tinh tế, một bên nét chữ xinh xắn, ngay ngắn.
Đến Sở Cẩn Dương...
Sở Cẩn Dương cầm bút một lúc lâu, tô tô vẽ vẽ cuối cùng chọn bỏ cuộc: “Anh, Trì Trì, câu đối năm nay giao cho hai người đó, em mài mực cho hai người”.
Yến Cẩn Nhiên và Diệp Trì Trì nhìn nhau cười, sau đó làm nốt phần của cậu ấy.
Bữa cơm tất niên năm nay hai nhà quây quầy ăn cùng nhau, hai nhà đã làm hàng xóm nhiều năm tình cảm rất thân thiết, cộng thêm con cháu trong nhà đông đủ, dứt khoát làm một bữa như vậy càng đông vui, náo nhiệt hơn.
Để làm ra bàn thức ăn này, rất nhiều người xắn tay áo góp món tủ, Diệp Trì Trì cũng góp hai món và một nồi canh.
Bữa ăn kết thúc, người lớn còn đang hàn huyên nên vẫy tay bảo con cháu lấy đồ ăn vặt rồi đi tìm chỗ chơi.
Bên ngoài khá lạnh vậy nên họ không ra ngoài sân mà lên phòng khách ở tầng hai.
Bà nội Diệp còn đặc biệt lấy rượu hoa quả và mứt đưa cho họ, Sở Cẩn Dương vô cùng thích hai món mà Diệp Trì Trì nấu tối nay nên cố ý đi vào phòng bếp đơm một bát để nhắm với rượu.
Sở Cẩn Dương uống một ngụm rượu ăn một miếng đồ nhắm, trong lòng hạnh phúc đến nỗi nổi bong bóng màu hồng.
Nồng độ cồn trong rượu hoa quả thấp nhưng Sở Cẩn Dương hễ chạm đến rượu là tinh thần sẽ buông thả, càng thêm tùy tiện. Thế là, uống hết một nửa, cậu ấy đột nhiên vỗ đùi: “Anh, em cảm thấy anh ở bên Trì Trì quá là sáng suốt luôn!”
Yến Cẩn Nhiên đang tách vỏ hạt macca cho Diệp Trì Trì, nghe vậy thì nhướng mày: “Sao?”
Sở Cẩn Dương cảm thán: “Bà nội Diệp nấu ăn ngon như vậy, Trì Trì cũng giống bà nội Diệp, nấu ăn ngon nuốt lưỡi. Anh ở bên Trì Trì, cho dù hiện tại hay vài năm sau hai người cưới nhau thì em đều có đồ ngon để ăn”.
Yến Cẩn Nhiên: “...”
Diệp Trì Trì: “...”
Huyệt thái dương của Yến Cẩn Nhiên giật giật, trong lòng thầm niệm năm hết tết đến không được đánh em trai.
Rượu trái cây chua chua ngọt ngọt, Diệp Trì Trì cũng thích hương vị này nên cũng uống rất nhiều. Yến Cẩn Nhiên xuống nhà lấy pudding dâu tây cho cô, khi lên đến nơi thì thấy đôi mắt long lanh của cô gái đã bị bao phủ bởi hơi nước, lại nhìn cái ly của mình, rượu bên trong cũng hết sạch.
Hiển nhiên là cô bé tham lam uống sạch ly rượu sau đó bản thân cô cũng biến thành một con ma men.
Yến Cẩn Nhiên bất lực đỡ trán, suy nghĩ một lúc quyết định đỡ Diệp Trì Trì lên: “A Trì, chúng ta đi rửa mặt rồi uống canh giải rượu nhé”.
Diệp Trì Trì ngoan ngoãn đi theo cậu vào nhà tắm, khi Yến Cẩn Nhiên vắt khăn mặt chuẩn bị lau mặt cho cô thì đột nhiên cô kéo góc áo cậu: “Anh Cẩn Nhiên”
“Hả? Anh đây”. Yến Cẩn Nhiên mỉm cười: “Con ma men nhà ta lại làm sao vậy?”
Diệp Trì Trì nhăn mũi, mềm mại tránh móc: “Em không say, em biết anh là ai, em còn biết anh thích cái gì”. Nói xong cô xòe tay ra đếm: “Anh là anh Cẩn Nhiên, anh thích đọc sách, luyện thư pháp, thích ăn cam...”
Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào, tuy mơ hồ không rõ ràng nhưng lại rất nghiêm túc cẩn thận đếm sở thích của cậu.
Tim Yến Cẩn Nhiên mềm nhũn, ngón tay khẽ vuốt ve má của cô, dịu dàng nói: “A Trì vẫn bỏ sót một thứ”.
“Là cái gì vậy?”
Yến Cẩn Nhiên hơi nhướng mày, khóe mắt đong đầy ý cười: “Thiếu anh thích em”.
Diệp Trì Trì vui vẻ cười, bên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền: “Anh Cẩn Nhiên, em cũng thích anh”.
Yến Cẩn Nhiên dịu dàng xoa đầu cô: “A Trì ngoan nhất, bây giờ chúng ta đi uống canh giải rượu, được không?”
Diệp Trì Trì nghiêng đầu nói: “Không được”. Cô đột nhiên dựa sát gần cậu làm nũng: “Anh Cẩn Nhiên, em, em muốn hôn anh, có được không?”
Giọng nói của cô mềm nhũn, nũng nịu, ngọt đến nỗi khiến cậu không thể suy nghĩ. Tim Yến Cẩn Nhiên run lên, bỗng chốc không trả lời cô.
Diệp Trì Trì mím môi: “Em đếm đến ba, nếu anh không nói gì thì coi như anh đồng ý nhé? Một....”
“Ba”. Yến Cẩn Nhiên đếm thay cô sau đó cúi đầu phủ lên đôi môi mềm mại kia.
Ngón tay Diệp Trì Trì hơi cuộn chặt, chỉ cảm thấy cả người bị hơi thở thơm mát của anh bao lấy, trong đầu tràn ngập pháo hoa rực rỡ, chói mắt động lòng người.
....
Cô bé mơ mơ màng màng uống hết bát canh giải rượu, sau đó mới dần dần tỉnh táo.
Yến Cẩn Nhiên cũng bảo Sở Cẩn Dương uống một bát canh giải rượu. Sau khi Sở Cẩn Dương uống xong thì vô cùng phấn khích, lần mò một lúc rồi lấy điện thoại ra, bấm bấm gõ gõ lên màn hình sau đó bất ngờ đạt được chiến tích tốt hơn bình thường.
Cùng với thời khắc đếm ngược bước sang năm mới, chuông đồng hồ 00:00 vang lên, trong nhà ngoài nhà vô cùng náo nhiệt.
Diệp Trì Trì nhìn người thân cách đó không xa rồi lại nhìn chàng trai anh tuấn bên cạnh, hai mắt cong cong như vầng trăng non.
“Anh Cẩn Nhiên, năm mới vui vẻ”.
“A Trì của anh, năm mới vui vẻ”.