- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Định Ăn Quỵt Ư?
- Chương 22
Anh Định Ăn Quỵt Ư?
Chương 22
Nếu như để Ôn Diễn nhìn thấy Thịnh Thi Mông ở nhà của cô.
Thịnh Thi Mông không những biết đến sự tồn tại của căn phòng này hơn nữa còn lộra luôn cả chuyện cô ấy sống ở chỗ này.
Bỗng dưng vô cớ có một căn hộ giá cả mấy trăm vạn đổ ụp lên đầu Thịnh Nịnh, lại còn là một trong những căn hộ nổi tiếng dưới danh nghĩa của tập đoàn Hưng Dật, nếu như Thịnh Thi Mông thực sự bị lừa gạt, không hề biết đến việc hợp tác giữa chị gái và anh trai của bạn trai thì nhất định sẽ hoài nghi nguồn gốc của căn phòng này, tuyệt đối sẽ không thể nào yên tâm sống ở chỗ này.
Ôn Diễn không ngốc, vì để thăm dò cô, thậm chí anh còn thể hiện bụng dạ của bản thân trên hợp đồng, anh nhất định có thể đoán ra được là chị em các cô bắt tay với nhau để lừa gạt anh.
Lúc này Ôn Diễn đang cùng đợi thang máy với cô.
Thịnh Nịnhngẩng đầu lên từ màn hình, cửa thang máy vừa hay mở ra.
Ôn Diễn đi lên phía trước một bước đi vào, quay đầu nhìn Thịnh Nịnh đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng thúc giục.
“Ngây ngốc làm gì? Dẫn đường.”
Cản không kịp rồi, nếu như vào lúc này cản anh thì nhất định sẽ đắc tội với anh.
Thịnh Nịnh đi vào thang máy, ngón tay ở trên màn hình hoảng loạn vội vàng gõ chữ, bảo Thịnh Thi Mông nhanh chóng tìm chỗ trốn đi.
Thịnh Thi Mông biết Ôn Diễn đến, qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự sụp đổ của cô ấy.
Thịnh Thi Mông: [Em trốn ở đâu đâyyyyyyyy]
Thịnh Thi Mông: [Trốn ở nhà vệ sinh được không!!!!]
Thịnh Nịnh: [Anh ta đến đểmượn nhà vệ sinh, em định đitìm chết à]
Thịnh Thi Mông: [...]
Thịnh Nịnh: [ Trốn ở tầng hai đi, anh ta nhất định sẽ không vào trong phòng ngủ của chị]
Thịnh Nịnh: [Nhanh chút, thang máy đến tầng ha mươirồi]
Mặc dù tính tình Ôn Diễnkiệm lời lại còn độc miệngnhưng tiếp xúc một thời gian dài về các phương diện khác của anh vẫn rất là thân sĩ.
Vì Thịnh Nịnhbiết được điều này mới có thể yên tâm cho người đàn ông này mượn nhà vệ sinh.
Thịnh Thi Mông: [Trốn xong rồi!!!]
Nhận được tin này, Thịnh Nịnh nặng nề thở nhẹ một hơi.
Từ lúc nãy đến giờ, Ôn Diễn thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lúc thì nhíu mày lúc thì giãn ra, biểu cảm vặn vẹo.
Anh nghi ngờ hỏi: “Có phải trong phòng cô giấu thứ gì mà không thể cho người khác nhìn thấy à?”
Thịnh Nịnh lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể.”
“Thế cô hoảng loạn làm gì?” Ôn Diễn ghét bỏ nhìn cô: “Mặt mày nhăn nhó.”
Thịnh Nịnh xoa xoa mặt: “Làm gì có.” Thấy anh vẫn không hề thu hồi ánh mắt đánh giá mà thì lại nói: “Chỉlà tôi làm cho phòng bừa bộn, sợ ngài nhìn thấy sẽ nghĩ tôi là người không thích dọn dẹp.”
“Cô còn biết sợ điều này sao?” Ôn Diễn cảm thấy hơibuồn cười, liếc cô một cái lơ đễnh nói: “Coi như cũng có chỗ giống con gái.”
Thịnh Nịnh nhíu mày: “Lời này của ngài là có ý gì?”
Ôn Diễn giọng điệu bình thản: “Chẳng có ý gì, chỉ cần trong phòng không có thuốc nổ, bừa bộn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Thịnh Nịnh nói như vậy, anh cho rằng phòng có thể vô cùng bừa bộn.
Kết quả vừa mở cửa, trong phòng rộng rãi sáng sủa, bố cục tầng một đơn giản, từ cửa ra vào có thể nhìn thấy phòng khách, không khác gì so với lúc đầu đến, trừ một vài thứ tự cô mang đến.
Thịnh Nịnh thì đang nghĩ Thịnh Thi Mông cái con nhóc này, trốn đi cũng không biết đường giúp cô tắt điện.
Tiền điện, tiền nước Ôn Diễn cũng không trả cho cô, cô còn phải tự mình bỏ tiền ra.
Nhưng Ôn Diễn không chú ý đến chi tiết này, thậm chí đến giày Thịnh Thi Mông chưa kịp cất, vẫn vất ở chỗ đổi giày anh cũng không chú ý đến.
Chắc là ngầm cho rằng đólà của Thịnh Nịnh.
Năng lực quan sát của người đàn ông rất tốt, nhìn thấy gà rán mua ở bên ngoài trên bàn trà mới ăn được một nửa.
Không có phản ứng đặc biệt gì, anh bình tĩnh rời ánh mắt đi.
Thịnh Nịnh cắn răng hỏi: “Tôi đi pha trà cho ngài nhé, ngàimuốn tham quan không?”
“Không có hứng thú.” Anh trực tiếp nói “Không cần phải pha trà, tôi chỉ mượn nhà vệ sinh.”
Hóa ra thực sự là đến mượn nhà vệ sinh.
Vẫn may vừa nãy cô nhanh chí, không bảo Thịnh Thi Mông trốn trong nhà vệ sinh.
“Thế ngàiđi đi, nhà vệ sinh tôi vẫn chưa dùng qua, rất sạch sẽ.”
Ôn Diễn ừm một tiếng, đẩy cửa vào nhà vệ sinh.
Anh không hề định dùng phòng vệ sinh, vừa nãy chỉ đơn thuần là đột nhiên có hứng thú muốn xem bộ dạng giả dối khách sáo đó của cô có thể giả vờ đến lúc nào thì lòi ra, chính vì thế mới thuận theo lời của cô muốn lên phòng chơi.
Kết quả lúc thực sự lên rồi.
Tuy là khu nhà dưới tên của anh nhưng rốt cuộc hiện tại cũng là phòng của con gái đang ở, Ôn Diễn không có sở thích biếи ŧɦái đi thăm quan phòng ở của người khác giới đó.
Anh dự định ở trong này khoảng hai phút, sau đó đi rửa tay và đi ra.
Thế là ở trong này hai phút, người đàn ông không có việc gì thuận tiện đánhgiá nhà vệ sinh một chút.
Bởi vì là kiểu dạng căn hộ gác lửng, vì để tiết kiệm diện tích nhất mà nhà vệ sinh và nhà tắm chung lại với nhau luôn.
Nhưng so với kiểu căn hộ bình thường, căn chung cư ở vườn hoa Bắc Thần rõ ràng có bố cục theo kiểu tiểu tư sản hơn chút vì vậy mà nhà vệ sinh và phòng tắm gộp chung với nhau.
Ôn Diễn nhìn thấy trên bệ rửa tay để hai cốc rửa và bàn chải đánh răng cùng với hai chiếc khăn tắm treo trên thanh treo.
Ngược lại giám đốc Ngôcòn rất biết chuẩn bị, đến cả nhà vệ sinh cũng bày trí cẩn thận như vậy
Cả áo choàng tắm và dép trong phòng tắm cùng là cho hai người, hơn nữa còn to nhỏ khác biệt, phân giới tính rất rõ ràng.
Anh nhíu mày lại cẩn thận xem xét mấy đồ dùng vệ sinh trên kệ.
Thậm chí còn có đồ chuyên dùng của đàn ông.
Nếu như chỉ là nhãn hiệu bình thường thì Ôn Diễn có thể sẽ không nghĩ đến trên người mình.
Nhưng mấy cái đồ dùng vệ sinh này đều là mấy đồ dùng anh thường hay dùng.
Nhưng có thể thấy người chuẩn bị mấy thứ này cũng rất dụng tâm cẩn thận đi nghe ngóng thói quen của anh.
Biết mấy thói quen cá nhân này của anh ngoại trừ người nhà ra thì chính là trợ lý riêng Trần Thừa, mà gần đây người luôn gần gũi với Trần Thừa là....
Ôn Diễn híp mắt.
Thịnh Nịnh vừa mớidọn dẹp gà rán mua ở ngoài xong, nhìn thấy Ôn Diễn đi ra từ trong nhà vệ sinh nên thuận miệng hỏi: “Ngàidùng xong rồi à?”
Sau đó vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người túm lấy tay kéo vào trong nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy Ôn Diễn trầm giọng hỏi: “Cô chuẩn bị mấy thứ này là có ý gì?”
Mặt Thịnh Nịnhmơ hồ vội nhìn cẩn thận, nhìn thấy trong phòng vệ sinh đầy đồ dùng dành cho hai người này, lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
Đây là cái gì?
Phản ứng của cô cũng không khác mấy của Ôn Diễn, thậm chí cầm lấy mấy đồ dùng vệ sinh cá nhân này lên xem, còn có đồ dùng của đàn ông.
Một mình Thịnh Nịnh sống ở đây, tuyệt đối không có khả năng cần đến mấy thứ đồ chuyên dùng của đàn ông.
Chắc là sớm chuẩn bị xong rồi, bao gồm cả nội thất bên trong của căn hộ.
“Tôi còn đang muốn hỏi ngài chuẩn bị mấy thứ này là có ý gì, ngược lại ngài cònđi trách cứ tôi?” Trong lòng Thịnh Nịnhcũng đầy ngờ vực: "Không chỉ có mấy cái này, còn có mấy đồ ở trên trên tầng hai đó.”
Ôn Diễn: “Tầng hai có cái gì?”
Thịnh Nịnh đang định nói anh tự đi lên mà xem thì đột nhiên nhớ ra Thịnh Thi Mông đang trốn ở trên tầng hai.
Bỏ đi, mấy cái bộ quần áo ở trên tầng hai đó thì coi là gì, chỉ độc mỗi mấy đồ dùng cho cặp đôi ở trong phòng vệ sinh này cũng đủ để có một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành lập tức hiểu được là có ý gì.
“Cái này không phải do tôi chuẩn bị." Giọng điệu Thịnh Nịnhkiên định: “Lúc tôi chuyển đến đã có mấy thứ này rồi.”
Ôn Diễn hơisững sờ, lập tức nghĩ đến một người.
Ngô Kiến Nghiệp
Nhưng hiện tại Ngô Kiến Nghiệp không ở đây, không có cách nào tìm anh ta chứng thực
“Rõ ràng là ngài bảo người chuẩn bị.” Thịnh Nịnh nhìn anh không nói một lời, cho rằng anh không tin, nôn nóng đến mặt đỏ hắng giọng: “Tôi còn cho rằng là ngàimuốn——”
Nói không ra lời.
Cô không mặt dày như vậy.
Giọng điệu Ôn Diễn trầm xuống, thấy cô có lời vẫn chưa nói hết, lại tiến lại gần mấy bước, nửa thật nửa giả thăm dò: “Cô nghĩ cái gì?”
Thịnh Nịnh bị bộ dạng đó của anh ép lùi về phía sau, trực tiếp chống lên tường, lúc này mới cắn răng nói: “Bao nuôi.”
Cô nói xong thì mím chặt môi, quay sang một bên không nhìn anh.
“Tôi bao nuôi cô?” Anh cười hai tiếng, giọng nói khàn khàn, xen kẽ rất nhiều tâm tư khiến người ta không thể hiểu rõ: “Chẳng lẽ không phải là cô chuẩn bị mấy thứ này để ngầm ám chỉ với tôi?”
“Không có.” Thịnh Nịnh cật lực phủ nhận: “Ngàiphải tin tôi, tôi có tâm tư với ai cũng không thể nào có tâm tư với ngàiđược.”
Ôn Diễn: “...”
Sau khi nghe thấy cô chân thành giải thích như vậy, ngược lại lông mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn.
Anh nghiến răng, giọng nói giống như ngâm trong nước đá: “Thế là do tôi tự mình đa tình?”
Thịnh Nịnh muốn nói đúng nhưng lại không dám, chỉ có thể dẩu môi, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm: “Tóm lại ngài đừng hiểu nhầm, tôi tuyệt đối không có ý đó.”
Mãi lâu mà Ôn Diễn không nói một lời, tại lúc Thịnh Nịnh cho rằng trận phong ba bão táp này đã bình ổn rồi thì anh lại nói.
“Tôi nói cho cô biết, tôi dù có thực sự muốn bao nuôi phụ nữ.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Cũng sẽ không tìm kiểu người như cô.”
Đột nhiên Thịnh Nịnhngẩng đầu, đυ.ng phải ánh mắt vừa tức giận vừa mỉa mai của anh.
“Kiểu người như tôi là ý gì? Anh không nhìn thuận mắt tôi, tôi cũng chẳng nhìn thuận mắt anh.” Thịnh Nịnh cũng tức giận, mắt trợn tròn lớn giọng phản bác: “Cho dù tôi có lưu lạc đến mức cần đàn ông bao nuôi thì cũng không tìmkiểu người đàn ông như anh.”
Không khí giữa hai người đều căng thẳng, tính tình đều kém, ai cũng không muốn nhường đối phương.
Cuối cùng Ôn Diễn lạnh mặt nói: “Tốt nhất là như vậy, tôi cho cô phòng, cô phụ trách làm tốt việc tôi giao cho.”
Thịnh Nịnh không chút suy nghĩ nói: “Tôi sẽ.”
“Nếu như dám dở trò với tôi.” Anh dừng lại chút, giọng điệu bình tĩnh, ý cảnh cáo càng mạnh “Đừng để tôi phát hiện ra, nếu không đến lúc đó cô dù trốn ở đâu cũng không có tác dụng.”
Đột nhiên cơ thể của côcứng đờ, rét lạnh từ chân dâng lên.
Lúc đầu tự tin bản thân có thể lừa gạt được Ôn Diễn, tuy rằng trước giờ thỏa thuận của cô và Thịnh Thi Mông không bị phát hiện ra.
Nhưng rốt cuộc người nói dối cũng không thể làm trái sự thật được, cho dù có cẩn thận như thế nào thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ.
Có thể lừa dối đến ngày tạm biệt là tốt nhất, cô với Thịnh Thi Mông là bên được lợi nhiều nhất, nếu như bị phát hiện, không thể tưởng tượng được Ôn Diễn sẽ báo thù cô như thế nào.
“Nếu tôi đã đưamấy đồ vật nhỏ nhặt nàythì sẽ không lấy trở về.” Ôn Diễn vẻ mặt vô cảm nói: “Để lại mà dùng.”
Mãi cho đến lúc đóng cửa, người đàn ông rời đi, Thịnh Nịnh mới chậm rãi hồi thần lại.
Cô buồn bực túm tóc.
Cũng không biết qua bao lâu, Thịnh Thi Mông trên lầu sau khi xác nhận không có tiếng độngcủa Ôn Diễn nữa, lúc này mới rón ra rón rén từ trên lầu đi xuống.
Sau khi cô ấy đi xuống thì nhìn thấy Thịnh Nịnh đang đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, ngực phập phồng thở dốc.
“Tổng giám đốc Ôn đi rồi?” Thịnh Thi Mông ngạc nhiên nhìn cô: “Chị làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
“... Bị chọc tức.”
Lúc Thịnh Thi Môngtrốn ở trên lầu nghe thấy tình hình bên dưới, cô ấy rất lo lắng nhưng lại không dám xuống sợ rằng mình lộ ra mất nhiều hơn được.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu mà cô ấy không xuống là vì trong lòng khẳng định, cho dù hai người Ôn Diễn và chị gái có cãi nhau, theo như tính tình của tổng giám đốc Ôn, cho dù có tức giận như thế nào thì cũng chắc chắn sẽ không động tay động chân với phụ nữ.
Nhìn thấy dấu vết ở hiện trường, khẳng định không hề động tay, chị của cô ngoài mặt và cổ đỏ ửng ra thì không có vết thương bên ngoài gì.
Thịnh Thi Mông không hiểu: “Cãi nhau một trận thôi, anh ta có thể làm cho chị tức giận thành như vậy sao?”
Thực ra Ôn Diễn cũng không nói gì quá đáng, thậm chí đến cả mấy câu chửi thề mà người bình thường cãi nhau tức giận quá mà bật thốt ra anh cũng không hề nói, nhưng không hiểu vì sao Thịnh Nịnh lại cực kì tứcgiận như vậy.
Cô hít một hơi: “Không biết, chắc là bẩm sinh xung khắc với anh ta.”
Ôn Diễn mạnh mẽ đóng sầm cửa xe.
Một đường phóng nhanh ra khỏi vườn hoa Bắc Thần, cố tình tối hôm nay thời tiết không được đẹp, cả thành phố đều đều có tuyết rơi nhỏ, lái xe không thể vượt quá tốc độ, không thể nhấn ga hết cỡ, thế là người đàn ông chỉ có thể kìm nén tức giận đi theo biển báo giới hạn tốc độ trên đó, lái xe quay về nhà.
Nhà họ Ôn nằm ở sườn núi phía ngoại thành, bên này đều là khu biệt thự yên tĩnh, ban ngày thì yên tĩnh, ban đêm càng yên tĩnh hơn.
Tiếng động cơ buồn bực bên trong xe ở trong thời tiết tuyết rơi im lặng lộ rõ vẻ chói tai hơi.
Dì vẫn chưa đi nghỉ, thấy có xe đi vào, vội vàng khoác áo ngoài ra cửa đón.
“Cậu quay về rồi.”
Dáng người cao lớn, trên đầu và bả vai còn dính ít tuyết rơi, dần biến mất theo động tác đi vào bên trong phòng.
Lần đầu tiên Ôn Diễn không giống như bình thường lễ phép đưa áo ngoài cho dì, mà cởi ra vứt trực tiếp lên sofa.
Anh trầm mặt hỏi: “Ôn Chinh đâu?”
“... Đã quay về phòng nghỉ rồi.”
Ôn Diễn sải bước lên trên lầu, ngay sau đó, dì ở dưới lầu đã nghe thấy tiếng đạp cửa.
Bà bị dọa nhảy dựng, sau đó nghe tiếng gào thét của cậu hai Ôn.
“ĐệtÔn Diễn anh mẹ nó là cướp à?! Người nhà mình thế mà mẹ nó còn chơi cái trò đạp cửa này!”
Tiếp theo đó là tiếng kêu đau đớncủa của cậu hai Ôn.
Hai anh em đánh nhau là chuyện nhà, dì giúp việc cũng không dám ngăn cản, đang nghĩ có nên gọi ông cụ đến khuyên một chút không.
Bà ấy không biết ông cụ vẫn chưa ngủ, đang thức nằm ở trên giường đợi con trai lớn quay về, báo cáo tình hình hôm nay cho ông, ai biết được con trai lớn vừa về thì đạp cửa phòng con trai nhỏ, không nói một lời mà đánh luôn.
Ôn Hưng Dật đang nằm trên giường, vừa ngâm nga vừa vui vẻ nói: “Đánh hay lắm! Cònkhông đánh chết cái thằng con bất hiếu không nghe lời này à!”
Hộ lý phụ trách chăm sóc ông đen mặt, cũng bó tay khuyên nhủ: “Ông mau ngủ đi có được không?”
Người duy nhất ở trong nhà có thể khuyên Ôn Diễn dừng cũng lựa chọn ngoảnh mặt làm thinh, Ôn Chinh kêu trời không thấu, kêu đất đất không nghe, chỉ có thể bị anh trai đè xuống dưới đất chịu đựng cú đánh tàn nhẫn.
Ôn Diễn xuất thân từ trường quân đội, từng luyện tập không ít các kiểu chiến đấu, nếu thực sự động tay động chân thì Ôn Chinh không có sức đánh trả, hoàn toàn chịu đánh.
“Em sai rồi, em sai rồi.”
Ôn Chinh xoa gò má ashhh một tiếng, thất tha thất thiểu bò dậy từ dưới đất rồi bò lên trên giường nằm, thở hổn hển nhận lỗi: “Anh em sai rồi, anh bớt giận,đừng đánh chết em, nếu không tối nay mẹ của chúng ta sẽ bòtừ dướiđấtlên tìm anh tính sổ đấy.”
“Embảo mẹhiện lên đây bây giờ luôn đi.” Ôn Diễn lại đá người trên giường một cái, vẻ mặt âm trầm nói: “Tiện thể kéo emxuống đó luôn một thể.”
“... Đừng trù ẻo em trai ruột của anh như vậy thế chứ.” Ôn Chinh yếu ớt nói: “Nãy chỉ đùa với anh thôi, lại nói anh không phải người miệng rộng, chắc chắn có thể giải thích rõ ràng với người trong nhà hàng, này có làgì.”
Đằng nào thì đánh cũng đánh rồi, tức giận cũng tiêu đi phần lớn, Ôn Diễn không muốn nói mấy lời thừa thãi với anh ta, thấp giọng cảnh cáo: “Sau này thành thật một chút.”
Nói xong thì muốn rời đi.
Ôn Chinh vừa mới bị đánh cả người vẫn còn đau nhức, tuy vậy vẫn không sợ chết mà đi qua.
“Anh em nghe người ta nói hôm nay anh dẫn một cô gái đến nhà hàng.” Anh ta vô cùng tò mò: “Anh đổi trợ lý mới à?”
Ôn Diễn tiếc lời như vàng phủ định: “Không có.”
“Không phải trợ lý thế thì là ai? Anh cũng không có bạn khác giới ” Bỗng dưng Ôn Chinh nghĩ nghĩ rồinói: “Bạn gái?”
Ôn Diễn nheo mắt nhìn anh ta, thấp giọng hừm một tiếng: “Emcho rằng ai cũng như emà?”
“Không phải bạn gái thì là ai?’
Ôn Diễn không kiên nhẫn nói: “Liên quan gì đến em?”
Ôn Chinh ơ một tiếng: “Nếu như anh quản chuyện của em với bạn gái em, thế thì dựa vào đâu mà em không thể quảnchuyện giữa anh và bạn gái của anh?”
“Em đã hỏi người khác rồi, là một cô gái trẻ, mặc dù em chưa từng trông thấy dáng vẻ của ngườita như thế nào nhưng có thể bị hiểu nhầm thành đối tượng kết hôn của anh thì chắc dáng vẻ cũng rất xinh đẹp đúng không? Lần đầu tiên nghe thấy anh dẫn một cô gái đến nhà hàng đó hửm? Có mục đích gì?”
"…"
Ôn Diễn day day thái dương, vẫn duy trì trầm mặc.
Anh lại nhớ đến chuyện trong căn hộ vừa nãy, khoảnh khắc sững sờ và nghi ngờlúc nhìn thấy mấy thứ đồ dùng cho cặp đôi trong nhà vệ sinh đó, mãi cho đến sau khi trách cứ hỏi cô và nhận được đáp án phủ nhận và cuộc cãi nhau, mỉa mai sau đó của hai người.
Sự phủ nhận kịch liệt cùng với ý chống cự kiên định trong ánh mắt của cô gái đó khiến cho đáylòng người đàn ông dâng lên một sự buồn bực khó miêu tả thành lời.
Cho dù anh thực sự có ý đó thì sao, côcó tư cách gì mà cự tuyệt, anh rất kém?
Lại còn thề son sắt cái gì mà cho dù có sa ngã đến tìm đàn ông bao nuôi, cũng tuyệt đối không tìm anh.
Ôn Diễn mỉa mai.
Con nhóc tham tiền, ai hiếm lạ gì.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Định Ăn Quỵt Ư?
- Chương 22