Thực ra lúc hai người mới quen, lúc đó Ôn Diễn chưa quen thuộc với Thịnh Ninh, đều lễ độ gọi cô là “Thịnh tiểu thư”, cô cảm thấy tiếng gọi tiểu thư này mỗi lần từ trong miệng anh nói ra thái độ nghe như kiểu từ trên cao nhìn xuống, dường như là kiểu người bề trên nhìn xuống kém hơn một cách xưng hô đạo đức giả mà khinh thường.
Sau này anh ít nhiều cũng hiểu được đức tính của cô, nói chuyện càng thêm âm dương quái khí, thỉnh thoảng lúc cãi nhau còn châm biếm gọi cô bằng biệt danh.
Thịnh Ninh là người tự biết lấy mình, cô cảm thấy biệt danh Ôn Diễn đặt cho cô, bỏ qua việc anh cố ý mỉa mai ra thì nó thực sự nghe cũng hợp lý.
......
Tham tiền, từ này đích thực vô cùng hợp với cô.
Nhưng trong tình huống này, trong khung cảnh này, trong một khoảng cách không thích hợp như vậy, bị anh gọi như vậy, cô cảm thấy đâu đâu cũng thấy khó chịu.
Rất giống lúc nhỏ cô đi học, lúc đó có đoạn thời gian đang giao mùa, thời tiết hôm nay cũng mưa, không khí hít thở cũng có mùi ẩm ướt, quần áo phơi mấy ngày không khô, cô thực sự không có cách nào thay được, sau đó mẹ mua cho váy công chúa.
Chiếc váy đó có rất nhiều tầng vải, trên mặt còn có đính kim cương giả và con bướm bằng ruy băng, đối với trẻ con mà nói ăn mặc như vậy là rất long trọng.
Cô mặc đi đến trường, mấy bé trai nghịch ngợm ở trong lớp lập tức kinh ngạc ồ lên mấy tiếng.
“Thịnh Ninh cậu cho rằng mình là công chúa bạch tuyết à? Mặc váy trắng như vậy.”
Công chúa bạch tuyết không mặc váy trắng.
......
Thịnh Ninh giải thích như vậy, nhưng đám bé trai căn bản không nghe.
Từ lúc đó về sau cô bị bạn học trong lớp gọi là “công chúa bạch tuyết” rất lâu, biệt danh này thực sự rất khó nghe, cùng lắm cũng chỉ là một kiểu trêu chọc của bé trai đối với bé gái.
Nhưng là lại khiến người ta rất chán ghét, còn có rất nhiều xấu hổ không nói ra lời.
Thịnh Ninh hiện tại chính là cảm giác như vậy, Ôn Diễn cho cô bài học này không hề khiến cô tăng thêm ý thức cảnh giác giữa nam và nữ, mà nó còn khiến cho trong lòng cô càng thêm khẳng định một chân lý.
——Đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.
Cô bất giác cắn môi, lông mi cụp xuống vẫn đang run rẩy, giọng điệu mang theo căm tức, nhỏ giọng nói: “......Biết rồi, thầy giáo Ôn.”
Người đàn ông bị gọi là thầy giáo hít thở đột nhiên ngừng lại, động tác nuốt xuống của yết hầu bất giác chậm hơn mấy phần.
Đột nhiên trong phòng làm việc sáng lên.
Có điện rồi.
Tầm nhìn vốn dĩ mờ ảo đã trở lên sáng tỏ, cũng chiếu sáng hành vi vừa nãy bởi vì không nhìn rõ mà trở nên phóng đãng to gan.
Ánh mắt của Ôn Diễn vẫn sâu xa, cho dù phản chiếu trong con ngươi sạch sẽ như thủy tinh của Thịnh Ninh, cũng vẫn khiến người ta cảm thấy sâu không thấy đáy.
Maymà lúc này bên ngoài cửa có động tĩnh, là tiếng của trợ lý Trần.
“Chủ tịch Ôn, có người đến mở cửa, hiện tại ở bên trong có tiện không?”
Bầu không khí khiến người ta ngột ngạt cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Thịnh Ninh mạnh mẽ thở nhẹ một hơi.
Biểu cảm như vừa thoát chết của cô khiến cho Ôn Diễn tỉnh lại, hơi nhíu mày, lùi ra một chút, đứng dậy khỏi sofa, chỉnh lại áo sơ mi trên người, lạnh nhạt đáp lại người bên ngoài cửa: “Vàođi.”
Thịnh Ninh thẳng lưng, vì để che dấu sự ngại ngùng, giơ tay vuốt vuốt lại tóc mái không hề bị rối.
Ôn Diễn trong thấy động tác nhỏ tự lừa mình dối người này của cô, hơi trề môi dưới, sau đó lại không tiếng động rời ánh mắt đi.
Phải nói là hiệu quả của nhân viên làm việc cho Ôn Diễn chính là không đồng đều, mở khóa và cấp điện thế nhưng cùng lúc.
Nhân viên sửa chữa giả vừa báo cáo nguyên nhân sự cố cho sếp, nhưng tâm tư của sếp bọn họ rõ ràng không để ở chuyện này, cũng không cẩn thận lắng nghe, chỉ đợi sau khi người ta tường thuật lại xong thì ừ một tiếng.
Trợ lý Trần cũng nhẹ thở ra một hơi, ném một ánh mắt an tâm với các nhân viên sửa chữa.
Không cần biết như thế nào, chỉ cần chủ tịch Ôn không hoài nghi là được.
Anh ta thuận tiện còn liếc chủ tịch Ôn và Thịnh tiểu thư, phát hiện biểu cảm của hai người đều rất ổn định, quần áo trên người chỉnh tề, đến cả tóc cũng gọn gàng, trong lòng nghĩ quả nhiên là như vậy, 2 tiếng này chính là một cái nháy mắt, cái gì cũng không phát sinh.
Mở cửa, cấp điện, Thịnh Ninh suy cho cùng không phải nhân viên chính thức, có thể ở lại đến tận giờ này tăng ca cũng coi như là đã rất tận tâm rồi.
Cô dự địnhrời đi, Ôn Diễn để trợ lý Trần tiễn cô đi.
Đi cùng với trợ lý Trần một lúc, Thịnh Ninh cũng coi như là mở máy hát.
Trợ lý Trần cũng không phải là kiểu chỉ luôn oán hận về công việc của bản thân, anh ta đương nhiên cũng sẽ nghe Thịnh Ninh oán hận, thế nên hai người mới có thể nói chuyện với nhau.
“Cô nghỉ đông không về nhà à?”
“Năm mới sẽ về” Thịnh Ninh nói “Nghỉ hè tôi đã không đi thực tập, nghỉ đông này tôi định ở lại Yến Thành tìm công việc thực tập.”
“Thếcô tìm được chỗ thực tập chưa?”
Thịnh Ninh lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Công ty tốt không dễ vào, công ty không đủ tốt cô lại không thích.
Trợ lý Trần cảm thấy vấn đề này quá dễ giải quyết.
“Cô nếu như đồng ý, có thể viết đơn xin thực tập gửi cho tôi, tôi nói chuyện với bên nhân sự một tiếng là được.”
Không làm thời vụ, mà là thực tập sinh chính thức.
Thịnh Ninh ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót ở trước mặt, là một tòa văn phòng được thiết kế tinh tế hiện đại, cả một tòa nhà đều là sản nghiệp của tập đoàn Hưng Dật, e rằng không người lao động nào có thể từ chối được môi trường làm việc như thế này, với bất kỳ công việc nào có tính chất là làm văn phòng.
Cô có chút nghi ngờ: “Như vậy có hợp quy tắc không?”
“Nếu như chủ tịch Ôn ra mặt, đến phỏng vấn cũng không cần phiền phức” Trợ lý Trần nói “nhưng tôi thì không được, tôi chỉ có thể giúp cô đưa đơn xin vào thôi, nếu muốn vào làm việc cô vẫn phải qua một vòng phỏng vấn thì mới được.”
Như vậy thì tốt quá, nếu không sau này cũng không biết trả nhân tình này cho anh ta như thế nào.
Thịnh Ninh vội vàng nói: “Không sao, cảm ơn anh” Cô lại cười bổ sung “Nếu như tôi qua được, nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
“Cái đó ngược lại không cần” Trợ lý Trần hài hước nói “Có thời gian, giúp tôi ở trong trường thăm dò có cô nào được, giới thiệu cho tôi là được.”
Đưa Thịnh Ninh đến cửa tàu điện, trợ lý Trần quay lại công ty.
Ôn Diễn vẫn chưa tan làm, lúc này vẫn đang ngồi trong phòng làm việc.
“Đưa cô ấy đến cửa tàu điện?”
“Đưa rồi, tôi thấy cô ấy đi vào rồi, sếp yên tâm.”
Ôn Diễn lạnh nhạt ừm một tiếng, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nghịch thứ gì đó trong tay.
Trợ lý Trần hiểu rõ chủ tịch Ôn, bình thường cho dù áp lực công việc có lớn hơn nữa, cũng rất ít khi chơi đồ chơi nhỏ giảm áp lực kiểu này.
Anh ta híp mắt cẩn thận nhìn, đó không phải là thứ đồ giảm áp lực gì, mà là một cái kính không gọng màu bạc, kiểu dáng thanh lịch đơn giản, nam nữ đều dùng được.
Nhưng chủ tịch Ôn không bị cận thị, hơn nữa anh ta nhận ra được, đây là cái kính mà Thịnh tiểu thư đeo trên sống mũi hôm nay.
“……”
Sau khi rời khỏi văn phòng làm việc, trợ lý Trần móc điện thoại ra nhìn cuộc trò chuyện 10 phút trước của mình và nhị thiếu.
Ôn Chinh: [Anh trai tôi ra chưa?]
Trợ lý Trần: [Ra rồi]
Ôn Chinh: [Anh ấy có hoài nghi gì không?]
Trợ lý Trần: [Nhờ phúc của cậu, không có]
Ôn Chính: [Thế nhưng lại dễ lừa như vậy?]
Trợ lý Trần: [Thế rốt cuộc là cậu hy vọng chủ tịch Ôn phát hiện hay là không phát hiện ra? Vừa cười vừa khóc jpg]
Ôn Chinh: [Đương nhiên là không phát hiện ra]
Ôn Chinh: [Tôi chỉ là cảm thấy một người có tâm tư tỉ mỉ như anh ấy thế nhưng lại không lập tức phát hiện ra có người dở trò, có chút không bình thường]
Ôn Chinh: [Thế trong phòng làm việc có xảy ra chuyện tốt gì không?]
Trợ lý Trần: [Hoàn toàn không có]
Ôn Chinh: [........]
Ôn Chinh: [Dù sao thì hôm nay cũng vất vả rồi, còn mấy nhân viên sửa chữa đó anh giúp tôi đưa họ tiền nhé, còn về trợ lý Trần anh thì tìm thời gian đến gara xe của tôi một chuyến lái xe đó của tôi]
Ôn Chinh: [Chuyển khoản]
Suy cho cùng là cậu ấm của Ôn thị, không thiếu chút tiền đó, tuy rằng mục tiêu không đạt được, nhưng những lợi ích đã hứa với cấp dưới thì vẫn không thất hứa.
Không có cách nào chỉ dựa vào cặp kính mà có thể suy đoán ra xảy ra chuyện gì, nhưng càng không có cách nào xem nhẹ cặp kính đó, vì sao nó lại xuất hiện trong tay của chủ tịch Ôn, trở thành đồ chơi của chủ tịch Ôn.
Sự việc đột nhiên biến đổi trở lên khó có thể phân biệt được.
Sau khi Thịnh Ninh vào trong tàu điện, ngẩng đầu muốn nhìn xem còn mấy trạm dừng, kết quả lúc phát hiện ra nhìn không rõ chữ mới ý thức được sự thật là bản thân đã quên nó ở chỗ Ôn Diễn.
Bình thường cô ít khi đeo kính, không ý thức được cái này, vừa nãy rời đi vội vã thế nên quên luôn.
Ngay cả vào giờ này, trong tàu điện ngầm vẫn đầy người, Thịnh Ninh và những người khác trong toa tàu bởi vì tăng ca hiện tại mới chuẩn bị quay về nhà, vẻ mặt mệt mỏi, vịn tay cầm, tai đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa nghĩ linh tinh.
Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn mau chóng quay lại phòng trọ nằm một cái.
Ngày không làm việc thì là ngày cô và Thịnh Thi Mồng đều hẹn nhau đến căn hộngủ một đêm.
Cô gửi tin nhắn cho Thịnh Thi Mông, dự định hỏi con bé có muốn ăn bữa khuya không, nếu như nó cũng muốn ăn, cân nhắc thời gian giao hàng tương đối dài, lúc này đặt đơn là vừa.
Kết quả Thịnh Thi Mông lại trả lời: [Em vẫn còn đang vất vả tăng ca qwq]
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Ninh là, thực sự là mặt trời mọc đằng tây, thành viên danh dự lâu năm của hiệp hội trốn việc thế nhưng lại đang thành thật tăng ca.
Thịnh Ninh: [?]
Thịnh Ninh: [Em ở Hưng Dật?]
Thịnh Thi Mông: [Vâng qwq]
Thịnh Thi Mông: [Hơn nữa Ôn Chinh đang đợi em, không biết phải mấy giờ mới có thể quay về được]
Thịnh Ninh cũng cạn lời: [.....Chị vừa từ Hưng Dật đi ra]
Thịnh Thi Mông còn cạn lời hơn cô: [......Chị lại không nói với em]
Thịnh Ninh hít một hơi: [tăng ca, với hẹn hò của em đi]
Vì để Thịnh Thi Mông yên tâm hẹn hò, cô lại bổ sung một câu: [Mở hội nghị xong sếp Ôn bên đó có một đống công việc phải làm, hôm nay khẳng định không có ai phá vỡ buổi hẹn hò của hai đứa đâu]
Thịnh Thi Mông nằm sấp trên bàn.
Cô hôm nay lần đầu tiên đi làm, mới phát hiện hóa ra mấy ngày này công việc tồn đọng lại có thể nhiều như vậy, chỉ bởi vì cô là bạn gái của Ôn Chinh thế nên không có ai dám thúc giục cô.
Tăng ca đến hiện tại, đến nhóm trưởng cũngđã làm xong chuẩn bị quay về.
“Tôi về trước đây, Thịnh Thi Mông lúc nữa cô nhớ rút nguồn điện.”
Thịnh Thi Mông mệt mỏi đáp một tiếng, lại tiếp tục úp sấp trên bàn.
“Em vẫn chưa làm xong à?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười truyền đến, Thịnh Thi Mông vội vàng ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cười khan mấy tiếng: “Anh không phải đi tìm anh trai anh sao?”
Ôn Diễn chuyển ghế lại gần bên cạnh cô ngồi.
“Tìm xong rồi,
Anh ta nhìn máy tính của Thịnh Thi Mông, lại nhìn văn kiện ở bên cạnh cô ấy một cái, có chút giở khóc giở cười: “Lúc anh đi em đang làm cái này, anh quay về em vẫn đang làm cái này, em là con rùa sao?”
Thịnh Thi Mông bình thường ở trong trường chính là học sinh kém, giao cho bài tập quá dễ thì đều có thói quen trì hoãn đến phút cuối cùng, càng đừng nói là thái độ làm việc.
Cô ấy mím mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đoán chừng còn phải làm rất lâu, anh đừng đợi em nữa, về trước đi.”
“Anh đã đợi em đến lúc này rồi em bảo anh quay về? Không dẫn em theo thì làm sao coi là bạn gái người ta.” Ôn Chinh tiến người lại gần, lấy con chuột của Thịnh Thi Mông: “Em nói cho anh phải làm gì, anh giúp em làm hết.”
Thịnh Thi Mông có chút kinh ngạc: “Anh biết sao?”
Ôn Chinh: “Mạnh hơn so với em.”
Thịnh Thi Mông: “.....”
Cũng đúng, cho dù thế nào cũng có bối cảnh, cậu ấm này cũng ăn nhiều cơm mấy năm hơn so với cô.
Ôn Chinh tuy là công tử bột nhưng suy cho cùng cũng là ông chủ của mình, năng lực làm việc mạnh hơn so với Thịnh Thi Mông đó cũng không phải là có tí tẹo.
Công việc Thịnh Thi Mông mò cả một đêm, anh thế nhưng chỉ dùng 1 tiếng là làm xong.
Bình thường ở trước mặt chị mình, Thịnh Thi Mông chính là bị tôn lên giống như phế vật.
Sau khi quen biết anh em nhà họ Ôn, cô lại càng giống như một phế vật.
“Như thế này đã thừa nhận mình là con rùa chưa?”
Thịnh Thi Mông đành chịu nói: “Được rồi, em là con rùa, anh là hỏa tiễn.”
Ôn Chinh cười nói: “Con rùa với hỏa tiễn không xứng đôi, em là con rùa, thế anh chắc là thỏ.”
Trong lòng Thịnh Thi Mông chửi bậymột vạn câu, trên miệng lại vẫn thuận theo lời anh ta nói: “Thế anh chạy nhanh hơn em, anh không biết nhường em sao?”
“Đã từng nghe cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ chưa?” Ôn Chinh nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, thỏ cho dù có chạy nhanh thì vẫn không thắng nổi rùa.”
Thịnh Thi Mông sững sờ, bắt gặp ánh mắt trêu đùa của anh ta.
Câu chuyện ngụ ngôn cũng đều có thể bị anh lấy ra để tán tỉnh.
Đỉnh.
Nhưng cô cũng không phải là ăn chay.
“Khônbphải em chưa từng nghe qua, em còn biết vì sao thỏ không thắng nổi rùa” Thịnh Thi Mông chớp chớp với anh ta, nghịch ngợm nói “Bởi vì anh bạn trai thỏ thân yêu của em nhường em nha.”
Người đàn ông cười lên, bẹo má cô.
“Thế bạn gái rùa tối nay có lịch gì không? Lâulắm rồi không cùng anh qua đêm nhỉ?”
Lời ám chỉ đầy hàm ý, Thịnh Thi Mông sao lại nghe không hiểu.
Đây mới là Ôn Chinh mà cô quen biết.
Mà không phải cái người sẽ cùng cô đi xem phim, cùng uống trà sữa, ở trong trời tuyết rơi hôn lên má cô một cái, người đàn ông thuần khiết giống như một học sinh cấp ba.
Sự đối mặt với anh như thế nào vào lúc này đã chậm rãi bị đánh tan.
Cô ấy cúi đầu xuống, dùng giọng nói mềm mại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế anh không được bắt nạt em.”
“Được, không bắt nạt em” Ôn Chinh mỉm cười, cúi đầu cắn lên cánh môi cô một cái, mơ hồ thì thầm nói: “Mới lạ.”
Khu văn phòng của tầng này chỉ còn lại hai người bọn họ,đèn cũng chỉ bật một khu nhỏ, màn hình máy tính dần dần tối xuống vì sự bỏ bê của chủ nhân trong thời gian dài.
Bên trong văn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo của máy tính chủ làm việc và tiếng hít thở nhẹ của hai người dùng môi trao đổi không khí.
Thịnh Thi Mông cảm nhận được sự thay đổi của anh, một nửa ý thức rút ra để đáp lại nụ hôn của anh, một nửa ý thức khác thì lại đang nghĩ đến chủ tịch Ôn và chị của mình.
Vừa khéo hai người họ công việc bận rộn, không có thời gian rảnh quan tâm cô ấy với Ôn Chinh.
Mà lúc cô phân tâm cũng không quên thể hiện biểu cảm đã muốn mà lại còn ngại một cáchchuẩn xác, thể hiện biểu cảm vừa xấu hổ vừa hưởng thụ của cô gái diễn đến sâu sắc, khiến người đàn ông tương đối hưởng thụ, ngón tay luồn qua mái tóc ôm lấy đầu cô vô thức siết chặt, hít thở cũng nặng nề hơn.
Cuối cùng anh ta cũng rời khỏi cô, thấp giọng nói: “Cảm ơn camera đi, nếu không em sẽ phải gặp tai họa ở đây.”
“Ai gặp tai họa cònkhông chắc đâu” Thịnh Thi Mông làm sao không biết ý của anh ta, ở bên tai anh ta cố ý nói “Sau tất cả em có thể từ chức, anh thì không thể.”
Ôn Chinh sững sờ, sau khi tỉnh táo lại thì cười haha, xoa xoa đầu Thịnh Thi Mông “Em đó, thật xấu xa.”
Thịnh Thi Mông: [Em hôm nay không quay về nữa]
Thịnh Thi Mông: [Sáng sớm mai lúc em quay về nhất định sẽ nhỏ tiếng, tuyệt đối không ồn đánh thức chị!]
Nhìn thấy tin nhắn wechat này, Thịnh Ninh không chút bất ngờ.
Suy cho cùng cái chuyện cùng bạn trai qua đêm ở bên ngoài này cũng rất bình thường.
Thịnh Ninh bình thường rất ít quan tâm chuyện giữa Thịnh Thi Mông và bạn trai, suy cho cùng tốc độ thay bạn trai của con nhóc này so với tốc độ đổi mùa của Yến Thành còn nhanh hơn, cô cũng không có nhiều thời gian rảnh như thế để tám chuyện về cảm tình của con bé.
Cũng chỉ có Ôn Chinh này, Thịnh Ninh đặc biệt quan tâm.
Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh hai kẻ cao thủ tình trường này ngày ngày ở đó tranh giành ngôi vương, cũng không biết đợi đến lúc chia tay hai người đó sẽ kéo thành cái gì.
Tuy là vai phụ ác độc nhưng trong lòng Thịnh Ninh vẫn âm thầm cầu nguyện hai người bọn họ có thể dễ hợp dễ tan.
Đơn giản đáp lại Thịnh Thi Mông một câu, cô để điện thoại xuống, tiếp tục viết đơn xin thực tập của mình.
Thịnh Ninh làm việc rất có kế hoạch, cô dự định thời gian nghỉ đông sẽ chuyên tâm thực tập cho tốt, đợi sau khi vào học sẽ lấy chứng chỉ phiên dịch.
Còn về quyền chữ ký, đó không phải là chuyện có thể giải quyết trong một hai ngày, càng đừng nói là cô còn thông qua chuyện của Đới Doanh Doanh mà thuận theo nghĩ đến mấy luận văn đó của giáo viên hướng dẫn Đới Xuân Minh, không biết trong số đó có trò mèo nào không.
Cô nói nghi ngờ này cho trợ lý Trần, trợ lý Trần cũng không có lập tức trả lời lại ngày, suy cho cùng cũng là chuyện không có chứng cứ không thể nói bừa, chỉ có thể cười nói với cô sẽ đi tìm người điều tra, kết quả điều tra đương nhiên cũng không phải là chuyện một hai ngày có thể tra ra.
Thịnh Ninh uống một ngụm nước nóng, tiếp tục làm việc.
Điện thoại rung lên, cô nhìn vào màn hình một cái, tim đập nhanh một nhịp.
Trong căn hộ đang mở hệ thống sưởi, cả người cô thoải mái làm ổ trên giường, thế nhưng vẫn vô thức rùng mình một cái.
Thúc giục tiến độ công việc?
Không đến mức bóc lột một nhân viên thời vụ chứ.
Vừa nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở trong phòng làm việc mấy tiếng trước, cô có chút không muốn nhận.
Không muốn nghe giọng nói của anh.
Thịnh Ninh do dự một lúc, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Người lao động vì tiền bạc mà khom lưng làm gì có tư cách gì.
Ấn nút nghe, mở loa ngoài, đưa điện thoại để ra xa, sợ nhiễm thứ gì đó không tốt.
“......Anh có chuyện gì sao?”
“Kính của cô để ở chỗ tôi” Người đàn ông lời ít ý nhiều “Bản thân tự tìm thời gian qua mà lấy.”
Thịnh Ninh đột nhiên nhớ ra lúc trước Ôn Diễn đưa áo khoác cho cô đắp chân, lúc cô trả lại anh ta, giọng điệu đó của anh ta thực sự là muốn có bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ.
Hiện tại tương tự mắt kính của cô bị anh ta chạm vào, thế cô cũng phải đem sự ghét bỏ này trả lại cho anh ta mới được.
Đằng nào thì cũng chỉ là một cái kính mà thôi, chắc chắn là không quý bằng cái áo khoác của anh.
Mấy ngày nữa cô lại đi mua cái mới, thuận tiện đo lại thị lực của bản thân.
Quyết định xong, Thịnh Ninh - giọng nói mạnh mẽ đáp lại: “Đồ anh chạm vào rồi tôi không muốn.”
“Ồ, thế tối nay ở trong phòng làm việc, tôi cũng chạm vào cô rồi"Ôn Diễn lạnh lùng nói “Cô tự mình hành quyết đi.”
“……”