Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Định Ăn Quỵt Ư?

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bây giờ anh vẫn chưa say tới mức đầu óc mơ màng.

May mà thái độ bình tĩnh được học tập và bồi dưỡng từ nhỏ đã có tác dụng vào lúc này, cho dù lúc này trong mắt anh có cảm xúc quay cuồng nóng rực như dung nham nóng bỏng thì anh vẫn nghiêng đầu, yết hầu nuốt một cách, mặc cho lý trí và thực tế kéo suy nghĩ của anh về, cuối cùng khống chế làm chậm hơi thở.

“Cái đó nói sau.”

......

Anh nói qua loa câu đó rồi xoay người trở về phòng, dứt khoát đóng cửa lại.

À, có lẽ đã bị từ chối rồi.

Thật ra Thịnh Nịnh không muốn thừa nhận hôm nay mình cũng rất vui vẻ.

Vốn là lúc tới cũng không trông mong gì, dù sao Ôn Diễn cũng khó hầu hạ như vậy, nhất định anh sẽ làm khó dễ cô, chắc chắn đêm nay cô phải chịu đựng rất vất vả rồi.

Nhưng mà cũng không có, so với bất cứ lúc nào thì Ôn Diễn dễ nói chuyện hơn hẳn.

Thậm chí còn hơi hơi mắt nhắm mắt mở dung túng cho cô khiến cô trở nên to gan hơn sau khi uống rượu, nói rất nhiều chuyện không quy tắc, làm rất nhiều chuyện “phản nghịch”.

Thậm chí cô còn hơi hâm mộ trợ lý Trần, thì ra đằng sau công việc vô cùng bận rộn, anh ta còn có thể ở chung với ông chủ của mình mà hoàn toàn không có phân biệt cấp trên cấp dưới.

......

Hôm nay Ôn Diễn dễ nói chuyện như vậy, chắc là vì cô đến thay cho trợ lý Trần đó.

Thịnh Nịnh bối rối gãi tóc.

Không hiểu sao cô cảm thấy mình như là thế thân của Trợ lý Trần vậy.

Theo như quy tắc nhân viên tốt thường nói, luôn luôn gần gũi thân thiện tạo mối quan hệ với ông chủ, kéo gần khoảng cách.

Nhưng hãy nhớ với ông chủ của bạn, đừng bao giờ để cảm xúc cá nhân vượt quá các mối quan hệ trong công việc.

Nhớ rõ vị trí của mình, dù sao sau này cũng không có cơ hội chơi ném tuyết với Ôn Diễn nữa, sau này công thành danh toại* xuất bản tự truyện thì có kinh nghiệm đêm nay cũng đủ làm tư liệu viết rồi.

*Đạt được kết quả mỹ mãn trên đường công danh, sự nghiệp.

Thành công là mục đích của cô, cố gắng kiếm tiền mới là đam mê thực sự của cô.

Hiểu được điểm này, tâm tình Thịnh Nịnh đã thoải mái trở lại, ngửa đầu ra sau rồi trực tiếp ngã xuống sofa.

Ngủ trên ghế sofa đi.

Phòng khách là chỗ của trợ lý Trần, cô làm thêm giờ thì chỉ cần ngủ trên ghế sofa thôi.

Sofa là là đồ ngoại nhập, không kém giường ngủ là mấy, chờ sau khi cô ôm gối thật sự ngủ say thì cũng không biết mấy giờ sáng, người ngủ trong phòng ngủ chính lại khó ngủ, không thể không ra ngoài rót một ly nước uống, định an ủi tâm tình phiền não với cổ họng khô khốc.

Người đàn ông vừa đi ra, xuyên qua bóng đêm ngoài cửa sổ nhìn thấy có người ngủ trên sofa, hơi thở đều đặn thong thả.

Cô vẫn không đến phòng khách ngủ.

Anh thở chậm, nhẹ nhàng đi đến máy lọc nước để rót cho mình một ly nước.

Uống nước xong thì chuẩn bị trở về phòng ngủ chính, lúc đi ngang sofa lại liếc mắt nhìn bên kia.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng trầm mặc, làm cho không khí quanh người cũng vắng tanh im ắng.

Nhìn cô gái không tim không phổi này ngủ ngon như vậy, đột nhiên sắc mặt anh lại nghẹn lại, đầu ngón tay chống ở giữa mày tự giễu rồi khẽ thở dài.

Cuối cùng đêm Giáng Sinh dài đằng đằng cũng kết thúc, có thể là bởi vì nguyên nhân qua đêm ở nhà người khác nên cho dù say rượu, Thịnh Nịnh vẫn dậy sớm.

Bởi vì đêm hôm trước uống rượu, lại qua đêm ở nhà Ôn Diễn, cô cũng ngượng ngùng mượn anh toilet rửa mặt gì đó, đành phải mặc quần áo hôm đó ngủ trên sofa.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì cảm thấy cả người mình hôi rình, hà hơi một phát cũng cảm giác miệng mình có mùi lạ, cô ghét bỏ không chịu nổi nên cũng không đợi Ôn Diễn tỉnh lại đã vội vàng chạy về nhà mình tắm rửa thay quần áo.

Trời còn chưa sáng, Ôn Diễn nhận được Wechat của cô.

Cả đêm anh không ngủ ngon cho nên tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường rất dễ đánh thức anh.

Thịnh Nịnh: “Tôi về nhà trước, ngài ngủ thong thả nha.”

Lại khôi phục giọng điệu lễ phép rồi, không hề nhìn ra bộ dáng to gan lớn mật đối với anh khi đêm qua.

Ôn Diễn không khỏi hơi tức giận, không muốn trả lời Wechat này nên trực tiếp ném điện thoại trở lại tủ đầu giường, buồn bực nhắm mắt lại.

Giáng Sinh vào đúng cuối tuần, những người thích lễ phương Tây càng trúng mánh.

Thịnh Thi Mông lại thích ngày lễ này, chắc chắn hôm nay là đi phố chơi rồi.

Mà thái độ của Thịnh Nịnh không quá đáng cho nên trong dịp Giáng Sinh cuối tuần tốt đẹp này, cô cũng không ép buộc bản thân phải ra ngoài chơi.

Trở về nhà tắm nước nóng, vừa sấy tóc vừa dùng điện thoại tìm phim hay sau đó lại đi tới siêu thị mua đồ ăn vặt, gọi hai ly trà sữa, chuẩn bị xong xuôi thì nằm bò trên sofa, xem liên tù tì mấy bộ phim điện ảnh được đánh giá cao.

Khi đêm xuống, gần không giờ, cuối cùng cô nhớ lại hôm nay là Giáng Sinh nên vội vàng mở ứng dụng nghe nhạc, dùng thêm loa Bluetooth mở bài hát Giáng Sinh bằng tiếng Anh.



All I Want For Christmas Is You.*

Món quà Giáng sinh mà tôi muốn chỉ có bạn.

*"All I Want for Christmas Is You" là một bài hát của nghệ sĩ thu âm người Mỹ Mariah Carey nằm trong album phòng thu thứ tư và cũng là album dịp lễ đầu tiên của cô, Merry Christmas. Nó được phát hành vào ngày 28 tháng 10 năm 1994 như là đĩa đơn đầu tiên trích từ album bởi Columbia Records.

Vốn là một bản tình ca rất lãng mạn, Thịnh Nịnh hát theo, cô đổi “you” kia thành “money”.

Cô không muốn ai hết, cô chỉ muốn quà Giáng Sinh là tiền thôi.

Qua không giờ, Thịnh Nịnh cứ một mình trải qua Giáng sinh vừa thoải mái vừa nhàm chán như vậy này.

*

Lễ hội Song Đán là lễ liên tiếp nhau, mấy ngày sau là Tết Nguyên Đán.

Bởi vì thầy hướng dẫn bị đình chỉ công tác nên phải đến tháng sáu năm sau Thịnh Nịnh mới tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của cô còn chưa mở đề, chắc chắn trong khoa phải sắp xếp một thầy cô nào đó cho cô nữa.

Nhưng không khéo chuyện này lại vào cuối năm, trên dưới trong khoa đều tất bật bận rộn, chủ nhiệm bảo cô kiên nhẫn đợi từ từ, trước nghỉ đông ăn Tết sẽ giúp cô sắp xếp một thầy cô hướng dẫn mới.

Vì thế mấy ngày cuối năm, Thịnh Nịnh không có thầy cô giáo tương đương với nghỉ mấy ngày.

Đêm cuối cùng của cuối năm, hiếm khi Thịnh Thi Mông không đón giao thừa với bạn trai, bởi vì Ôn Chinh bị mạnh mẽ lôi đầu về nhà họ Ôn đón năm mới với bố già.

Hai chị em cùng nhau xem liveshow xuyên Tết trong nhà, lúc mười hai giờ thì chúc nhau câu “Chúc mừng năm mới”.

Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, chuyện thầy cô mới của Thịnh Nịnh còn chưa có tin tức thì ngược lại, bên trợ lý Trần đã liên lạc với cô.

Trước đó, bản hợp đồng về căn hộ mà Ôn Diễn hẹp hòi chơi xấu bị Thịnh Nịnh nhìn ra nên anh đồng ý sẽ soạn một bản hợp đồng mới, cuối cùng hợp đồng mới này được đưa đến tay Thịnh Nịnh vào năm mới.

Lần này Thịnh Nịnh rất cẩn thận, còn cố ý tìm luật sư giúp đỡ xem nữa.

Luật sư nói không có vấn đề thì cô mới yên tâm ký tên mình.

Hợp đồng vẫn như cũ chuẩn bị hai bản, một bản cô giữ, bản còn lại giao cho Trần trợ lý, nhờ anh ta đưa đến cho bên A Ôn Diễn.

Hợp đồng vừa ký, tất cả đều có hiệu lực pháp lý, một khi Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh chia tay thì căn hộ sẽ là của cô.

“Lại phiền cô chạy một chuyến rồi.” Trợ lý Trần nhận lấy hợp đồng: “Cô sắp đi thi hả? Sẽ không làm phiền việc ôn tập của cô chứ?”

Thịnh Nịnh ;ắc đầu: “Không có việc gì, không ôn tập một ngày cũng không mất gì đâu.”

Trợ lý Trần vừa bỏ hợp đồng vào trong túi giấy kraft vừa trêu ghẹo: “Đúng, suýt thì quên cô cũng là học bá* nha.”

*Chăm chỉ học nên điểm cao.

Bị một học bá tốt nghiệp từ một trường Đại học top hai khen là học bá, Thịnh Nịnh nghe kiểu gì cũng cảm thấy không chịu nổi.

“Không. Năm đó thi nghiên cứu sinh tôi đã thi xong rồi, còn một kỳ thi cuối thì có gì đâu.” Thịnh Nịnh ho một tiếng nói: “Hơn nữa bây giờ đối với tôi mà nói, khó khăn nhất chính là kỳ thi phiên dịch của học kỳ tiếp theo, hơn nữa gần đây tôi cũng khá rảnh rỗi.”

“Rảnh rỗi lắm sao?”

“Đúng vậy, thầy cô hướng dẫn mới của tôi còn chưa xuất hiện cho nên giờ tôi khá rảnh.”

“Nếu cô rảnh rỗi, không bằng đến công ty báo cáo sớm một chút?” Trợ lý Trần đề nghị: “Cũng không cần phải đợi đến kỳ nghỉ đông gì, đi làm sớm một ngày thì lương thêm một ngày.”

Thịnh Nịnh cảm thấy ý kiến này không tồi đâu.

“Nếu cô báo cáo sớm thì có khi có thể đuổi kịp hội nghị thường niên của chúng ta.” Trợ lý Trần nhớ lại, cười nói: “Chúng tôi làm bốc thăm phúc lợi cho nhân viên trong các cuộc họp thường niên thường rất hào phóng, có một năm tôi bốc trúng chuyến du lịch bảy ngày có lương ở Phuket* đấy.”

*Thành phố Phuket là một thành phố ở đông đảo Phuket, Thái Lan.

Hai mắt Thịnh Nịnh mở to, không thể tin được: “Thật sao? Sau đó anh có đi không?”

“Tất nhiên là đi rồi, sau đó mấy ngày đó thư ký Trương vất vả lắm.”

Quá giàu có, làm kinh doanh ngoại thương đúng là giàu nứt vách.

Trợ lý Trần hỏi: “Cô có muốn đến không?”

“Tới chứ.” Thịnh Nịnh gật đầu: “Đợi vài ngày nữa tôi sẽ đến báo cáo.”

“Vậy cô nhớ chào hỏi bên nhân sự trước nhé.”

Thịnh Nịnh vốn tưởng rằng chỉ có một sinh viên thực tập như cô sẽ tới báo cáo trước, kết quả khi đến ngày báo cáo mới phát hiện, có mấy sinh viên thực tập cũng giống cô, nghĩ rằng đi làm sớm sẽ tích góp thêm chút kinh nghiệm thực tập, thuận tiện kiếm thêm một chút tiền lương cho nên đều tới báo cáo trước kỳ nghỉ đông.

Ngày Thịnh Nịnh đến báo cáo, những người tới báo cáo cũng là sinh viên thực tập bằng tuổi với cô.

Nhưng một mình cô là Yến Ngoại, mấy sinh viên thực tập khác đều đến từ một số trường Đại học địa phương khác.

Nhóm sinh viên thực tập này đều đến từ các trường Đại học danh tiếng, thông qua việc sàng lọc kỹ càng rồi mới tiến vào công ty, ngày đầu tiên báo cáo, bên nhân sự phụ trách không vội vàng sắp xếp chỗ làm việc và việc cho họ mà là dẫn họ đi tham quan các phòng ban của Tập đoàn.

Tập đoàn Hưng Dật được thành lập kể từ khi cải cách và mở cửa của thế kỷ trước, phát triển vào những năm 1980, vào cuối những năm 1990 gần năm 2000 thì đã trở thành một trong những doanh nghiệp ngoại thương nổi tiếng ở trong nước.

Trong những thập niên nền kinh tế phát triển mạnh, bất kể ngành công nghiệp nào, đại lục là một trong những nhà xưởng được ưa chuộng nhất bởi các thương hiệu trên toàn thế giới.



Tuy nhiên, việc gia công OEM* cho các thương hiệu nước ngoài sẽ không khiến Tập đoàn trở thành cường quốc ngành công nghiệp, người sáng lập tập đoàn, ông Ôn Hưng Dật là một trong những doanh nhân đầu tiên ở Trung Quốc đại lục phát hiện ra cơ hội kinh doanh bên ngoài.

*OEM là từ viết tắt của Original Equipment Manufacturer, dịch ra tiếng Việt có nghĩa là “nhà sản xuất thiết bị gốc”.

“Trước kia mọi người vừa nhắc tới thương hiệu nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là đắt tiền, danh tiếng lớn, có bảo hành nhưng đồ đạc của bọn họ đều làm ra từ chỗ chúng ta, chỉ là thêm nhãn hiệu nước ngoài của bọn họ, chỉ thoáng cái mà giá cả đã tăng gấp mười mấy lần.”

Vì vậy, ông Ôn Hưng Dật đã đề xuất quảng bá các đưa thương hiệu địa phương ra thế giới, để người nước ngoài thấy rằng nước ta không chỉ làm OEM mà nước ta cũng có thể có thương hiệu địa phương đáng tự hào của mình.

Từ đó ý tưởng thành lập Tập đoàn Hưng Dật và phát triển cho đến ngày nay.

Người phụ trách vừa dẫn những sinh viên thực tập này đi tham quan, vừa giảng giải cho họ về lịch sử phát triển của Tập đoàn từ trước tới nay.

“Cái kia…” Đột nhiên một sinh viên thực tập tên là Cao Nhị hỏi: “Tầng hai mươi tám là văn phòng tổng giám đốc đúng không ạ?”

Người phụ trách gật đầu: “Đúng vậy, xem ra em đã có tìm hiểu trước rồi. Nhưng đó không phải là một trong những điểm tham quan mà chúng ta tham quan ngày hôm nay mà tôi cũng không dám đưa em tới đó.”

“Ha ha, hiểu rồi.”

“Tụi em hiểu mà.”

Sau khi tham quan những nơi có thể tham quan, một nhóm người đang đứng ở cửa thang máy chuẩn bị xuống lầu, khi thang máy nhắc nhở lên tầng thì cửa mở ra hai bên.

HR* nhìn thấy người đứng bên trong thì kinh sợ tức khắc.

*HR (Human Resources) là được hiểu ngành Quản trị nhân sự, HR department là phòng nhân sự. Người làm tại bộ phận nhân sự sẽ chịu trách nhiệm: Tuyển dụng, thực hiện các chính sách lao động, lên kế hoạch triển khai chiến lược duy trì và phát triển nguồn lực… nhằm mục đích xây dựng tập thể vững mạnh, hoàn thành các mục tiêu nhanh chóng và hiệu quả.

“Tổng giám đốc Ôn.”

Vừa nghe xưng hô này thì biết chắc chắn người trong thang máy này không đơn giản, một đám bê con mới sinh lập tức tò mò nhìn vào bên trong.

Trong thang máy có hai người đàn ông, ai cũng rất đẹp trai nhưng liếc mắt một cái là có thể đoán được ai là tổng giám đốc Ôn trong miệng HR.

Có mấy sinh viên thực tập trước khi vào làm việc đã tìm hiểu trước, biết cấp trên hiện tại của Tập đoàn Hưng Dật cùng họ Ôn với người sáng lập, là con thừa kế sự nghiệp cha cho nên còn trẻ măng.

Chỉ có điều là biết tên chứ không biết dáng người ra sao.

Vị cấp trên này cũng không bụng phệ như mọi người tưởng tượng.

Ngoại hình trưởng thành đẹp trai, mắt mũi miệng lạnh lùng, mặc một thân tây trang giày da, thân hình cao lớn thẳng tắp.

Không riêng gì sinh viên thực tập nữ, ngay cả sinh viên thực tập nam cũng nhìn tới ngây người.

Đậu moá, đúng là đẹp trai, đẹp trai đến nổi làm người ta tự xấu hổ không bằng.

Trợ lý Trần đứng bên cạnh Ôn Diễn nhìn thấy Thịnh Nịnh trong đám sinh viên thực tập, nhướng mày với cô.

Thịnh Nịnh cười mỉm một cái.

HR lập tức giải thích với cấp trên rằng hôm nay mình đưa mấy sinh viên thực tập này tới tham quan công ty.

Người đàn ông vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe vậy mới hơi ngước mắt lên, thản nhiên nhìn đám sinh viên thực tập này một cái, tích chữ như vàng nói: “Chào mừng.”

Giọng điệu của HR cung kính: “Ngài đi trước đi, chúng em đi chuyến sau.”

“Không có việc gì.” Ôn Diễn nói: “Dù sao cũng là xuống lầu, vào đi.”

Vì thế mấy sinh viên thực tập cộng thêm một HR được cưng mà sợ đi vào thang máy.

Thịnh Nịnh là người duy nhất không quan tâm thiệt hơn, cố ý đi vào cuối cùng, đứng ở gần cửa thang máy nhất, cách anh rất xa.

Vóc người Ôn Diễn cao, cho dù là đứng ở trong thì liếc một cái có thể nhìn cái gáy trước mình.

Người đàn ông đứng im nhìn chằm chằm vào chiếc gáy cố ý tránh né mình kia.

Nội thất thang máy được trang trí bằng gương, khi cùng đi thang máy với tổng giám đốc Ôn không ai dám nói chuyện nên khó tránh khỏi việc xấu hổ.

Chơi điện thoại là giải pháp tốt nhất trong những dịp khó xử này.

Vì vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra.

Thỉnh thoảng Thịnh Nịnh ngước mắt lên, nhìn tấm gương thang máy, cũng nhìn ông chủ đang nhìn mình.

Rõ ràng là anh nhận thấy ánh mắt của cô, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng dời mắt đi.

Nhìn gương mặt như băng sương lại khinh thường cô, trong lòng Thịnh Nịnh tính toán một chút rồi đột nhiên làm mắt gà chọi với cửa thang máy sau đó mở môi, thè lưỡi ra ngoài, làm ra vẻ mặt buồn cười hề hước.

Nếu anh thực sự không nhìn cô chắc chắn anh không thể nhìn thấy cô làm cái mặt này.

Ai có thể ngờ được cô gái xinh đẹp nhã nhặn lại đột nhiên làm mặt xấu uốn éo như vậy chứ.

“Ha.”

Là một tiếng cười nhẹ nhàng.

Ông chủ lạnh lùng cười một cách khó hiểu trong thang máy im lặng, vài người trong thang máy cũng ngạc nhiên nhìn sang.
« Chương TrướcChương Tiếp »